Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 437: Màu cam quan trọng nhất




Translator: Wave Literature

Editor: Wave Literature

Kiều Trì tóc vàng, cuối cùng vẫn chưa chết trận.

Đồng đội của anh ta, chết thì chết, trốn thì trốn, sau khi Ước Hàn - bạn tốt lâu năm của anh ta cũng đều chết trận trên sa trường, anh ta tuyệt vọng quỳ xuống, tự tước vũ khí của mình.

Nhìn A Phi không biết đã bị mình đâm chết bao nhiêu lần, nhưng vẫn cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt mình. Có lẽ hắn ta chưa chết và được một Mục Sư vô cùng mạnh cứu về chăng.

Kiều Trì tóc vàng nghĩ như vậy.

Lúc anh ta làm xong động tác kể trên, chỉ còn thiếu rửa cổ chờ chết thì lại phát hiện những người chơi đang không ngừng tấn công kia đột nhiên dừng lại. Có vài người vốn định công kích anh ta, nhưng nhanh chóng bị những người khác ngăn lại.

"Mẹ kiếp, đừng đánh, đánh chết BOSS sẽ không còn, nhìn xem có bất ngờ gì không!"

"Boss cũng đã đầu hàng rồi! Anh xem trang bị của nó cũng đã nổ rồi kìa!"

"Không có, áo giáp nó vẫn còn đang mặc mà!"

"Mẹ kiếp, thật sự đang mặc?"

Tuy Kiều Trì tóc vàng không rõ bọn họ đang nói gì, ý là muốn mình hoàn toàn tước vũ khí sao?

Kiều Trì tóc vàng khẩn trương cởi cả áo giáp của mình ra, xem ra đối phương không định sẽ giết mình, vốn cho là đám người hoang dã này đều là thứ không thể hiểu được, nhưng hiện tại thì thấy hình như không phải vậy.

Hình như bọn họ không định giết chết một tên kỵ sĩ đã đầu hàng, mà lại có khuynh hướng bắt làm tù binh nhiều hơn.

Điều này đối với Kiều Trì tóc vàng mà nói, tuyệt đối là một tin tức tốt. Vốn cho rằng mình chết chắc rồi, không ngờ còn có cơ hội sống sót, làm sao có thể không vui chứ.

Kiều Trì tóc vàng không chỉ cởi áo giáp, thậm chí cởi luôn chân giáp, vai giáp, vv.. mãi đến khi trên người anh ta chỉ còn lại quần áo mới thôi.

Nhưng những người bên cạnh vẫn đang bàn tán:

"Không được, tôi vẫn phải giết nó, anh xem quần áo nó đang mặc đi, cái kia tuyệt đối là trang phục mốt loại thượng đẳng!"

"Mẹ kiếp, anh khoan hãy nói, thật sự rất đẹp mắt nha, trang phục mốt hầu hạ của giới quý tộc!"

"Đều bảo các cậu đừng đánh nó, Boss đã đầu hàng rồi!"

Một đám người đứng tại chỗ ồn ào.

Kiều Trì tóc vàng suýt chút nữa muốn chảy nước mắt khuất nhục, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống, hơn nữa còn cởi trang phục trên người mình xuống.

Sau đó anh ta liền bị bắt giữ, hơn nữa còn mang về thành phố tự do Duy Đa Lợi Á trong truyền thuyết.

- --

Trong lồng kim loại lạnh lẽo, Kiều Trì tóc vàng suy sụp cúi đầu, anh ta lạnh lùng nhìn bên ngoài, nơi này quả thực còn đơn sơ hơn cả thôn quê nghèo nhất nước.

Ý tưởng tên là Duy Đa Lợi Á, tên đầy đủ là thành phố tự do Duy Đa Lợi Á.

Tuy nói là thành phố tự do, nhưng ngoại trừ việc tương đối đông người, thì bất luận là công trình đường sá, hay là phòng ốc, mấy thứ này thậm chí đều thua một thôn xóm bình thường.

Ngay cả khi Kiều Trì tóc vàng không hiểu bất cứ điều gì, cũng biết vật liệu xây dựng mà Duy Đa Lợi Á sử dụng hoàn toàn không được mài gia công qua bất cứ một loại máy móc chuyên nghiệp nào, tất cả đều từ bàn tay gia công của con người, thậm chí Kiều Trì tóc vàng còn sinh ra một cảm giác "tôi thượng tôi cũng được".

