Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 448: Học Phách tức giận




Translator: Wave Literature

Editor: Wave Literature

Hạ Lạc Khắc nói chuyện với Bố Lỗ, đứng ở khoảng cách xa nên đương nhiên là người chơi khác không nghe được, bọn họ thoạt nhìn qua thì thấy đây cũng chỉ là một đoạn nội dung vở kịch đặc biệt thật.

Đáng tiếc chính là, bọn họ thậm chí còn chưa có gặp được nhân vật phản diện giáo sư Bạch Thái, giáo sư Bạch Thái có thể đã bị cái hòm bắt lấy cùng với quái vật cổ, sau đó chính Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc cũng bị những xúc tua từ chiếc hòm đó bắt lấy, sau đó bất chợt bọn họ nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn.

Ma pháp trận ở phía dưới Học viện Linh Hồn chậm rãi hội tụ tới trên người Hạp Tử, mà những thầy phù thủy thì trong mắt chỉ còn ánh sáng màu xám mờ mờ sau đó cũng biến mất cùng với ma pháp trận bí ẩn.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi đang ở đâu đây?"

"Động đất sao? Đây là cái quỷ gì?"

"Vì sao huấn luyện viên lại chạy tới sân trường chúng ta? Đây là đang diễn tập cái gì sao?"

Mấy phù thủy khôi phục lại thần trí đứng ở trên sân trường bắt đầu thảo luận, khi bọn họ nhìn thấy tình huống hỗn loạn trước mắt, còn có mấy học viên khác bị đánh thành bộ xương trắng, không ít nơi cũng bắt đầu hỗn loạn.

Bọn họ đương nhiên cũng thấy được cái hòm thật lớn ở trên sân kia, cái hòm kia chậm rãi mấp máy, đang sắp biến thành một cầu thịt, hơn nữa trên thân thể không ngừng xuất hiện những cánh tay đủ loại màu đang múa may, nhìn qua thật giống như một cái xúc tua dài, thịt ở bên ngoài đang dần dần bao trùm lấy toàn thân nó.

"Rống ——!"

Cầu thịt quơ xúc tua, lại một lần nữa phát ra tiếng kêu sắc nhọn.

"Chạy mau a!"

Trong số các phù thủy có một người hô một tiếng, sau đó tất cả chạy tán loạn sang bốn phía.

Hạ Lạc Khắc cũng không có ngăn cản bọn họ, mà những người chơi khác, cũng đã vào trạng thái tiến nhập nội dung vở kịch.

Còn lại một số học viên phù thủy không chạy, đã liên lạc được với người chơi nên hiểu một chút, trong đầu đã hiểu rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng người chơi đang ở trạng thái nội dung vở kịch không thể nói chuyện, chỉ có thể nháy nháy mắt với bọn họ.

Còn có một số học viên phù thủy chạy tới bên cạnh cầu thịt ở trong đình viện, bọn họ còn chưa kịp nghiên cứu đây là cái gì, đã bị mấy cái xúc tua múa may bắt lấy, bọn họ cũng giống như giáo sư Bạch Thái, biến thành vụn xương.

Mấy học viên phù thủy còn chưa rời đi đã nhìn thấy một màn như vậy, cũng bắt đầu đều chạy trốn, cả Học viện Linh Hồn loạn thành một đoàn.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, xem ra chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, mấy người này sau khi ra ngoài, khẳng định sẽ lập tức báo cáo cho đội canh gác. Nếu như người khác tới đây cũng thấy cảnh tượng này, nguyện vọng chiêu mộ những công nhân viên chức mới của ngài chỉ sợ cũng sẽ thất bại."

Bố Lỗ nói ở trong đầu Hạ Lạc Khắc.

"Cậu nói rất có đạo lý." Hạ Lạc Khắc gật gật đầu, anh khởi động cánh lao xuống mặt đất, nghiêng thân thể, một tay chỉ vào cầu thịt trước mặt rồi nói với các người chơi:

"Các dũng sĩ của Vĩnh Hằng Quốc Độ, chúng ta không thể để cho chỉ huy của quân đoàn tội ác dưới vực sâu này còn sống mà rời khỏi nơi này, tấn công! Vì Vĩnh Hằng Quốc Độ!"

