Tất cả mọi người đều là võ giả hơn nữa cảnh giới không thấp nên cho dù di chuyển trong rừng tốc độ cũng không bị chậm lại quá nhiều. Với tốc độ này sẽ mất khoảng hai ngày để tới được di tích của Võ Tông.
Lý do bọn họ không sử dụng phi để đi thẳng tới di tích là bởi vì sự xuất hiện của di tích không chỉ hấp dẫn nhân loại mà còn hấp dẫn cả những tồn tại bên trong Hoàng Liên Sơn Mạch nữa.
Nếu dùng phi chu bay tới đó chẳng khác nào biến bản thân thành mục tiêu di động cả. Thay vào đó di chuyển theo từng nhóm sẽ giảm thiểu được khả năng bị vây quét và tiêu diệt.
Di chuyển được hơn nửa ngày thì bỗng nhiên Phạm Thường Hi dừng bước và tập trung tinh thần nhìn về phía trước.
- Có hồn thú…
Phạm Thường Hi vừa nói thì tất cả mọi người liền đề cao cảnh giác.
Lúc trước khi tới di tích này thì hắn đã biết được những điều cần chú ý ở trong di tích.
Thứ nhất, khi tới nơi không được tùy tiện động chạm vào những thứ xung quanh.
Thứ hai, phải đề phòng những kẻ tới tầm bảo khác.
Thứ ba, nếu gặp phải hồn thú thì tuyệt đối không được khinh xuất.
Hồn thú, nguyên bản chính là yêu thú bình thường. Nhưng khi Võ Tông vẫn lạc võ hồn thoát ra ngoài, hồn lực phủ xuống một khu vực rộng lớn biến những yêu thú bình thường thành hồn thú.
Hồn thú là những yêu thú mang theo hồn lực của Võ Tông trên thân, nếu như bị chúng tấn công thì sẽ bị hồn lực xâm nhập vào cơ thể nguy hiểm không kém gì đồ đằng chi lực.
Điều đáng nói là đối với yêu thú thông thường chỉ có đạt tới cảnh giới Yêu Linh mới kích hoạt được đồ đằng. Nhưng với những hồn thú thì cho dù lúc trước chỉ là yêu thú cấp 1 thì trên thân vẫn mang hồn lực.
Hơn nữa đây là hồn lực của Võ Tông cường giả, dù chỉ là một chút xâm nhập vào cơ thể võ giả cũng đủ khiến cho võ hồn bị thương nghiêm trọng.
Trừ khi đạt tới Võ Linh có thể vận dụng hồn khí triệu tiêu hồn lực nếu không thì hậu quả sẽ không thể cứu vãn được.
Nếu một tên Đại Võ Sư dính phải hồn lực của hồn thú thì cho dù có Võ Linh ở bên cạnh hay thậm chí là Võ Vương cũng không cách nào cứu nổi. Bởi vì việc đưa hồn khí vào cơ thể kẻ khác là tối kỵ vì hồn lực khác biệt sẽ khiến cho võ hồn của tên võ giả kia bị tàn phá nặng nề hơn.
Cho dù Võ Vương có dùng hồn khí trục xuất hồn lực ra ngoài thì võ hồn của kẻ kia cũng bị hủy mất rồi.
Tất nhiên hồn thú mặc dù nguy hiểm nhưng cũng không phải là vô địch. Sức chiến đấu của nó không trực tiếp tăng thêm bao nhiêu nhưng tuổi thọ sẽ bị rút ngắn đi rất nhiều.
Đối với yêu thú đã đạt tới Yêu Linh trong cơ thể đã kích phát đồ đằng chi lực thì sẽ có thể chống lại hồn lực ăn mòn nhưng còn những loài yêu thú cấp thấp thì chỉ có thể dựa vào huyết mạch để chèo chống. Những con yêu thú đó thường không qua bao lâu thì cũng sẽ bị hồn lực ăn mòn mà mất mạng thôi.
