Gắn Kết Bên Em

Chương 51






“Chúng mình sẽ qua đêm ở bên ngoài hả anh?” Mai Nhiễm ăn bữa sáng, thấy anh bỏ quần áo đã gấp ngay ngắn vào vali, tò mò hỏi.

Phó Thì Cẩn quay sang, áo ngủ kẻ ca-ro màu xám trên người anh bị gấp thành nếp nhăn, nút thắt chưa thắt chặt, hơi để lộ phần ngực, mái tóc ngắn màu đen cũng có chút lộn xộn, làm cho anh thoạt nhìn thêm vài phần tùy tiện lười biếng, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy lôi thôi lếch thếch.

Trong đầu Mai Nhiễm bỗng nhiên hiện lên bốn chữ: Nghi thất nghi gia (1).

(1) Nghi: Nên, thích đáng. Gia: tiếng vợ gọi chồng. Thất: tiếng chồng gọi vợ. Gia thất là chỉ vợ chồng, việc lập gia đình. Tức là nên vợ nên chồng, xứng hợp nhau. Nguồn: Tử Vi Các

Ngay cả chính cô đều không nhịn được bật cười“xì” một tiếng, nói thật nếu không phải tận mắt nhìn thấy, dù như thế nào đi nữa cô cũng không tin tưởng người đàn ông thoạt nhìn lạnh lùng năm đó ở nước Pháp, anh ấy sẽ dính dáng đến hai từ ôn hòa ở nhà.

Phó Thì Cẩn tiếp tục sắp xếp hành lý, cô bước tới ngồi đối diện anh, vừa ăn bánh mỳ vừa đung đưa hai chân hỏi anh, “Chúng mình định đi đâu hả anh?”

Anh nói một địa điểm.

“Đó là chỗ nào?” Mai Nhiễm lại hỏi.

Người đàn ông nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, trong con ngươi sâu thẳm hàm chứa mỉm cười, “Em sẽ thích nơi đó.”

Mai Nhiễm nằm úp trên lưng anh, “Em tin ánh mắt của anh!”

“Anh muốn ăn không?” Cô đưa chiếc bánh mì dứa đang ăn dở một nửa đến bên miệng anh.

Anh ăn một miếng đúng vị trí cô vừa cắn, cố tình thả chậm tốc độ, Mai Nhiễm chỉ trông thấy phần hầu kết anh chuyển động lên xuống, không nhịn được vành tai hơi nóng lên.

Có bao nhiêu kinh nghiệm trước đây, cô cũng nắm giữ một ít kỹ xảo. Ở chuyện nào đó, người đàn ông này có sức chịu đựng kinh người, mỗi lần anh cứ quấn quít lấy cô không buông, cô chỉ cần nhẹ nhàng liếm/ cắn một cái vào hầu kết của anh, chỗ đó giống như một công tắc chấm dứt, lần nào cũng đúng……

“Em uống hết sữa đi, sửa soạn một chút là chúng ta có thể ra cửa.”

Mai Nhiễm ngoan ngoãn nghe theo.

Nửa giờ sau, cô ngồi trong xe, đột nhiên nhớ ra, “Sự việc ngày hôm qua, ba đã biết chưa anh?”

Không đợi anh trả lời, Mai Nhiễm lấy di động khỏi túi. Sau khi khởi động máy, trông thấy trên màn hình hiển thị ít nhất có mười cuộc gọi nhỡ từ “Lão Mai”, cô đã biết đáp án.

“Anh kể cho ba à?”

Mai Nhiễm nhớ rõ lúc này chắc hẳn ba đang ở Macao, hơn nữa tin tức bị phong tỏa rất đúng lúc, ông không thể nghe được tiếng gió nhanh như vậy, như vậy chỉ có khả năng này.

“Nhiễm Nhiễm,” Phó Thì Cẩn tập trung lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, “Ba có quyền biết chuyện này, hơn nữa sớm hay muộn ba sẽ biết.”

