Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 49: Ỷ Thiên Kiếm




Đánh bay Diệt Tuyệt xong thì Phạm Thiên nhanh tay cướp lấy Ỷ Thiên Kiếm và cầm nó ở trong tay. Hắn liếc mắt sử dụng Phá Vọng Chi Nhãn để xem xét thanh kiếm trên tay mình.

Ỷ Thiên Kiếm - Hoàng giai thượng phẩm **

Ngoại công +55

Nội công + 40

Ỷ Thiên Kiếm được rèn ra từ Quân Tử Kiếm của Dương Quá và Thục Nữ Kiếm của Tiểu Long Nữ thì đẳng cấp đã đạt tới Hoàng Cấp thượng phẩm nhưng do kỹ thuật luyện khí của thế giới võ hiệp này không phát triển bằng Thiên Thế đại lục nên phẩm chất khá thấp.

So với Linh Nhi Côn thì Ỷ Thiên Kiếm sắc bén hơn nhiều nên ngoại công và nội công gia tăng nhiều hơn một chút. Nhưng ngược lại tài liệu Linh Nhi sử dụng để chế tạo binh khí chất lượng cao hơn hẳn tinh thiết thông thường và kỹ thuật luyện khí cao cấp giúp cho binh khí mang theo thuộc tính đặc biệt.

Ban đầu Phạm Thiên cũng không quá rõ thuộc tính Cương Thể là gì nhưng sau một thời gian sử dụng Linh Nhi Côn thì hắn nhận ra thuộc tính này giúp bản thân mình dễ dàng vận sức và điều chỉnh tư thế hơn.

Giả dụ như Phạm Thiên bị kẻ địch đánh trúng vào hạ bàn gây mất thăng bằng hay bị kình lực đẩy văng ra sau thì với thuộc tính Cương Thể hắn có thể ngay lập tức trở lại tư thế phòng thủ một cách nhanh nhất tránh việc đối phương lợi dụng sơ hở.

Ngoại trừ Cương Thể ra thì còn có một thuộc tính khác có tác dụng gần tương đương đó là Nhược Thể. Nhược Thể không giúp ngươi giữ vững tư thế mà ngược lại giúp thân thể võ giả trở nên mềm dẻo và linh hoạt hơn từ đó gia tăng khả năng né tránh đòn tấn công và phản kích ngay cả trong tư thế bất lợi nhất.

Nhờ vào thuộc tính này mà Linh Nhi Côn mặc dù không đem lại sát thương lớn bằng Ỷ Thiên Kiếm nhưng lại có lợi hơn trong chiến đấu.

Phạm Thiên vốn dĩ cướp đoạt Ỷ Thiên Kiếm cũng không phải là để cho mình sử dụng vì bản thân hắn luyện côn chứ không luyện kiếm.

Thứ mà Phạm Thiên coi trọng là bí kíp võ công được giấu ở bên trong Ỷ Thiên Kiếm, Cửu Âm Chân Kinh và Hàng Long Thập Bát Chưởng.

So với Vũ Mục Di Thư được giấu trong Đồ Long Đao thì Phạm Thiên càng coi trọng bí kíp võ công trong Ỷ Thiên Kiếm hơn.

Để lấy được bí kíp võ công ở bên trong Ỷ Thiên Kiếm nguyên bản cần tới người cầm theo Đồ Long Đao cùng vận khí và chém vào nhau sẽ khiến cho đao và kiếm gãy lìa lộ ra kinh thư ở bên trong.

Nhưng sau khi xem xét thuộc tính thì Phạm Thiên thấy Linh Nhi Côn của mình có thể thay thế Đồ Long Đao đánh gãy Ỷ Thiên Kiếm được.

Trường côn vốn là loại vũ khí không dễ gãy, lại thêm Phạm Thiên chỉ tiến hành vận khí vào Linh Nhi Côn thì có thể đánh gãy Ỷ Thiên Kiếm mà cây côn của hắn không bị ảnh hưởng gì.

Phạm Thiên tay cầm Ỷ Thiên Kiếm thản nhiên đứng nhìn đám nhân sĩ của lục đại môn phái này.

