Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 17: Hoang mang - Nhận ra




Ôn lại chút chuyện cũ, Tử Đằng lại quay về với Phong Lãnh Hàn. Vài phút sau, cô nhận được cuộc điện thoại từ Lam Bạch. Cô gắn tai nghe không dây cho dễ nghe.

"Tử Đằng, cậu đang đi với ai vậy. Không bình thường nha." – Lam Bạch châm chọc hỏi.

"Lam Bạch, cậu tới từ lúc nào sao không báo mình một tiếng."

Tử Đằng vừa nói, vừa nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bạn mình thì thấy cô nàng đang đứng từ xa một góc vẫy tay.

"Thôi khỏi, mình không muốn phá khoảng khắc của hai người."

Tử Đằng liền đen mặt. Không hiểu cô đã nợ họ cái gì mà đã bị họ đem ra để chọc rồi. Đã bảo chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi mà cứ như là một cặp. Hết người này đến người khác thật muốn đánh mỗi người môt trận.

"Có gì thì nói mau, không là mình cúp. "

"Được rồi, để mình nói, thật ra…"

Tử Đằng nghe Lam Bạch nói xong liền không dám tin là sự thật. Người cô bắt đầu run run lên. Chẳng lẽ Lam Bạch đã nói gì khiến cô sốc đến vậy. Chưa kịp bình tĩnh lại, từ xa lại nghe tiếng hét của vài người khác. Tử Đằng lại hướng về tiếng hét, nhớ lại chỗ đó bản thân vừa mới rời khỏi. Cô đứng vùng dậy chen vào đám đông. Phong Lãnh Hàn cũng đi theo sau. Rốt cuộc chuyện gì đã khiến cô hoảng hốt vậy.

Quay trở lại, Tử Đằng chỉ đứng trơ ra đó, cô hoàn toàn đứng bất động. Trên sàn nhà lạnh lẽo ấy, cha cô đang nằm ở đó. Một người vừa sống cách đây vài phút mà bây giờ lại nằm bất động trên sàn. Dù bây giờ có làm gì cũng đã quá muộn. Ông ấy đã ra đi mãi mãi, để đi gặp mẹ của cô. Gia đình Vĩ Tường vừa mới quay đi một chút đã thành ra thế này. Ngọc Diễm từ trong đám đông đâu ra, chạy tới khóc lóc inh ỏi.

Mọi người trong hội trường kinh động, muốn rời khỏi nơi này. Thượng Thành nhanh trí từ trên lầu ra lệnh cho thủ hạ bao vây nơi này. Tử Đằng như muốn khụy xuống nhưng đã được Phong Lãnh Hàn đứng sau đỡ lấy. Ngay lúc thời khắc nhất mà cô lại như muốn quật ngã. Còn anh, người đứng bên cạnh lại là chỗ dựa của cô lúc này. Vài phút sau, cảnh sát đã được huy động tới. Lam Bạch chính là người gọi điện báo.

Hiện trường nhanh chóng được khám xét. Toàn bộ lối ra vào bây giờ đã bị phong tỏa. Pháp y cũng đã tới bắt đầu khám nghiệm sơ bộ. Một vị cảnh sát lại gần hỏi Tử Đằng, lúc này cô được Phong Lãnh Hàn dìu ngồi lên chiếc ghế trong phòng tiệc.

"Cho hỏi, cô tên gì."

"Kim Tử Đằng… "- Cô nhàn nhạt trả lời.

Sau khi hỏi được vài câu, nhưng cô cũng chỉ trả lời qua loa. Không muốn để cô tổn thương thêm, Phong Lãnh Hàn liền nói với anh cảnh sát.

"Anh cảnh sát, hiện tại cô ấy tinh thần cô ấy không được ổn cho lắm, để tôi thay cô ấy trả lời.

"Anh là…" - Anh cảnh sát đó ngờ ngợ.

"Tôi là cấp trên và là bạn trai cô ấy."

Tử Đằng nhìn anh bằng con mắt kinh ngạc. Sao anh lại có thể tùy tiện trả lời như vậy. Cô giật nhẹ vạt áo của anh.

"Phong tổng…"

Cô chưa kịp nói gì, anh lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô.

"Không sao, cứ để tôi."

Rồi cứ thế anh trả lời thay cô. Tử Đằng cảm thấy e ngại khi anh nói điều này, giá như anh là bạn trai cô thì hay biết mấy. Sau khi xong việc, cô lại nhìn Phong Lãnh Hàn nói.

"Phong tổng, cảm ơn anh."

Anh chỉ lạnh lùng trả lời cô

"Không có gì, tôi không muốn cô lại tổn thương."

Tử Đằng có chút thất vọng, rõ ràng cô đang mong chờ điều gì. Còn anh thấy gương mặt càng buồn bã mà cũng không biết an ủi thế nào. Chỉ cần thấy cô buồn là anh lại thấy đau lòng. Không lẽ anh đã phải lòng cô.