Hạ Lạc Khắc vừa nói xong, liền có một cánh tay xương khô chui từ dưới đất lên, sau đó có thêm vô số cánh tay xương khô cũng vươn lên, mà những cánh tay xương này sau khi bị đánh tan tác lại bắt đầu tạo thành những bộ xương khô khác.

Cách cầu thịt không xa, giáo sư Bồi Căn và Học Phách, còn có mấy giáo sư đầu lâu khác hình như là của Học viện Linh Hồn, trong mắt bọn họ vẫn lóe lên ánh sáng màu xám, có thể thấy cầu thịt cũng không thả lỏng sự khống chế đối với bọn họ.

"Tôi là Kê Đản Hoa, mấy phàm nhân hèn mọn các người, nếu ý đồ có nghi thức quấy rầy tôi hồi sinh thì hãy nhận lấy sự phẫn nộ của quân đoàn cổ thần đi!"

Quả thực thật giống như lời kịch chuyên được các nhân vật phản diện dùng, cầu thịt Kê Đản Hoa vừa mới sống lại không bao lâu đã hò hét như thế, giọng nói thật giống như đang gào lên từ trong hòm.

Mà mấy giáo sư và phù thủy vẫn bị nó khống chế như trước, những bộ xương khô trên mặt đất cũng không thể khống chế được, các người chơi đã đi tới, trên tay học bá lại xuất hiện một quang cầu màu xám, mà trạng thái người chơi ở trong nội dung vở kịch đến giờ khắc này đã kết thúc.

Không cần hò hét xung phong, mấy người chơi liền lao đến trước mặt kẻ thù.

"Á Sắt, mau hành động đi!"

Ở trong Cao Đạt, đại lão Ma Thằng Lý Công đảm nhiệm theo dõi số liệu và thí nghiệm hô lên với Á Sắt đang ngồi ở vị trí người lái.

"Nhận được!"

Á Sắt trả lời một tiếng, tuy rằng không hiểu rõ mục tiêu ma pháp của Học Phách đang làm là gì, nhưng nếu thật sự vẫn còn có uy lực giống như lúc trước mà đánh vào trên người, tuyệt đối không phải là một chuyện làm cho người ta cao hứng.

Mọi người dùng sức lực lớn như vậy, làm thành Cao Đạt, cũng không muốn liền báo hỏng ở trong này.

Á Sắt nhanh chóng làm động tác chạy trốn, mấy người chơi đang xung phong, nhìn thấy Cao Đạt đang di chuyển qua trên đầu bọn họ thì đều hò hét hoan hô.

Kê Đản Hoa hiển nhiên cũng phát hiện ra con robot này, nó quơ xúc tua đập lại phía Cao Đạt.

Cao Đạt cúi thân mình ngồi xuống, hai tay cầm đại kiếm chém tới phía những xúc tua, thanh kiếm chém chuẩn xác vào cánh tay, Hạ Lạc Khắc đã phải dùng hết năng lực để chế tạo ra Cao Đạt, đương nhiên vũ khí không thể chỉ là một món đồ chơi không có tác dụng.

Đại kiếm chém xuống như thái rau, lập tức chặt đứt mấy xúc tua, mấy xúc tua vặn vẹo rơi xuống bên cạnh, mấy người chơi thấy đoạn xúc tua rơi xuống đều cầm vũ khí tới gần bổ mấy nhát vào xúc tua:

"Một khối lớn như vậy, mang về không biết có thể bán được bao nhiêu tiền!"

"Không chừng còn có thể làm thành nguyên liệu ma pháp hoặc nguyên liệu luyện kim!"

"Mau cướp a!"

Mấy các người chơi hô lên.

Nhưng Á Sắt cũng không có thời gian quản, trước mặt anh ta lại có rất nhiều cánh tay vươn tới, mà những xúc tua của Kê Đản Hoa bị chặt đứt lại khôi phục nhanh chóng, mắt thường cũng có thể thấy được.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, xem ra vũ khí của ngài, thật đúng là dùng rất tốt a, không chừng Cao Đạt này có thể đánh bại Kê Đản Hoa."