Giọng anh tạm dừng một chút, “Nhưng xử lý như thế nào, hiện tại là chuyện của anh.”

Ông đã đồng ý giao em cho anh, như vậy về sau mọi chuyện có liên quan đến em chính là chuyện của anh.

Tia nắng mùa đông theo bên kia sườn mặt của anh chiếu lại, phản chiếu đường nét khuôn mặt anh có phần mơ hồ, có một vệt sáng nhảy nhót trên sống mũi cao thẳng, Mai Nhiễm bình tĩnh nhìn chỗ đó, trong lòng giống như cũng bị ánh sáng nhu hòa kia bao trùm lên sự bình yên.

Nhìn như không tiếng động đã nói hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Lúc xe lái lên cầu vượt, Mai Nhiễm nhận được điện thoại của cha, “Ba ba.”

“Tưởng Tưởng.” Bên kia chỉ nói hai chữ này rồi chìm trong sự im lặng.

“Ba ba,” Giọng Mai Nhiễm nhẹ nhàng, lắng nghe kĩ bên dưới hơi khàn khàn, “Tối hôm qua trong giấc mơ, con mơ thấy mẹ, mẹ còn nói với con rất nhiều điều.”


“Mẹ nói gì con?”

“Mẹ nói ba rất khó chịu, bảo con an ủi an ủi ba.”

Mai Hồng Viễn cười, “Ba biết rồi.”

Có được một cô con gái tri kỷ như vậy, chẳng phải là niềm hạnh phúc lớn nhất của ông ư?

Hai cha con còn tâm sự rất lâu mới cúp điện thoại, Mai Nhiễm thở phào một hơi, “Hình như ba không tin lời em nói, thật ra em không nằm mơ thấy mẹ.”

“Anh biết.”

“Hả?”

Anh còn biết cô mơ thấy cảnh tượng năm đó, trong giấc mơ cô yếu ớt như vậy, dùng sức túm áo ngủ của anh, giống như người trôi nổi giữa sóng nước mênh mông đột nhiên tìm thấy một mảnh gỗ nổi…… Anh ôm cô, cả đêm chưa chợp mắt.

Đêm dài vắng người thời gian, Phó Thì Cẩn mới giật mình, thấy nỗi sợ hãi khôn cùng kéo tới, nếu lúc ấy không nghe thấy tiếng bảo vệ hét lớn, có lẽ anh đã trực tiếp đi vào cổng chính bệnh viện, nếu cô thật sự bị người ta bắt đi…… Cả người anh lạnh thấu xương…… anh không tưởng tượng nổi khả năng này.

“Em nói nói mớ à?”

Lúc này vừa vặn đi xuống cầu, Phó Thì Cẩn đơn giản phân biệt phương hướng, đánh xe về phía bên phải rẽ vào một con đường nhỏ bị cây xanh bao trùm thoạt nhìn không quá thu hút.

“Nói.” Người đàn ông ho nhẹ một tiếng, lấy tay để lên môi, “Em ôm anh luôn gọi ‘Mẹ mẹ’.”

Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Mai Nhiễm có chút dở khóc dở cười, “Em không nói điều gì khác chứ?”

“Không có.”

“Hả,” Cô quay đầu sang phía cửa sổ, “Anh không mở hướng dẫn? Trước đây anh từng tới đây à?”

Nếu không sai, bọn họ đã đi hơn ba tiếng, chắc hẳn nơi này không thuộc địa phận thành phố A.

“Anh từng tới một lần.”

Đường núi gồ ghề và lầy lội, xe lắc lư không ngừng, Phó Thì Cẩn đành giảm tốc độ, Mai Nhiễm để ý phía trước có vài chiếc xe đậu trên bãi cỏ, vô tình lướt qua biển số xe, tất cả không thuộc cùng một thành phố.

Chẳng lẽ là có sự kiện quan trọng gì?