Những kẻ này thấy Phạm Thiên dễ dàng đánh bại hai đại chưởng môn phái Hoa Sơn và Nga Mi thì cực kỳ e ngại.

Mặc dù Diệt Tuyệt thua có phần là do quá mức lơ là vì ỷ trên tay có lợi khí nhưng Phạm Thiên có thể một chưởng đánh bại mụ ta chứng tỏ công lực cực kỳ thâm hậu. Huống hồ bây giờ trên tay hắn còn có Ỷ Thiên Kiếm trợ lực thì ai dám đi ra đối đầu cơ chứ?

Trương Vô Kỵ mặc dù công lực thâm hậu lại có cả Càn Khôn Đại Na Di là thần công chuyên khắc chế việc quần công khi nó có thể kiểm soát bát phương nhưng lại không thể dọa sợ đám nhân sĩ võ lâm này bởi vì quá mức mềm lòng.

Kẻ nào đi lên đấu Trương Vô Kỵ cũng không ra tay nặng, không chỉ không đả thương mà trái lại còn giúp Không Động ngũ lão chữa trị thương thế do luyện Thất Thương Quyền nữa.

Mọi người thấy đối đầu với Trương Vô Kỵ hoàn toàn không có nguy hiểm gì nên mới thi nhau bước ra đòi trấn áp hắn.

Nhưng Phạm Thiên thì khác, võ công không chỉ cao siêu hơn hẳn so với Trương Vô Kỵ mà còn ra tay tàn độc khiến cho đám người này khiếp vía. Có Tiên Vu Thông và Diệt Tuyệt làm gương sẽ không có kẻ nào dám lên thí mạng cả.

Dù sao thứ gọi là hiệp nghĩa anh hùng cũng chỉ là một câu nói ngoài miệng chứ trong đám người này có được mấy người là đại hiệp chân chính?

- Vị thiếu hiệp này, đa tạ đã tới trợ giúp, lão già này quyết sẽ không quên ơn.

Ân Thiên Chính thấy lục đại phái đều bị dọa lui thì trong lòng mừng rỡ và hết sức cảm kích Phạm Thiên.

Nhưng ngoài ân Thiên Chính ra thì mấy người Dương Tiêu nhìn thấy Phạm Thiên lập tức nhìn nhau cười khổ. Bỗng nhiên có một tiếng quát vang lên khiến cho mọi người chú ý tới.

- Ngươi… cuối cùng thì ngươi cũng chịu quay về rồi hả!

Ân Dã Vương nhìn thấy Thù Nhi thì lập tức tức giận tới mức thở phì phò. Thù Nhi tự tay giết chết mẹ kế cũng là vợ hai của Ân Dã Vương thì thử hỏi sao ông ta không tức giận cho được.

Có điều lúc này khuôn mặt Thù Nhi đã bình phục hoàn toàn nên ngoại trừ nét giống với Tố Tố thì trông rất giống với mẹ của nàng nên Ân Dã Vương tức giận nhưng không nỡ ra tay.

Nghĩ đến mẹ của Thù Nhi đã tạ thế nên Ân Dã Vương chỉ có thể thở dài.

- Rốt cuộc thì ngươi cũng đã từ bỏ cái môn tà công đó rồi hả? Mau theo ta về nhà, ta sẽ không trách tội ngươi đâu.

Ân Dã Vương biết rõ tác dụng phụ của Thiên Thù Vạn Độc Thủ cử thê tử mình nên nhìn thấy khuôn mặt không chút tì vết của Thù Nhi thì liền cho rằng nàng đã tán công nên quyết định sẽ quên đi tội lỗi của con gái mình.

Nhưng Thù Nhi không hề để cho Ân Dã Vương nắm lấy tay mình mà né qua một bên.

- Ta không phải là con gái của ông nữa rồi! Bây giờ ta là Thù Nhi!

Nói xong Thù Nhi liền chạy tới nấp sau lưng Phạm Thiên nói:

- Người thân duy nhất của ta chỉ có Thiên ca ca, ông không không phải!