Bố Lỗ vui vẻ nói với Hạ Lạc Khắc, nhưng nó vừa nói được mấy lời, mấy xúc tua cũng đã múa may tới hướng này, Cao Đạt chém đứt hai cái xúc tua, nhưng lại bị những cánh tay khác đánh vào trên người, tòa nhà ở bên cạnh bị đập phải phát ra tiếng vang ầm ầm.

Tòa nhà bị đập phải đã tạo nên một lỗ thủng, hơn nữa bắt đầu lắc lư, nơi đó ban đầu là phòng học của các phù thủy, hiện tại đã gần như bị đập thành một bãi phế tích, tro bụi và gạch ngói rơi vỡ lả tả.

"Mau trợ giúp Á Sắt!"

Mai Xuyên Khốc Tử nhìn thấy Á Sắt bị xúc tua đánh bay ra ngoài liền hô lên với mấy thành viên bang hội ở bên cạnh.

"Tại hảo xa hảo lăng đích ngô đường bối tốt băng học mộ sanh, tôn tòng oa tích tạo huyễn quá lai, đống lạo tiền bộ lạc a ai mầu bạo tuyết a, động oản phật hồ tác ba hưu ba!"

"Tôi đây cùng tinh linh 嘞 khế ước vĩnh thế trường tồn, theo như quy củ khế ước 嘞, những ma lực trâu bò nhất của tôi, thả ra tất cả lực lượng tinh linh 嘞, hoàn thành ma chú vô địch 嘞, hủy diệt tất cả mọi thứ trước mặt tôi 嘞!"

Có mấy người chơi nhanh chóng niệm chú, một đám người hô lên toàn những câu ma pháp với Kê Đản Hoa đứng cách đó không xa, nhưng lại bị mấy bộ xương khô đứng giữa ngăn trở, còn có một ít đánh vào trúng vào xúc tua của Kê Đản Hoa, nhưng có thể nhìn thấy là không tạo được thương tổn gì lớn, dù sao thương tích do ma pháp này tạo thành cũng nhanh chóng khôi phục mà mắt thường có thể thấy được.

Nhưng tình huống bây giờ cũng rất hùng vĩ, ngoại trừ mấy viên đạn bắn đến không trúng được, còn có đủ loại hiệu quả thời tiết xuất hiện ở tại trên đỉnh đầu Kê Đản Hoa, ví dụ như tuyết rơi gió thổi sét đánh trời mưa, hiện tại người chơi đã nắm giữ được rất nhiều loại ma pháp, dù sao khai phục cũng đã muốn lâu như vậy, những bản sao ghi chép lại ma pháp cũng xuất hiện rất nhiều, mỗi ngày người chơi đều lướt qua xem mấy bản sao chép, nếu thật sự không tìm được ra những ghi chép ma pháp kia thì còn chơi cái gì nữa?

Nhưng những người chơi có thể đứng yên để thi triển ma pháp cũng không còn nhiều nữa, bởi vì nhóm bộ xương khô binh đã chạy lại đây tấn công đám người chơi.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngàn vạn ma thạch của ngài không phải sẽ lập tức báo hỏng như vậy chứ?"

Bố Lỗ có chút lo lắng hỏi, dù sao nhìn thấy Cao Đạt bị đánh bay ra ngoài, vẫn là có chút lo lắng.

"Yên tâm đi, chút thương tổn ấy không tính là gì."

Tuy rằng miệng Hạ Lạc Khắc nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn có chút lo lắng nhìn về phía Cao Đạt bị bay ra, cũng may Cao Đạt không bao lâu lại đứng lên, cả người đầy tro bụi chậm rãi đi ra.

Nhìn qua thật sự là không có trở ngại gì.

"Á Sắt, anh không sao chứ?"

Đại lão Ma Thằng Lý Công ở trong khoang điều khiển, lắc lư hỏi. Trong va chạm vừa rồi, bởi vì anh ta không có đứng vững, đầu bị va vào máy móc bên cạnh, cũng may máy móc đủ rắn chắc, không xuất hiện vấn đề gì.

Về phần đại lão Ma Thằng Lý Công lại không có để ý đến chuyện đầu mình có bị đập đến đầu rơi máu chảy hay không, hiển nhiên là còn lo lắng cho Cao Đạt hơn là thương thế của mình.