Phạm Thiên tập trung chú ý và dùng Phá Vọng Chi Nhãn quan sát. Ngay sau đó hắn đã nhìn thấy một con Bạch Vân Lang đang tiến về phía này.
Bạch Vân Lang vốn là yêu thú cấp 2 hậu kỳ nhưng lúc này toàn thân nó lại phát ra một ánh sáng màu lam nhạt trông rất quỷ dị.
Thấy đây chỉ là một con Bạch Vân Lang thì mọi người liền thả lỏng. Dù cho hồn thú nguy hiểm thì nó cũng vẫn chỉ là một con yêu thú cấp 2 hậu kỳ mà thôi. Ở đây thấp nhất cũng là Đại Võ Sư nên ai cũng đủ khả năng kết liễu nó mà không bị thương.
Phạm Thường Hi nói:
- Cấp 2 hậu kỳ rất tốt, nó có thể làm vật thí luyện cho các ngươi học cách chiến đấu với hồn thú.
Nói xong nàng chỉ ra ba tên nhị tinh Đại Võ Sư vốn là ba người có cảnh giới thấp nhất trong đội hình nếu không kể tới Phạm Thiên đang che giấu tu vi đi tới đối phó với Bạch Vân Lang.
Bạch Vân Lang chỉ là yêu thú cấp 2 hậu kỳ, đối mặt với 3 Đại Võ Sư vây công thì nó không có chút sức phản kháng nào mà chết đi.
Sau khi giết chết Bạch Vân Lang thì lam quang quanh người nó cũng liền biến mất, sau khi vật chủ mất mạng thì hồn lực cũng mất đi vật ký sinh mà tan biến thôi.
Phạm Thường Hi ra lệnh cho bọn họ tiếp tục lên đường, nhưng lúc này Thanh Nhã bỗng thả chậm lại bước chân một chút.
Khi đi ngang qua thi thể Bạch Vân Lang nàng nhẹ đưa tay ra lướt qua trán của nó và sau đó trong tay xuất hiện một quang đoàn nhỏ màu lam.
Thanh Nhã âm thầm giao tiếp với Trần Lộ Khiết:
- Sư phụ, đây chính là hồn lực kết tinh mà ngươi nói sao?
Trần Lộ Khiết đáp:
- Đúng vậy, nhưng chỉ chút hồn lực kết tinh này không đủ để ngưng tụ hồn thạch, ít nhất phải cần tới gấp cả trăm vạn lần như vậy mới đủ để ngưng tụ ra một viên Hồn Thạch hoàn chỉnh.
Thanh Nhã giật mình:
- Trăm vạn lần!? Ở đâu ra nhiều hồn thú như vậy để thu thập hồn lực kết tinh cơ chứ?
Trần Lộ Khiết đáp:
- Yên tâm đi, con yêu thú này chỉ có chút hồn lực kết tinh bám vào mà thôi, càng tới gần di tích Võ Tông thì hồn lực kết tinh sẽ càng nhiều.
Thanh Nhã nghe sư phụ nói thế thì liền gật đầu tiếp tục bám theo đội ngũ.
……
Càng tiến về gần di tích thì số lượng hồn thú lại càng nhiều, lúc này đám Đại Võ Sư như Phạm Thiên chỉ có tác dụng phụ trợ chứ chủ chiến phải do các vị chấp sự ra tay.
Nhưng ngay cả như vậy thì tác dụng của đám Phạm Thiên cũng rất hạn chế, vị Võ Tông kia mới tạ thế không lâu nên hồn lực bám trên lũ hồn thú còn rất mạnh, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng đủ để mất mạng rồi.
Nhưng bất kể thế nào thì có một vị Võ Vương cường giả tọa trấn ở bên cạnh thì bọn họ không cần phải quá lo lắng. Nếu tình hình không ổn Phạm Thường Hi sẽ lập tức ra tay cứu giúp.
