Dương Thiết Tâm sau khi tìm được nơi an bài cho Mục Niệm Từ thì vội vàng cáo từ. Hắn một lòng muốn tìm kiếm tung tích Quách Khiếu Thiên phu phụ suốt bao năm nay nhưng do Mục Niệm Từ đã lớn nên mới phải tạm thời hoãn lại.
Bây giờ không còn gánh nặng thì Dương Thiết Tâm lại lên đường tìm kiếm huynh đệ của mình.
Mục Niệm Từ bái Phạm Thiên làm sư phụ thì liền lặng lẽ đi theo hắn tới một khách điếm lớn ở phía bắc.
Hoàng Dung cùng Phạm Thiên tới Bắc Kinh thì hắn liền bỏ nàng lại ở khách điếm này rồi nói là phải đi ra ngoài có chút việc.
- Cạch.
Hoàng Dung nghe thấy tiếng mở cửa thì liền vội vàng quay lại, khi nhìn thấy Phạm Thiên nàng liền mừng rỡ định chạy tới nhưng ngay sau đó nụ cười của Hoàng Dung lại biến mất khi Mục Niệm Từ xuất hiện.
Hoàng Dung thấy Phạm Thiên dẫn về một nữ tử xinh đẹp thì trong lòng vừa buồn vừa giận dữ.
Thấy thái độ của Hoàng Dung như vậy Phạm Thiên liền nhanh tay cản lại cơn sóng dữ trước khi nó kịp nổi lên.
- Dung nhi, mau tới đây để ta giới thiệu cho ngươi đệ tử mà ta mới thu nhận. Nàng tên là Mục Niệm Từ, Niệm Từ mau đi vào đi.
Hoàng Dung nghe thấy hai chữ đệ tử thì liền ngẩn người ra một chút sau đó thì cơn giận của nàng liền biến mất không chút tăm hơi.
- Đệ tử? Thiên ca ca, ngươi có đệ tử lúc nào vậy?
Phạm Thiên nói:
- Ngươi không phải luôn hỏi ta lý do ta tới Trung đô sao? Là bởi vì cách đây không lâu ta tính ra được tại nơi này có một người hữu duyên sư đồ với ta nên mới không ngại vượt ngàn dặm đường tới đây.
Hoàng Dung bị Phạm Thiên gạt rối tinh rối mù nên lập tức tin tưởng vào cái lý do “tính ra” duyên phận sư đồ của hắn.
- Ngươi tên là Mục Niệm Từ sao? Cái tên thật là hay. Ta tên là Hoàng Dung, ngươi có thể gọi ta là Dung nhi giống Thiên ca ca. Ngươi lớn tuổi hơn nên ta gọi ngươi là Mục tỷ tỷ có được không…
Mục Niệm Từ thấy sư phụ dẫn mình tới gặp một tiểu cô nương thì hơi bất ngờ một chút nhưng sau đó nàng liền đáp lại.
Phạm Thiên thấy hai nữ nhân hòa thuận với nhau thì yên lòng. Lúc trước hắn đã sớm biết rằng với tính cách của Hoàng Dung nếu mình mà dẫn Mục Niệm Từ về với tư cách thê tử thì thể nào nàng cũng sẽ tức giận mà bỏ đi cho xem.
Nhưng nếu như nhận Mục Niệm Từ làm đệ tử thì Hoàng Dung sẽ không suy nghĩ lung tung. Mặc dù là con gái của Đông Tà Hoàng Dược Sư nhưng trong lòng Hoàng Dung sư đồ luyến vẫn là cấm kỵ nên tuyệt đối sẽ không nghĩ tới chuyện đó. Không thấy trong nguyên tác nàng cũng phản đối Dương Quá và Tiểu Long Nữ đến với nhau đó sao.
Phạm Thiên nghĩ ra cách này là để tạm thời gạt Hoàng Dung cho tới khi hắn Tỏa Linh thành công. Tới lúc đó thì nàng chẳng phải sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của hắn hay sao.
Khi đó Phạm Thiên có muốn chơi sư đồ luyến với Mục Niệm Từ thì Hoàng Dung cũng chấp nhận thôi.