Mai Nhiễm đang suy ngẫm, một cô gái mặc áo lông trắng chạy tới, dùng sức vẫy tay với hai người, Phó Thì Cẩn dừng xe, từ từ hạ cửa kính xe.

Cô gái kia che miệng “oa” một tiếng rõ to, dường như không thể tin được hai mắt của mình, lại lần nhìn một lần nữa, cô không thể tưởng tượng được tùy tiện chặn xe chính là một anh chàng siêu cấp đẹp trai. Cô không nhịn được mở cờ trong bụng, “Soái ca, xe của anh có nước khoáng không?”

Tiếp theo, đằng sau cô gái xuất hiện một chàng trai xấp xỉ tuổi cô, thoạt nhìn giống bạn trai cô, “Xem dáng vẻ mê trai của em kìa, mau mau chùi nước miếng đi!”

Cô gái lấy khuỷu tay chọc anh mấy cái, dùng giọng điệu đùa giỡn nói, “Chính anh không ưa nhìn, kéo thấp trình độ thẩm mỹ của em, bây giờ không dễ dàng gặp người đẹp mắt, sao nào!” Cô nhe răng lườm anh, “Còn không cho phép em nhìn hả?”

Có vẻ chàng trai kia thường ngày bị cô bắt nạt, có phần thoái chí nói, “Em xem đi, lại nhìn người ta có thể biến thành bạn trai em không?”

Làm “ngòi nổ”, biểu cảm trên gương mặt Phó Thì Cẩn vẫn bình bình đạm đạm, gần như có thể nói thờ ơ lạnh nhạt, ngược lại Mai Nhiễm nghiêng đầu nghe bọn họ cãi nhau, càng nghe càng cảm thấy thú vị.

“Chúng mình hình như chưa cãi nhau?”

“Sao thế?”

Mai Nhiễm che miệng cười, “Khi nào chúng mình cũng ầm ĩ một trận nhé.”

Lần đầu tiên nghe nói có người chủ động cãi nhau, Phó Thì Cẩn xoa xoa mi tâm, bên môi lộ ra ý cười bất đắc dĩ lại dung túng, “Tùy ý em.”

“Anh dễ nói chuyện như thế, nếu vậy sao chúng mình cãi nhau được?”

Cô gái chiếm thượng phong, vừa lòng vỗ một cái lên vai bạn trai. Nhìn sườn mặt người đàn ông anh tuấn trong xe, rốt cuộc nhớ tới chính sự, cô cúi người xuống, ánh mắt thoáng nhìn, rơi xuống trên người Mai Nhiễm, miệng há một lâu cũng chưa khép lại.

A, hóa ra soái ca đã có bạn gái.

Cô gõ gõ cửa kính xe, “Xấu hổ làm phiền một chút, xin hỏi anh có nước không?”

“Có.” Mai Nhiễm lấy hai chai nước trong ngăn chứa đồ đưa qua.

Cô gái vừa nói cảm ơn vừa tiếp nhận, cô ngạc nhiên nhìn nhãn hiệu trên thân chai, trong tay cầm mười đồng tiền ngẩn ngơ không dám đưa, đành cúi đầu lại nói cảm ơn một lần nữa.

Đi tiếp khoảng nửa tiếng, cuối cùng xe dừng lại trước cổng một gia đình, Phó Thì Cẩn xuống xe vòng ra đằng sau, lấy mấy túi quà tặng ra khỏi cốp xe, Mai Nhiễm còn không biết trước đó anh đã chuẩn bị sẵn mấy thứ này. Trong lòng âm thầm suy nghĩ, có lẽ đây không phải một lần ra ngoài “giải sầu” đơn giản mà thôi.

Trong nhà có người nghe thấy động tĩnh đi ra, cửa gỗ “kẹt” một tiếng bị đẩy ra, đầu tiên một cái đầu ló ra, cậu nháy cặp mắt to tròn màu đen tràn ngập tò mò nhìn Phó Thì Cẩn và Mai Nhiễm, giọng non nớt hỏi, “Hai anh chị tìm ai?”