Đám hồn thú ngày càng đông hơn nhưng bọn chúng hầu hết đều chỉ là yêu thú cấp thấp mà thôi. Yêu Linh có đồ đằng chi lực hộ thân, trừ khi ở quá gần di tích nên bị lượng hồn lực quá lớn ăn mòn nếu không khi phát hiện ra hồn lực phủ xuống chúng sẽ lập tức bỏ chạy.
Khi trời gần tối bọn họ chủ động lùi lại một đoạn đường để tránh gặp phải hồn thú lúc ban đêm. Mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng thân là võ giả thì tính cảnh giác cực cao nên kể cả khi ngủ thì chỉ cần có hồn thú tiếp cận họ sẽ phát hiện ra.
Phạm Thiên đang tựa lưng vào một gốc cây ngủ thì bỗng nhiên mở mắt ra và nhìn thấy Thanh Nhã đang rời khỏi.
- Nhã tỷ, ngươi đi đâu vậy?
Thanh Nhã thấy Phạm Thiên tỉnh dậy thì liền quay lại hơi lườm hắn một cái rồi nũng nịu nói:
- Nhân gia đi có việc…
Phạm Thiên hiểu được “việc” ở đây là gì nên liền ho nhẹ một tiếng rồi quay đi.
Thanh Nhã rời khỏi tầm mắt của mọi người thì mới lên tiếng:
- Sư phụ, ngươi có thể ngăn được thần thức của thất trưởng lão chứ?
Trần Lộ Khiết kiêu ngạo đáp:
- Ta dù gì cũng từng là Luân Hồi Cảnh cường giả, thần thức của một nho nhỏ Võ Vương làm sao có thể vượt qua bí pháp của ta chứ.
Thanh Nhã gật đầu lấy ra đống hồn lực kết tinh mà mình lấy được vào ban ngày ra và dùng thủ pháp Trần Lộ Khiết truyền thụ bắt đầu dung hợp chúng lại.
Sau khoảng nửa giờ, Thanh Nhã đã trở lại nơi nghỉ chân và Phạm Thiên cũng đã nhận ra. Hắn nhìn về phía Thanh Nhã nghi ngờ tại sao nàng lại đi lâu như vậy, không phải là nàng đi đánh bom liều chết đó chứ?
Thanh Nhã giống như nhận ra được suy nghĩ của Phạm Thiên nên liền đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay mặt đi khiến cho Phạm Thiên càng thêm tin tưởng giả thuyết của mình.
……
- Chúng ta đã tới rất gần với di tích rồi, chúng ta sẽ bắt đầu đi về hướng đông để tập kết với mọi người, từ giờ tất cả đều phải đề cao cảnh giác, hồn thú không còn là mối nguy hiểm duy nhất đâu.
Phạm Thiên và những người khác gật đầu, ngoại trừ Lạc Thiên hoàng triều thì còn có người của Phong Lan hoàng triều cũng đang nhắm tới di tích này nên chắc chắn hai bên sẽ là kẻ địch của nhau.
Những vị Võ Vương cường giả xuất hiện ở đây không phải để đối phó với hồn thú mà là để trấn áp đối phương.
!!!
Bỗng nhiên Phạm Thường Hi ra hiệu cho đám Phạm Thiên ngừng lại. Nàng lên tiếng:
- Xuất hiện đi!
Một đám chỉ bao gồm 8 người bỗng xuất hiện từ phía sau rừng cây.
Người của Phong Lan hoàng triều!!!
Không ngờ Phạm Thường Hi vừa mới nhắc nhở bọn họ xong thì đã gặp phải kẻ địch rồi.
Phạm Thiên thầm đánh giá lực lượng đối phương thì thấy được bên bọn chúng chỉ có tám người nhưng chiến lực lại rất cao. Trong đó kẻ có cảnh giới cao nhất đã là ngũ tinh Võ Vương còn cao hơn Phạm Thường Hi nhị tinh. Ngoài ra còn có tới 4 tên Võ Linh và ba kẻ còn lại đều là Đại Võ Sư thất tinh trở lên.
Xem ra họ đã gặp phải cường địch rồi!!
- ------☆☆☆☆-------