……
Phạm Thiên thực chất thu nhận Mục Niệm Từ chỉ là để đánh lừa Hoàng Dung nhưng đã diễn kịch thì phải diễn cho tròn vai nên vào tối hôm đó hắn liền gọi Mục Niệm Từ tới phòng mình để truyền công.
- Niệm Từ, tuyệt học của vi sư tạm thời ngươi chưa đủ khả năng để học. Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một tâm pháp nội công để ngươi tiến hành trúc cơ. Khi nào nội lực đại thành rồi ta sẽ truyền cho ngươi tuyệt học của ta.
Mục Niệm Từ gật đầu và chăm chú nghe Phạm Thiên giảng giải.
Nhưng trước khi Phạm Thiên dạy nàng nội công tâm pháp thì bỗng nhiên hắn đưa một ngón tay bắn ta một luồng chỉ khí về phía cửa ra vào.
- Oái!!
Cánh cửa mở tung ra khiến cho Hoàng Dung đang nghe lén ở ngoài vồ ếch một cái.
- A… Thiên ca ca, Mục tỷ tỷ, muộn vậy rồi các ngươi chưa ngủ sao…
Hoàng Dung ngượng ngùng nói, vừa rồi nàng thấy Phạm Thiên gọi Mục Niệm Từ vào phòng mình thì nghi ngờ và chạy tới nghe lén không ngờ là hai người chỉ đang truyền thụ võ học mà thôi.
Hoàng Dung vốn đang định bỏ đi thì cảnh cửa liền mở tung ra khiến nàng ngã vào bên trong.
- Cũng muộn rồi, ta phải trở về phòng đi nghỉ đây…
Hoàng Dung định kiếm cớ rút lui nhưng Phạm Thiên lại nói:
- Dung nhi, nếu ngươiđã tới rồi thì cũng ở lại nghe đi. Mặc dù chỉ là tâm pháp trúc cơ nhưng cũng mạnh hơn công pháp ngươi đang tu luyện nhiều. Ngươi học được nó thì thực lực cũng sẽ tăng thêm một bước.
Hoàng Dung thấy hắn định truyền thụ võ học cho cả mình nữa thì ngạc nhiên. Mặc dù nghĩ tới võ học của thần tiên như hắn thì hẳn là phải lợi hại lắm nhưng nàng vẫn muốn từ chối.
- Đừng lo, ta không bắt ngươi phải bái ta làm sư phụ đâu. Công pháp này cũng không có gì quá đặc biệt cả.
Hoàng Dung nghe vậy thì mừng rỡ và liền đứng dậy đóng cửa và chạy tới ngồi bên cạnh Mục Niệm Từ chờ nghe hắn truyền thụ tâm pháp.
Sau đó Phạm Thiên bắt đầu truyền thụ Cửu Âm Chân Kinh cho Hoàng Dung và Mục Niệm Từ. So với Cửu Dương Chân Kinh chí dương thì Cửu Âm Chân Kinh lại càng thích hợp với hai nàng hơn vì nó là công pháp thuần âm và có được khả năng giúp thoát thai hoán cốt gia tăng tư chất.
Nếu luyện Cửu Âm Chân Kinh thì cả hai sẽ tiến bộ cực kỳ nhanh.
Nghe xong nội dung của Cửu Âm Chân Kinh quyển thượng thì không chỉ có Mục Niệm Từ mà ngay cả Hoàng Dung cũng phải kinh ngạc.
Hoàng Dung thán phục:
- Đây là tâm pháp gì mà lại cao thâm đến vậy?
Nàng là con gái của một trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt Đông Tà Hoàng Dược Sư thì từ nhỏ đã tiếp xúc với những loại võ công cực kỳ cao thâm nhưng nếu đem võ công của Đào Hoa Đảo ra so sánh thì vẫn còn kém võ công mà nàng vừa học được một bước.
- Võ công này có tên là Cửu Âm Chân Kinh, mặc dù cũng không phải tuyệt học cao thâm gì nhưng dùng để trúc cơ thì vẫn rất tốt.