Cùng thời gian, bên trong cũng có một giọng nói già nua vang lên, “Thuận Thuận, là ai đến vậy?”

Dứt lời, bà cụ kia đã đi ra ngoài, nhìn thấy hai người ngoài cửa, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ và ngạc nhiên, “Thì Cẩn tới rồi. Đây là vợ của cháu à?”

Bà nhìn Mai Nhiễm, tươi cười từ ái, “Đến đến đến, mau vào ngồi chơi.”

Bà cụ trước mắt này mặc quần áo mộc mạc, trên đầu trùm khăn màu cam, chỗ cạnh lộ vài sợi tóc bạc, khi cười nếp nhăn hằn sâu, nhìn qua ít nhất đã tám mươi tuổi.

“Đây là chị Cả của dì.”

Mai Nhiễm kịp phản ứng, theo sau cất tiếng chào, bà cụ gật đầu đáp lời, “Ai! Tốt! Cháu gái thật xinh!”

“Bà bảo hai đứa này, người đến là tốt rồi, còn mang nhiều quà này nọ, thật sự quá khách sáo.” Bà cụ lại xoay người sang chỗ khác gọi cháu trai trốn sau lưng mình, “Thuận Thuận, mau đi gọi người.”

Cậu bé ngại ngùng lộ cái đầu nhỏ liếc mắt nhìn hai người một cái, xoay người chạy thật nhanh vào trong nhà.

“Thằng bé này…… Sợ người lạ!”

Trong nhà bài trí rất đơn giản, không nhiều đồ, nhưng thắng ở từng góc gần như không có một hạt bụi nhỏ, nhìn ra được bình thường được lau dọn rất chu đáo.

“Bọn trẻ đều bận rộn buôn bán trong thành phố, hiện tại trong nhà chỉ có ta và Thuận Thuận,” Bà cụ vui vẻ, “Một già một trẻ làm bạn cũng rất tốt.”

“Gần đây bà có khỏe không?”

“Vẫn khỏe!” Bà cụ nói, “Chỉ là người già đi, cứ nhớ nhớ quên quên. Mấy ngày trước ta nghe cháu nói muốn dẫn cháu dâu đến, ta sợ quên việc này, bảo Thuận Thuận hằng ngày mỗi buổi sáng rời giường sang phòng nhắc ta một lần. Hai ngày qua bên ngoài có thiệt nhiều xe, cứ nửa tiếng ta đều phải đi ra nhìn xem có phải cháu đã đến không……”

Mấy ngày trước? Mai Nhiễm nghĩ thầm, hóa ra lần này ra ngoài không phải anh lâm thời quyết định à? Anh đã sớm định dẫn cô đến đây?

Người đàn ông đột nhiên cầm tay cô dưới bàn, thấp giọng cười hỏi, “Em nghĩ gì mà ngẩn người thế?”

Anh nghiêng người hơi gần, dẫn tới bà cụ đối diện cũng nhìn qua, Mai Nhiễm cầm lấy tách trà uống một ngụm nước trà, che giấu bản thân xấu hổ.


Hơn mười phút sau, Mai Nhiễm ngồi không yên, vốn dĩ ở trên xe cô đã uống không ít nước ấm, hiện tại bụng căng lên rất khó chịu, cô giật nhẹ cổ tay áo anh, nhỏ giọng nói, “Em muốn đi toilet.”

Phó Thì Cẩn đã rất nhiều năm chưa đến đây, tự nhiên không nhớ rõ vị trí nhà vệ sinh, chỉ có thể hỏi bà cụ, bà vừa nghe vội vàng đứng lên, “Ở bên ngoài, ta dẫn cháu đi.”

Mai Nhiễm xua tay, “Không cần phiền phức vậy đâu, bà để cháu tự đi.”

Ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi xung quanh một vòng, không khí trong lành thật vui vẻ, lúc này đúng lúc có một chiếc xe đi qua cánh cổng đang mở, cô liếc nhìn. Hóa ra là xe phỏng vấn tin tức của một đài truyền hình, sự nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn.

Đang định quay về, một chị gà mái dẫn theo một đàn gà con nhàn nhã đi ngang qua. Mai Nhiễm lần đầu tiên thấy tận mắt sinh vật lông xù bé nhỏ này, không nhịn được ngồi xổm xuống lấy tay sờ nó. Không ngờ chưa chạm đến, chị gà mái đã ngẩng cao cổ hùng hổ lao về phía cô, cô giật mình, trốn trái né phải, chị gà mái càng đánh càng hăng, giống như không mổ được cô một cái thì không giải tỏa được mối hận thù trong lòng, đuổi sát không rời.

Trong lúc chân tay luống cuống, cậu nhóc mập xuất hiện, đầu tiên cậu huýt sáo một cái rõ to ý đồ kêu chị gà mái thẹn quá thành giận đình chỉ, nhưng mà việc này không có hiệu quả. Cậu chợt cảm thấy mất hết mặt mũi nam tử hán trước mặt vị khách tới chơi, gương mặt tròn xoe đỏ bừng, trực tiếp khom lưng nhặt cây gậy gỗ nhỏ trên đất, đuổi chị gà mái và đàn gà con đáng yêu ra ngoài cửa.

Tronng lòng Mai Nhiễm còn sợ hãi vỗ ngực, đi về phía cậu bé, “Thuận Thuận, cám ơn em.”

Cậu ngước mặt, khoẻ mạnh kháu khỉnh, giống như ông cụ non nghiêm túc trả lời, “Không cần khách khí.”

Sau khi dùng cơm trưa, hai người nghỉ trưa ở trong phòng, Mai Nhiễm đang định lên giường, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

“Hiện tại thời tiết lạnh, ta nghĩ giường các cháu chỉ có một cái chăn bông là không đủ.” Bà cụ ôm một cái chăn đỏ thẫm xuất hiện ngoài cửa, cậu nhóc đi theo sau bà, thò đầu ra nhìn, có vẻ không dám lại gần người đàn ông thoạt nhìn có chút lạnh lùng nghiêm túc.

“Mấy ngày trước núi hiếm khi có một trận mưa to, phòng chứa củi bị dột, củi chuẩn bị dùng cho mùa đông đều bị ẩm gần hết, cái kháng này không đốt, buổi tối ngủ trong phòng hơi lạnh, có điều……” Bà cụ lấy ánh mắt một người từng trải nhìn qua, “Hai vợ chồng cháu ngủ chung, vậy thì không lạnh.”

“Bà ơi,” Cậu bé hồn nhiên hỏi, “Vì sao hai người ngủ không bị lạnh ạ?”

“Thằng bé này!” Bà cụ trìu mến búng một cái vào trán cậu, nắm tay cậu, “Cả đường đi chắc hai đứa mệt lắm rồi, nghỉ một lúc đi, buổi tối mới có tinh thần.”

“Anh không ngủ à?”

Phó Thì Cẩn liếc nhìn cô một cái, “Anh đang suy nghĩ một vấn đề.”

Mai Nhiễm theo bản năng hỏi, “Cái gì?”

“Buổi tối dùng phương pháp nào ngủ mới không đông lạnh ấy?”

Người đàn ông này rõ ràng trong lòng biết rõ ràng, cố tình muốn trêu chọc cô, Mai Nhiễm chui vào trong chăn, tìm một tư thế thoải mái, “Vậy anh từ từ suy nghĩ, em ngủ trước đây.”

Có cảm giác cô ngủ một mạch đến hoàng hôn, Mai Nhiễm nghe tiếng pháo một đợt so một đợt càng rõ ràng bên tai, xoa xoa huyệt Thái Dương từ trên giường ngồi dậy, bên ngoài náo nhiệt là vì có ngày lễ gì quan trọng à?

