“Cho nên, cuối cùng cậu vẫn bắt tay với anh ta à?”
“Không có biện pháp,” Dư Thanh than nhẹ một tiếng, “Ai bảo người ta là con trai của tổng giám đốc giải trí Thiên Hành chứ?”
Lăn lộn trong vòng tròn mấy năm, cô không còn là cô nữ sinh nhỏ vô tri ngây thơ nữa, cầm mic run rẩy, đáng mừng là, thời gian và sự chín chắn không làm cô trở nên quá lõi đời, khéo đưa đẩy, vẫn có thể giữ bản tâm như lúc đầu.
Mai Nhiễm nhớ ra cái gì, im lặng trong chốc lát sau đó khẽ hỏi, “Thanh Thanh, lúc cậu bắt tay với anh ta…… cậu có cảm giác gì kỳ lạ không?”
“Có thể có cảm giác gì?” Dư Thanh nói, “Tớ cảm thấy giống như nắm một cái móng heo.”
Trong đầu Mai Nhiễm tức khắc hiện lên hình tượng một người đàn ông ục ịch, thịt chen chúc không còn chỗ nhét, cô thành công nghẹn họng.
Cũng đúng, đối tượng khác biệt, không thể so sánh như vậy.
Từ trước đến nay, cô và Dư Thanh không có gì giấu nhau, vì thế cô không định gạt cậu ấy, “Gần đây mình tiếp xúc với một người bệnh, thời điểm mát xa cho anh ấy, giống như mình có một cảm giác rất kỳ lạ…… tựa như toàn thân bị điện giật, tim đập không khống chế được, thậm chí không dám nhìn vào mắt anh ấy.”
“Trời ạ!” Dư Thanh sợ hãi kêu, “Cậu có chuyện gì vậy?”
“Nói mau, nói mau!”
Mai Nhiễm bị phản ứng quá kích của cậu ấy làm cho bất ngờ, mê man hỏi, “Nói cái gì?”
“Đương nhiên là về người đàn ông làm cho cậu bị điện giật ấy!”
“Thật ra mình và anh ấy không quen lắm,” Mai Nhiễm ấp a ấp úng nói, “Có thể là bởi vì……”
“Hắc hắc hắc, dường như mình ngửi được hơi thở của mùa xuân!” Dư Thanh cười gian, “Đúng rồi, anh ấy lớn lên soái không?”
“Nói như thế nào nhỉ,” Mai Nhiễm nghĩ, “Mình cảm thấy từ này không đủ để hình dung anh ấy.”
“Tấm tắc, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.”
Đúng là càng nói càng kéo xa. Mai Nhiễm nhanh chóng đình chỉ đề tài, “Mình còn có người bệnh, không thèm nghe cậu nói nữa. Thi đấu cố lên!”
Tâm trạng Dư Thanh vừa mới dâng cao, lại bởi vì bốn chữ cuối cùng của cô kéo tụt xuống, bởi vì không lâu trước đây, Diệp Khởi Hàn cũng từng nói với cô như vậy, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy lời này có nhiều ý vị “cà khịa”.
Một người không thiếu tiền bị người quăng chi phiếu trước mặt, hung hăng mất thể diện, cô có thể vẻ mặt ôn hoà đối đãi với người ném chi phiếu à? Huống chi cô nghe được tin tức, tĩnh thủy lưu thâm (1), người đàn ông này không đơn giản giống như thoạt nhìn bên ngoài.
(1) tĩnh lặng như dòng nước, chỉ lối sống không tranh giành.
Nếu không, một tổng giám đốc có ba người con trai với hai người vợ trước, một người vợ đương nhiệm, tại sao ông ta đặc biệt lựa chọn làm người thừa kế của giải trí Thiên Hành?
Từ trước đến nay, Dư Thanh không có hứng thú với những bí mật của gia đình hào môn, có điều cô vẫn chán ghét những mối quan hệ phức tạp, ngổn ngang này. Cô xoa xoa ấn đường, chuẩn bị đi nghỉ tạm một chút, buổi tối cô cần tham dự một hoạt động.