Hoàng Dung nghe Phạm Thiên nói đây là Cửu Âm Chân Kinh thì giật mình, nàng từ miệng cha mình nghe tới môn võ công này không biết bao nhiêu lần rồi. Lần Hoa Sơn Luận Kiếm trước đây mà cha nàng tham gia vào cũng là để tranh giành Cửu Âm Chân Kinh mà trong mắt Phạm Thiên còn chưa phải là tuyệt học cao thâm gì??
Phạm Thiên cũng không nói khoác, bây giờ Vô Tự Thiên Thư đã đạt tới Địa Cấp hạ phẩm thì đương nhiên Cửu Âm Chân Kinh đối với hắn không thể coi là tuyệt học được.
Mục Niệm Từ sau khi biết sư phụ mình truyền cho nàng môn tuyệt học mà Thiên Hạ Ngũ Tuyệt ngày trước đã phải tranh giành lẫn nhau thì cũng kinh hãi.
Nàng nghĩ tới lúc chiều Phạm Thiên nói rằng nàng sau này có thể sánh ngang Ngũ Tuyệt thì bây giờ mới cảm thấy hắn không hề nói quá lên chút nào cả.
……
Sau khi truyền thụ Cửu Âm Chân Kinh cho Mục Niệm Từ và Hoàng Dung thì hắn liền để cho hai nàng về phòng mình từ từ nghiên cứu còn bản thân Phạm Thiên thì lại lén lút rời khỏi khách điếm và chạy tới Hoàn Nhan vương phủ.
Hắn còn nhớ rằng bên trong vương phủ của Hoàn Nhan Hồng Liệt có một vị khách khanh là Lương Tử Ông chuyên nuôi dưỡng rắn.
Lương Tử Ông có nuôi một con dược xà suốt 20 năm nay, hàng ngày đều cho nó ăn các loại dược thảo quý hiếm nên toàn thân của nó đều là bảo bối.
Quách Tĩnh nhờ uống được máu dược xà mà công lực tăng cao nên có thể thấy được nó chính là một bảo vật giúp hắn gia tăng công lực.
Tại Thiên Thế đại lục bảo vật giúp gia tăng công lực không có nhiều do nhu cầu rất ít. Nhưng tại nơi này thì lại có rất nhiều thứ có ích cho hắn.
Ngoại từ dược xà của Lương Tử Ông Phạm Thiên còn muốn bắt cả đám dị xà ở gần mộ chủng của Độc Cô Cầu Bại ngoài thành Tương Dương nữa. Cả hai đều là bảo vật giúp gia tăng công lực.
Ban đêm mây đen giăng kín bầu trời khiến cho ánh trăng không thể chiếu xuống. Thêm vào việc tuyết rơi đầy trời hạn chế tầm nhìn nên xung quanh Hoàn Nhan vương phủ chỉ có những tia sáng leo lắt của những cây đuốc ở giữa trời gió tuyết thôi.
Với thân pháp của Phạm Thiên thì kể cả lẻn vào trong vương phủ vào lúc ban ngày cũng khó có kẻ nào phát hiện ra được chứ đừng nói vào lúc trời tối mịt như thế này.
Phạm Thiên tiến vào bên trong vương phủ thì liền đi dạo xung quanh để tìm kiếm nơi mà Lương Tử Ông nuối nhốt dược xà. Hắn đi sâu vào trong hậu viện nhưng vẫn không phát hiện ra kẻ nào có khí tức mạnh mẽ cả.
Phạm Thiên đang định tìm bắt một tên người hầu nào đó để hỏi vị trí nơi ở của Lương Tử Ông thì bỗng nhiên nhìn thấy ở phía trước có một căn nhà nhỏ.
Căn nhà đó trông hết sức dân dã không hề hợp với vương phủ xa hoa nơi chốn kinh thành đại Kim chút nào.
Phạm Thiên vừa nhìn thì đã đoán ra là ai đang ở bên trong căn nhà nhỏ đó. Hắn suy nghĩ một chút rồi liền cất bước đi về phía căn nhà đó.