Đẩy cửa đi ra ngoài, ánh nắng chiều đỏ rực sắp biến mất dưới chân núi, từng cột khói lượn lờ bay lên trên các nếp nhà, chưa bay lên cao đã bị gió nhẹ nhàng thổi tan, như sợi bông trắng bay trên không trung.

Bà cụ sớm bày xong một bàn đồ ăn, Mai Nhiễm đứng bên cạnh bàn đếm đếm, tổng cộng có tám món, chay mặn đan xen, món nào món nấy đủ sắc đủ vị.

Nhưng mà, bọn họ chỉ có bốn người, có thể ăn nhiều đến thế ư?

Thuận Thuận đã thèm ăn sắp chảy nước miếng, trông mong nhìn mỗi người, càng không ngừng liếm khóe miệng.

Bà cụ cười nói, “Trông cháu này.” Rốt cuộc đau lòng cháu nội, bà gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát cậu, “Ăn đi.”

Cậu bé nhận được tín hiệu, vui vẻ ăn luôn.

Bà cụ yêu thương nhìn cậu, “Ăn chậm một chút, đâu có ai tranh với cháu.”

Bà vừa nói vừa vào nhà cầm ra bình rượu hoa quế gạo nếp ngọt mình tự ủ, Mai Nhiễm vừa ngửi mùi rượu đôi mắt sáng lên, không nhịn được uống liền hai chén, vừa định rót chén thứ ba, cái chén bị người khác cầm, cô nghi hoặc nhìn.

“Không được uống nữa.”

Mai Nhiễm chớp mắt, “Nhưng rất dễ uống.”

Bà cụ ngồi xuống, “Rượu ngọt nồng độ không cao,” Bà nhớ ra, “Nhưng buổi tối hai đứa không phải định đi xem mưa sao băng à?”

“Mưa sao băng?”

“Đúng vậy!” Cậu bé miệng đầy dầu mỡ nhìn về phía Mai Nhiễm, “Trên ti vi nói là mưa sao băng chòm Song Tử (2).”

(2) Mưa sao băng Song Tử như tên gọi của nó, chúng xuất hiện từ phía của chòm sao cặp song sinh – Song Tử (Gemini). Mưa sao băng Song Tử ước tính có tuổi thọ gần 200 năm, dựa trên những thông tin được ghi nhận lại – trận mưa sao băng này được quan sát đầu tiên vào năm 1833 trên sông Mississippi – và nó vẫn mạnh như thế. Trên thực tế, mưa sao băng này ngày càng mạnh hơn.

Bà cụ nói tiếp, “Chuyên gia nói thôn chúng ta là địa điểm quan sát tốt nhất, hai ngày qua lục tục có rất nhiều người từ ngoài đến, đều vì trận mưa sao băng trăm năm mới có một lần này.”

Mai Nhiễm hiểu được đầu đuôi mọi chuyện.

Hóa ra đây mới là mục đích thực sự của chuyến đi.

Ăn cơm xong, sắc trời bên ngoài đã đen kịt, hai người bồi chuyện với bà cụ tới hơn chín giờ, đợi bà ngủ mới đi ra ngoài. Lúc mưa sao băng dày đặc nhất vào khoảng mười hai giờ đêm, cho nên thời gian còn rất thoải mái.

Dọc theo đường đi, hai người gặp rất nhiều người, trên lưng họ đeo thiết bị nghiệp dư hoặc chuyên nghiệp, đề tài thảo luận vây quanh lần mưa sao băng chòm Song Tử này. Mai Nhiễm và Phó Thì Cẩn đi theo sau dòng người chậm rãi đi tới, tâm tình thả lỏng.

Đoàn người đi tới đài quan sát, nơi này tầm nhìn rất tốt nên gần như đứng kín người.

Ánh trăng mờ ảo, phảng phất che đậy một lớp lụa mỏng, vì sao đã được che khuất mà vẫn còn mắc cỡ núp sau tầng mây, bầu trời đêm có vẻ rộng lớn hơn, đẹp huyền bí tĩnh lặng.