Sức khỏe của cô không quá tốt, sau khi phẫu thuật, cô luôn điều dưỡng bằng thuốc Đông Y, hơn nữa lại chịu áp lực của “Ca sĩ giỏi Trung Quốc”, mấy ngày nay cô có phần chịu không nổi.
Trang Mộng xem trong mắt, đặt trong lòng. Bác sĩ cố vấn dinh dưỡng đưa ra một bảng biểu chế độ ăn cân đối, một ngày ba bữa tự mình giám sát Dư Thanh ăn cơm. Ngoài lần đó, cô cần rèn luyện hằng ngày, sau đó từ từ tăng dần cường độ.
Sáng sớm hôm nay Dư Thanh đã bị chị ấy gọi hồn làm náo loạn lên, “Thân ái, hiện tại là 6 giờ sáng, kế hoạch rèn luyện hôm nay là……”
“Tút tút tút.”
Dư Thanh một lần nữa bò về giường, lại thêm mười phút, từ đầu giường lăn đến cuối giường, sau một hồi giãy giụa, cô vẫn rời giường rửa mặt, chải đầu. Cơ thể là tiền vốn của cách mạng, mất đi nó chẳng khác nào mất đi tất cả, đạo lý như vậy cô đã tự mình lĩnh ngộ.
Chuẩn bị thỏa đáng xong, Dư Thanh được tài xế đưa đến một câu lạc bộ tư nhân, sau khi đổ mồ hôi như mưa một tiếng rưỡi ở phòng tập thể hình, cô đã mệt đến mức không đứng thẳng lưng lên được.
Vọt vào phòng tắm rửa cho người đỡ nhớp nháp, cô đứng trên ban công nhìn ra phong cảnh cách đó không xa, mới vừa vặn nắp chai nước khoáng, phía sau vang lên tiếng một người đàn ông, “Cô Dư thật có nhã hứng.”
Dư Thanh cau mày xoay người xem, Diệp Khởi Hàn đang đạp lên ánh mặt trời chậm rãi đi về phía cô, cô kéo ra một nụ cười, “Diệp tổng.”
Trong lòng cô lại thầm nghĩ: Tại sao đi đâu cô cũng gặp con người này thế? Thật là…… bám dai như đỉa mà!
Trong lúc phân thần, Diệp Khởi Hàn đã đi đến bên cạnh Dư Thanh, sóng vai đứng cùng cô, cô bất động thanh sắc dịch sang bên kia.
“Khéo thật,” Diệp Khởi Hàn nghiêng đầu nhìn cô, “Không ngờ tôi gặp cô ở đây, cô vừa tập xong à?”
Lúc này Dư Thanh mới phát hiện mái tóc đen của anh ta hơi ướt, trên người còn mặc bộ áo choàng tắm câu lạc bộ tương tự bản thân, nhìn qua như hai người mặc đồ đôi, đúng là khá mất tự nhiên.
Hiển nhiên người đàn ông này sớm phát hiện điểm này, ý cười vuốt cằm càng sâu.
Dư Thanh hắt xì. Thật sự không phải giả vờ, cô bệnh nặng mới khỏi, rất mẫn cảm với mọi thứ xung quanh mình, câu lạc bộ này non xanh nước biếc vờn quanh, lúc này trên núi còn một khoảng sương mù chưa tan hết.
Cô xoa xoa cái mũi, câu “Tôi đi trước” còn chưa nói ra. Diệp Khởi Hàn nói, “Nếu có duyên như vậy, chúng ta cùng đi ăn bữa sáng nhé.”
Anh trưng ra vẻ rất ga lăng, “Không biết cô Dư có tình nguyện nể mặt Diệp mỗ không?”
“A, a……” Dư Thanh cười khá miễn cưỡng, nhưng công phu trên mặt không hề thua kém người ta, “Diệp tổng nhiệt tình như vậy, đương nhiên tôi rất vui lòng.”
Bữa sáng rất phong phú, phần lớn là khẩu vị cô thích, nếu không phải người ngồi đối diện là người mình không thích……
Diệp Khởi Hàn vẫn luôn im lặng, chỉ uống mấy ngụm trà, từ đầu tới đuôi không thấy động đũa một chút nào, Dư Thanh tò mò hỏi, “Sao anh không ăn?”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, chậm rãi mở miệng, “Tú sắc khả xan.”