Á Sắt có bảo hộ ở vị trí người lái nên thật ra không bị thương tổn gì, sau khi anh ta lấy lại tinh thần, bật người điều khiển Cao Đạt đi tới phế tích của tòa nhà, tro bụi trên người Cao Đạt giống như gạch vụ của tòa nhà rơi xuống như mưa, trong con mắt của người chơi thì cảnh tượng này vô cùng đồ sộ.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp cao hứng, quang cầu màu xám trong tay Học Phách cũng đã bay lại hướng Cao Đạt, mục tiêu của Kê Đản Hoa rất rõ ràng, thậm chí nó còn không đi công kích Hạ Lạc Khắc, mà là trực tiếp công kích Cao Đạt, dù sao nhìn vẻ bề ngoài thì có thể thấy Cao Đạt có sức uy hiếp lớn hơn Hạ Lạc Khắc.

Tuy rằng Á Sắc đã làm ra động tác né tránh, nhưng phản ứng của anh ta vẫn có chút chậm, quang cầu màu xám này lại đánh vào mấy tòa nhà, nhưng vẫn có một chút trúng vào trên đùi anh ta.

Sau khi quang cầu này va vào chân Cao Đạt đã tạo ra một cú nổ, làm cho thân hình Cao Đạt lảo đảo một chút, thiếu chút nữa đã té lăn quay trên mặt đất.

"Á Sắt, cẩn thận!"

Đại lão Ma Thằng Lý Công hô lên với Á Sắt.

Ngay lúc Cao Đạt đang lảo đảo, mấy cái nhũ băng trên tay Bồi Căn lại bay tới phía Cao Đạt, dường như tất cả sự công kích của nhóm phù thủy này cùng với giáo sư Bồi Căn và Học Phách đều đang nhằm vào Cao Đạt.

Nhưng chính lúc này Hạ Lạc Khắc cũng có cơ hội, bởi vì công phu của mấy phù thủy này không đối phó anh.

Ngay lúc Kê Đản Hoa đang giương nanh múa vuốt quơ mấy xúc tua của nó, Hạ Lạc Khắc bắt lấy cơ hội, bay lại phía Kê Đản Hoa, hơn nữa còn dùng một quyền đầu đánh vào phần xương cốt bên ngoài bao trùm lên Kê Đản Hoa.

Có một tiếng vang thật lớn, lớp giáp bằng xương bên ngoài Kê Đản Hoa đã xuất hiện một cái khe, ngay trên mặt đất chỗ nó đứng cũng xuất hiện một vết rạn, có thể tưởng tượng được sức của Hạ Lạc Khắc lớn đến thế nào, nhưng điều này cũng không tạo thành thương tổn lớn gì đối với Kê Đản Hoa.

Kê Đản Hoa lớn tiếng rống giận, tay của nó múa may tới phía Hạ Lạc Khắc, nhưng Hạ Lạc Khắc nhanh chóng tỉnh táo tránh né mọi sự công kích, mặc dù tránh được khỏi sự tiếp xúc với những xúc tua của Kê Đản Hoa, nhưng có thể thấy được những xúc tua này của Kê Đản Hoa còn có thể hấp thụ được ma lực.

Hạ Lạc Khắc công kích không có hiệu quả, nhưng anh cũng không buông tha, mà liên tục không ngừng công kích Kê Đản Hoa ở trước mắt, trên tay tạo ra cuồng phong mưa rào đánh vào nó, đánh vào trên lớp áo giáp bằng xương ở bên ngoài, những tiếng vang ầm ầm vang vọng khắp sân học viện.

"Hạ Lạc Khắc thật trâu bò!"

"Lão Hạ, chồng của tôi!"

"Quá bạo lực, tôi muốn báo cáo."

Trong nhóm người chơi vang lên tiếng hò hét ầm ĩ, đương nhiên bọn họ cũng không chỉ đứng xem kịch mà thôi, càng ngày càng có nhiều yếu tố ma pháp đánh về phía Kê Đản Hia, về phần đánh trúng được Kê Đản Hoa bao nhiêu, còn có bao nhiêu thì trúng vào trên người Hạ Lạc Khắc thì họ cũng không kiểm soát được, đây là cái mà người chơi gọi là truyền thống vinh quang tấn công quân địch.