Khắp nơi đều là người, có vài người còn chuẩn bị sẵn lều trại, chuẩn bị ngồi canh trắng đêm. Số còn lại nhóm một đống lửa nhỏ, mấy người chơi đấu chủ vây quanh đống lửa.

Bước chân Phó Thì Cẩn chưa dừng, dẫn Mai Nhiễm lập tức đi thẳng tới một nơi. Nơi này dựa lưng vào đài quan sát, cây cối cao lớn ngăn chặn một bộ phận gió lạnh và tiếng động ầm ĩ. Anh lấy tấm thảm khỏi balo trên lưng trải trên mặt đất, kéo cô ngồi xuống, ngồi trên đùi anh, dùng một cái mền dày khác bọc lại thật kín.

“Tại sao anh biết chỗ này?”

“Thuận Thuận nói cho anh biết.”

Cậu nhóc khá nghịch ngợm, lại chưa tới tuổi đến trường nên thường xuyên giấu bà cụ lên núi đào trứng chim, xuống sông sờ tôm bắt cua. Con cá trên bàn cơm tối cũng do cậu bắt được dưới sông.

Mai Nhiễm nghe vậy, không nhịn được than thở, “Cậu bé thật là giỏi.”

Thời thơ ấu muôn màu muôn vẻ là điều cô không thể tưởng tượng.

Hai người trò chuyện câu được câu không, cũng không biết do lạnh hay thời gian bất giác trôi đi, cơn buồn ngủ kéo đến, Mai Nhiễm không chống đỡ được. Giữa lúc cô muốn nghiêng đầu ngủ thiếp đi, lúc này đột nhiên nghe thấy có người la hét, “Nhìn, sao băng kìa!”

Theo tiếng la đó, gần như cả đoàn người xôn xao, Mai Nhiễm cũng mở to mắt nhìn lên, vừa vặn một ánh sáng chợt lóe qua trên bầu trời, lướt qua trong giây lát, chỉ để lại một cái đuôi nhỏ xanh lục.

Tiếp theo rất nhiều thở dài rơi xuống đất.

“Chỉ có một ngôi sao à?”

“Quá ít! Nghe bảo trăm năm mới có một lần đâu hả?!”

“Đừng nóng, nóng vội không ăn hết đậu hũ nóng.”


Lại một ngôi sao băng xẹt qua, hai ngôi……

“Em không ước nguyện à?”

Mai Nhiễm lắc đầu, nhìn lên bầu trời cao vô ngần, lại quay đầu ánh mắt dịu dàng ngừng trên gương mặt người đàn ông trước mắt, “Em không còn nguyện vọng nào chưa thực hiện nữa.”

Anh áp lên má cô, rút hai tay khỏi tấm thảm, trang nghiêm đặt trước mặt cô, “Anh muốn ước một điều.” Hơi thở ấm áp phe phẩy, Mai Nhiễm nghe anh thấp giọng nói, “Tâm nguyện của anh chưa thực hiện được.”

Cô nghe tiếng trái tim anh đập mạnh mẽ, trên gương mặt hiện lên nụ cười vô cùng mềm mại, “Chắc chắn sẽ thực hiện được.”

“Đương sự đã nói như vậy,” Phó Thì Cẩn cũng cười, “Làm gì có đạo lý không thực hiện được.”

Mong ước của anh có liên quan đến cô.

“Xem kìa, thật nhiều sao băng!”

“Oa đệch, mưa sao băng!”

Mấy trăm ngôi sao băng đồng loạt tuôn rơi trên bầu trời, áng sáng chiếu sáng bầu trời đêm. Sau khi trải qua giây phút nở rộ ngắn ngủi mà đẹp đẽ, chúng bắt đầu lu mờ, từ từ biến mất trong màn đêm mênh mông……

Đôi mắt và tâm hồn của rất nhiều người ghi lại giây phút xinh đẹp này, họ im lặng, không tiếng động thổn thức.