Ân Dã Vương nghe thấy Thù Nhi nói ra những lời này thì lập tức nổi giận muốn ra tay bắt nàng lại. Nhưng ngay lúc này Ân Thiên Chính lại ngăn nhi tử của mình lại.

- Cha…

Thấy Ân Thiên Chính nắm tay mình thì Ân Dã Vương ngạc nhiên nhưng sau đó liền hiểu ra điều gì đó mà gật đầu.

Lúc này Ân Thiên Chính mới quay qua nhìn hắn mà hỏi:

- Xin mạn phép cho lão già này được hỏi thiếu hiệp tên họ là gì?

- Ta tên là Phạm Thiên.

Ân Thiên Chính nghe Phạm Thiên đáp thì liền gật đầu mà nói tiếp:

- Phạm thiếu hiệp, A Ly là đứa trẻ số khổ, mong ngươi có thể chăm sóc nó thật tốt. Cả nhà họ Ân chúng ta đều phải mang nợ ngươi rồi.

Phạm Thiên nghe vậy thì cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng chỉ gật đầu đáp lại.

Nguyên bản Phạm Thiên ra tay cứu giúp Ân Thiên Chính chỉ đơn giản là do ông ta là cha của Ân Tố Tố mà thôi. Nhưng theo cha con Ân Thiên Chính và Ân Dã Vương thấy thì hắn là người đã nhận lời nhờ vả của Thù Nhi tới đây để giải cứu cha và ông nội mình.

Hai người cho rằng Thù Nhi mặc dù ngoài miệng nói không chấp nhận người cha như Ân Dã Vương nhưng thực chất lại rất quan tâm đến hai người bọn họ.

Nếu Phạm Thiên biết hai người này đang nghĩ gì thì chắc cũng không biết phải nói gì nữa.

Phạm Thiên nói vài câu với Ân Thiên Chính xong thì quay qua nhìn về phía Tiểu Chiêu và vung kiếm lên. Đã có Ỷ Thiên Kiếm trong tay thì Phạm Thiên cũng lười hỏi mượn chìa khóa của Dương Tiêu.

Sợi xích trên tay chân của Tiểu Chiêu liền đứt lìa ra dưới sự sắc bén của Ỷ Thiên Kiếm và rơi xuống đất.

Tiểu Chiêu thoát khỏi xiềng xích thì mừng rỡ nói:

- Đa tạ Thiên ca ca đã giải thoát cho Tiểu Chiêu.

Phạm Thiên lúc này mới quay sang nhìn về phía lục đại môn phái. Diệt Tuyệt được Tống Viễn Kiều cùng Không Trí phái thiếu lâm tạm thời dùng nội lực giữ lại tính mạng nhưng tình hình lúc này cũng không khả quan lắm.

Dù sao tâm tạng bị đánh nát trừ khi là có đan dược cao cấp của Thiên Thế đại lục thì mới có thể chữa nổi.

- Tên nhãi này trợ giúp người của ma giáo còn đánh bị thương chưởng môn phái ta và phái Nga Mi nhưng hắn chỉ có một mình mà thôi. Đám người ma giáo đều đã bị thương, chúng ta người đông thế mạnh cùng xông lên nhất định có thể giết được hắn!

Hai lão già của phái Hoa Sơn nhảy ra ngoài và quát lên. Những người còn lại cùng nhìn nhau sau đó trong mắt liền hiện lên vẻ quyết tâm.

Phạm Thiên nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười. Hắn biết hành động của mình sẽ khiến cho đám người lục đại môn phái này e ngại nhưng chính vì thế mà khả năng bọn họ tiến hành vây công hắn lại càng cao.

Phạm Thiên cất Ỷ Thiên Kiếm vào bên trong hành trang sau đó Linh Nhi Côn lập tức xuất hiện trên tay hắn.

Hắn cũng muốn thử xem xem đám cao thủ của lục đại môn phái này có đủ khả năng để chạm vào mình không.

Không chờ đám lục đại phái kịp phản ứng Phạm Thiên liền chủ động lao về phía phái Hoa Sơn. Hắn sẽ cho hai lão già này biết những kẻ đứng mũi chịu sào thường có kết cục rất bi thảm.

- ------☆☆☆☆-------