Suốt hơn mười phút đánh trận, Hạ Lạc Khắc quơ cánh bay đến giữa không trung, ở phía dưới anh, Kê Đản Hoa đã hãm sâu xuống trong mặt, trên lớp giáp ngoài bằng xương cũng đã xuất hiện một ít vết rạn.

"Lớp xương này cũng thật là cứng nha."

Hạ Lạc Khắc nhìn lớp giáp bằng xương bên ngoài, nói như thế.

"Dù sao cũng là chỉ huy của quân đoàn cổ thần, nói thế nào thì cũng là một nhân vật oai phong một vạn năm trước, nhìn bề ngoài sức lực tấn công của ông ta xem, đúng là giống như cái tên, phương diện phòng thủ quá tốt."

Bố Lỗ nói như thế.

Hạ Lạc Khắc gật gật đầu, chuyện quả thật là như Bố Lỗ nói.

Nhưng Hạ Lạc Khắc cũng không phải là muốn giết chết Kê Đản Hoa, mà là muốn tìm đến Kê Đản Hoa để tìm phương pháp giải cứu giáo sư Bồi Căn cùng Học Phách và cả những giáo sư, phù thủy của Học viện Linh Hồn đang bị ông ta giam giữ, nếu thuận lợi còn có thể ký với ông ta một hợp đồng lao động đặc biệt, giống như vẹt và mèo đen.

Ngay lúc Hạ Lạc Khắc đang có ý đồ tìm kiếm nhược điểm của Kê Đản Hoa, một con phượng hoàng cả người bốc lửa cùng với một tiếng kêu thanh thoát bay từ trên cao xuống.

Lúc con phượng hoàng kia bay đến giữa không trung, thân thể bắt đầu không ngừng nhỏ đi, trở thành một con vẹt.

Tốc độ lao xuống dần dần chậm lại, có thể thấy dưới móng vuốt của có còn nắm lấy một con mèo.

Vẹt đặt con mèo đen ở trên vai Hạ Lạc Khắc, sau đó chính mình đứng ở trên vai còn lại của Hạ Lạc Khắc.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, tôi thấy con chim này là đang lười biếng, chắc chắn là nó nghĩ anh bị Kê Đản Hoa xử lý rồi, sau đó nó có thể chạy trốn."

Dường như ngay lúc mèo đen vừa đứng vững đã lớn tiếng nói.

"Không phải như thế, Hạ Lạc Khắc đại nhân, người muốn chạy trốn chính là con mèo ngu này, tôi thấy nó còn đang sờ cá ở trong đám người, rõ ràng cũng không cần giả trang ngài, lại còn đứng ở bên kia xem kịch, cho nên tôi mới mang nó lại đây."

Vẹt Phỉ Ni Khắc Tư nói:

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài phải biết rằng tôi đã bị ma pháp của Học Phách đại chiến mấy trăm hiệp, thật vất vả mới có mạng mà bay đến bên cạnh ngài, tôi khổ quá mà."

Mèo đen còn muốn nói nói, nhưng Hạ Lạc Khắc đã muốn chặn lời hai bọn họ:

"Ba La, giúp tôi ngăn cản sự khống chế của Kê Đản Hoa với các phù thủy."

Hạ Lạc Khắc ra mệnh lệnh.

Ở trên người mèo đen có một ma pháp trận nhỏ bé lóe ra một chút, sau đó mèo đen biến thành một làn khói màu đen bay về phía Kê Đản Hoa.

Lớp giáp bằng xương bên ngoài của Kê Đản Hoa không thể ngăn cản Ba La tiến vào thân thể nó, làn khói màu đen chầm chậm tiến nhập vào trong thân thể Kê Đản Hoa, Kê Đản Hoa nhanh chóng có biểu hiện lúng túng luống cuống.

Những xúc tua của Kê Đản Hoa múa may cuồng loạn làm cho Hạ Lạc Khắc cũng không có cơ hội tiếp cận, nhưng Hạ Lạc Khắc cũng không tính toán công kích lên mà chỉ đứng ở bên cạnh nhìn.