Một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh, “Tiểu thư Điền Lộ Lộ, em đồng ý gả cho anh chứ?”

“Đồng ý anh ta, đồng ý anh ta!”

“Xí, anh khó coi như thế, cũng không dịu dàng tí nào, lo lắng cho thế hệ kế tiếp, bổn tiểu thư còn cân nhắc.”

Trong đám người bộc phát một trận cười.

Có người huýt sao, “Anh bạn à, cần gì cầu hôn nữa, trực tiếp ôm lên giường đè xuống, cơ thể phụ nữ luôn thành thật hơn cái miệng nhiều!”

“Anh dám!”

“Anh không dám……”

“Ha ha ha……”

Tại sao cảm giác cuộc đối thoại này quen quen, Mai Nhiễm nghĩ thầm, chẳng lẽ là đôi nam nữ trẻ ban ngày họ gặp?

“A a a a! Mưa sao băng lại đến!”

“Quả nhiên là trăm năm khó cầu!”

Có người thậm chí động hát một bài, “Bầu trời sao đáng yêu kia chắc là khiến em rung động*……”

*Trích trong bài hát “Mưa Sao Băng” do nhóm F4 thể hiện.

Mai Nhiễm cũng ngâm nga theo.

Gió lạnh thổi bay mái tóc cô đen nhánh, hương thơm như ánh trăng mông lung nhẹ nhàng vuốt ve một phần khuôn mặt của người đàn ông. Nhìn cô nhoẻn miệng cười xinh đẹp hơn cả bầu trời đầy sao, trong nháy mắt đó, anh trào dâng xúc động.

Quên hết kế hoạch được tính toán tỉ mỉ, quên hết kỹ xảo, quên hết muốn nổi bật hơn người.

Giờ khắc này, đáy lòng anh có một câu nói càng ngày càng rõ ràng, “Nhiễm Nhiễm, gả cho anh đi.”

Cùng thời gian, mọi người cũng hát đến đoạn điệp khúc, “Cùng em ngắm mưa sao băng rơi xuống trái đất……”

“Anh vừa nói gì?” Mai Nhiễm nghiêng đầu hỏi.

Cô hồi tưởng một chút, lại cười, “Được.”

Con tim anh xao động mạnh mẽ như thủy triều dâng trào.

Lại nghe cô nói, “Mình về đi, em hơi mệt.”

Hóa ra ban nãy cô nghĩ “em có muốn về không?”, Phó Thì Cẩn không thể nói rõ mình thả lỏng hay mất mát, dù sao đây không được coi là lời cầu hôn chân chính, không có nhẫn, cũng không có lời thề…… Anh từ dưới đất đứng lên, động tác cực nhanh thu dọn mọi thứ.

“Em nói……” Mai Nhiễm chậm rãi kéo dài giọng, “Được.”

“Hả?” Anh còn mê mang trong màn sương mù.

Mai Nhiễm lôi ra khỏi cổ chiếc dây chuyền màu bạc, lấy mặt dây đeo lên ngón áp út, lại vươn hai tay, “Ông xã tương lai thân mến, anh có thể cõng em xuống núi không?”

Anh gần như sững sờ ba phút.

Đường xuống núi hình như quá dài lâu, Mai Nhiễm ghé vào lưng anh có chút buồn ngủ, anh đi rất vững vàng, nhưng cũng rất chậm, động tác thật sự cẩn thận.

Xa xa ngọn đèn trong thôn lắc lư theo gió, giống một đóa hoa nở trong bóng đêm, không biết khi nào thì mới đi hết con đường này.

Vùng lưng rắn chắc của người đàn ông hiển nhiên không thoải mái bằng trên giường, Mai Nhiễm hắt xì 1 cái, nhẹ nhàng chọc chọc vào vai anh, mơ mơ màng màng than thở, “Còn bao lâu nữa ạ?”

“Cả đời.”