Dư Thanh thiếu chút nữa bị câu nói của anh ta làm phun thức ăn trong miệng ra ngoài, có điều tưởng tượng đến anh ta bị mình phun vỏ sủi cảo và nhân thịt đầy mặt, cảnh tượng đó càng nghĩ càng muốn cười.
Cô cố gắng duy trì nghiêm túc, trấn định buông đũa xuống, “Thật xấu hổ…… Hình như tôi ăn hơi nhiều.”
Nga, cô đang phản kích câu “Tú sắc khả xan” của anh? Bởi vì anh lớn lên cũng không “đưa cơm”, cho nên toàn bộ sự nhiệt tình và lực chú ý đặt ở đồ ăn trước mắt à?
Người phụ nữ này thật là thú vị.
Anh sớm nên biết, từ lần đầu tiên gặp mặt anh nên biết, cô khác biệt với những phụ nữ trước kia anh từng gặp, cô có móng vuốt, cho dù đối tượng là anh, cô sẽ không chút do dự xòe móng ra.
Không ngờ, ngược lại cào đến trái tim anh ngứa ngáy.
Bầu không khí hơi chút có chút ái muội bị cô thành công xua tan, Dư Thanh thầm like một cái trong lòng cho bản thân, cô càng thêm cố gắng vùi đầu ăn.
Sắc mặt Diệp Khởi Hàn bất biến nhìn cô ăn, còn thường xuyên thêm cho cô một ít, “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Một bữa sáng cô ăn mà cảm thấy mỹ mãn, Dư Thanh còn cầm lòng không đậu mà ngâm nga mấy câu.
“Tâm tình tốt như vậy à?” Một tiếng nói nặng nề truyền đến từ bên cạnh.
Không phải anh ta đi tính tiền à? Sao anh ta quay về nhanh như thế?
Dư Thanh phản ứng rất nhanh, “Đây là bài hát buổi thi kế tiếp tôi định hát, tôi đặc biệt thuê người soạn riêng, cho nên tôi không thuần thục lắm.”
“Thì ra là thế.” Anh gật gật đầu.
Dư Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nói chuyện với người thông minh thật là quá nhẹ nhàng, cho nên, cô đã “từ chối” rõ ràng như vậy, chắc hẳn anh ta cũng lĩnh hội được nhỉ?
Giống người đàn ông có gia thế như anh ta, về mặt cảm tình anh ta thật lòng được mấy phần? Cô lại không phải một tờ giấy trắng, làm sao cô không nhận ra cuối cùng anh ta ôm mục đích gì, đáng tiếc, cô Dư Thanh không chơi nổi trò chơi nam nữ này. Nếu chú định không có kết quả, cần gì phải để nó bắt đầu, chẳng phải là lãng phí vô ích thời gian của nhau?
“Buổi thi trước tôi đã xem, nói thật, cô là vị trí số một trong lòng tôi.”
Thần sắc anh ta nghiêm túc, cứ như không phải lâm thời nảy lòng tham khen tặng, mà là xuất phát từ chân tâm. Dư Thanh bị ánh mắt trong trẻo của anh ta làm rung động một chút, trong chớp mắt đầu óc cô trống rỗng, ban nãy anh ta mới nói gì?
Cô không nhớ nổi. Tên này biết ma thuật à?
Dư Thanh có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, xem thời gian, cô giả vờ kinh ngạc, “Đã trễ thế này rồi? Tôi phải đi, tài xế còn chờ ở bên ngoài.”
“Được,” Anh ta cười rất ưu nhã, nhưng đáy mắt lại mang theo một tia láu cá không dễ dàng phát hiện, “Lần sau gặp lại.”
“…… Tạm biệt.”
Dư Thanh giống như thắng một trận, như trút được gánh nặng ngồi vào trong xe, về đến nhà cô còn thỏa mãn ngủ một giấc. Cô không ngờ, lần gặp mặt tiếp theo tới nhanh như vậy.