Ba La không hổ là một trong bảy mươi hai vị đại ác ma, ngay lúc Kê Đản Hoa đang múa may mấy xúc tua của nó, ánh sáng màu xám trong mắt những phù thủy đang bị nó khống chế đang bắt đầu đuổi dần rồi biến mất, Học Phách chính là người thoát ra đầu tiên.

Học Phách lập tức quỳ gối trên mặt đất, một tay ôm đầu lâu của mình, trong hốc mắt đã không còn ánh sáng màu xám, anh ta mê man nhìn nhìn chung quanh, đầu tiên là nhìn thấy Hạ Lạc Khắc trên bầu trời, sau đó là giáo sư Bồi Căn ở bên cạnh:

"Thầy! Thầy!"

Học Phách kích động chạy lại phía giáo sư Bồi Căn, rất hiển nhiên anh ta còn nhớ rõ lúc trước mình đang tìm kiếm giáo sư Bồi Căn.

Giáo sư Bồi Căn mềm ngã vào lòng ngực của Học Phách, ánh sáng màu xám trong mắt ông ta cũng đã biến mất, hiển nhiên giáo sư Bồi Căn đã thoát khỏi khống chế của Kê Đản Hoa.

"Học Phách?"

Giáo sư Bồi Căn mê man nằm trong lòng ngực Học Phách, nhìn qua ông ta vô cùng suy yếu, thậm chí ngay cả khí lực tự mình đứng lên cũng không có:

"Chắc là tôi không sống được, Học Phách."

Giáo sư Bồi Căn nói, cánh tay run rẩy giơ lên, mắt Học Phách cũng đã ươn ướt, anh ta vươn tay nắm lấy tay giáo sư Bồi Căn:

"Thầy, ngài không cần nghĩ nhiều, côn trùng cứu hộ đã ở trên đường, ngài không có việc gì đây, tôi sẽ lập tức đưa ngài đến [Bệnh viện trung tâm chắc chắn phải chết], bác sĩ nhất định sẽ cứu được ngài!"

Giọng nói của Học Phách run run, anh ta nói với giáo sư Bồi Căn như thế.

"Học Phách, chuyện của tôi nên tôi hiểu rất rõ, đây đều là do tôi không hội báo chuyện của Kê Đản Hoa trước, còn liên lụy tới anh rồi, nếu có thể có cơ hội để lựa chọn lại, tôi nhất định sẽ không làm như vậy."

Giáo sư Bồi Căn suy yếu tiếp tục nói:

"Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc là Lĩnh chủ tốt, anh tiếp tục làm thủ hạ của anh ta, tôi sẽ vô cùng yên tâm, tương lai của anh sẽ rất xán lạn, Học Phách, cố lên! Anh chính là học trò mà tôi tự hào và tin tưởng nhất!"

Giáo sư Bồi Căn nói xong mấy lời, tay chậm rãi rơi xuống dưới, đầu cũng nghiêng sang một bên, cả thân thể giống như bị tháo nước, đã không còn hơi thở, nhìn qua thật giống như là một bộ xương không chết rồi.

"Thầy!"

Học Phách thống khổ hô to lên, nhưng giáo sư Bồi Căn đã không thể trả lời anh ta, Học Phác đứng lên, trong tay anh ta bắt đầu xoay ra một cầu ma lực màu xám.

Trong mắt anh ta mang theo phẫn nộ và cừu hận nhìn Kê Đản Hoa đang thống khổ giãy giụa ở trước mắt, cầu ma lực ở trong tay dần dần biến thành lớn, ma lực mà bạc này thể hiện thực lực của một phù thủy thiên tài ngàn năm có một, anh ta ném cầu ma lực cùng với sự phẫn nộ và cừu hận về phía Kê Đản Hoa.

Ở trong mắt những người chơi, Học Phách đã làm ra toàn lực một kích, cầu ma lực chạm vào trên người Kê Đản Hoa, đã tạo nên một cú nổ mạnh thổi quét hơn phân nửa đình viện, hơn nữa còn đánh ngã tất cả bộ xương khô còn đang hoạt động.

"Giáo sư Bồi Căn đã chết sao?"

Bố Lỗ có chút không thể tin hỏi.