Thứ duy nhất làm cho người ta cảm thấy thích chỉ có tòa thành kia, tuy hoàn toàn dùng cây cối làm thành, nhưng dù là khí thế hay phong cách kiến trúc, đều làm cho người ta thấy vô cùng thoải mái, thật giống như không có bất cứ gia công gọt giũa tạo hình gì một mạch liền thành như vậy.

Ngoại trừ công trình kiến trúc, còn có cách thức trữ hàng trong thành phố tự do này, dường như nhân viên kho của bọn họ không có chuyên môn, tất cả trang bị vũ khí, đều bị chất thành đống bên ngoài tòa thành, đặt cùng một chỗ với những trang bị vũ khí đầy máu tươi, còn có những thứ nhìn qua đại khái là nguyên liệu nấu ăn gì đó nữa.

Thật sự là quá ghê tởm, những người này bình thường ăn những thứ này sao? Mấy thứ lục lam đủ mọi màu sắc, nhìn qua giống như bộ phận cơ thể của động vật chân đốt vậy.

Duy nhất khiến Kiều Trì tóc vàng cảm thấy may mắn, là bọn người kia ít nhất không phải tộc ăn thịt người.

Anh ta nhìn thấy người Duy Đa Lợi Á chất đống nhóm người chết trận với nhau, sau đó châm lửa đốt, lúc làm việc này, từ đầu tới đuôi mặt bọn họ đều không chút thay đổi, cũng không có bất cứ nghi thức gì.

Nhưng chờ lúc bọn họ mang những con ngựa chết về, lại thấy một đám bọn họ vỗ ngực liên tục, vẻ mặt bi thương không thể kiểm soát được. Thật giống như một con ngựa chết còn khiến họ đau lòng hơn cả một con người chết.

Kiều Trì tóc vàng cũng không phải thánh mẫu, tuy anh ta là một kỵ sĩ, lại là người tin vào Chúa, nhưng đối với chiến tranh, vốn không thể nhân từ.

Có thể thu dọn xác chết kẻ thù châm lửa đốt, để tránh bọn chúng bị dã thú ăn thịt, đã hết sức nhân từ rồi. Đương nhiên, cũng có thể bọn họ lo lắng sẽ bùng nổ dịch bệnh.

Ai biết được, hiện tại ai mà quan tâm?

Kiều Trì tóc vàng trong lồng sắt suy nghĩ lung tung, nhưng anh ta không thể nào hiểu được tại sao mình lại bị nhóm người hoang dã không có trang bị đầy đủ này đánh bại.

Nhưng không thể phủ nhận, đa số những người hoang dã này đều rất đẹp mắt. Thậm chí lại còn có cả yêu tinh và tinh linh. Ngay lúc Kiều Trì tóc vàng đang suy nghĩ miên man thì một con hamster mập mạp lập tức xuất hiện trước lồng sắt của anh ta, dọa anh ta hoảng sợ.

"Đây là Boss sao?"

Con hamster kia dùng ánh mắt xem xét nhìn Kiều Trì tóc vàng, nó đang nói một loại ngôn ngữ mà Kiều Trì tóc vàng nghe không hiểu, loại ngôn ngữ nghe ra có chút tà ác.

"Đúng, chính là nó, lông thật vàng..."

Lại có một con hamster thò mặt vào nói chuyện.

"Khi nào thì chúng ta ăn cơm?"

Đây là con hamster thứ ba rồi.

"A...! Lan Tư Lạc Đặc đến, mau nói tiếng người đi."

Con hamster hốt ha hốt hoảng nói.

"Xin chào bá tước Cách Lạp Ma Căn, ngài cũng đến xem Boss à?"

Con hamster thứ hai đứng thẳng lên, bây giờ nó nói Kiều Trì tóc vàng có thể nghe hiểu được rồi.

Ngay lúc Kiều Trì tóc vàng suy đoán được ba con hamster chạy đến đây để làm gì, thì anh ta thấy được một gương mặt quen thuộc, đó là Lan Tư Lạc Đặc!

Anh trở thành bá tước Cách Lạp Ma Căn từ khi nào vậy? Anh có tước vị à?

Lan Tư Lạc Đặc cầm chuôi kiếm đi tới, anh nhìn vào Kiều Trì tóc vàng trong lồng và ba con hamster, đầu tiên cúi người hành lễ với ba con hamster, tuy bây giờ anh đã là bá tước Cách Lạp Ma Căn, nhưng là bản thân Lan Tư Lạc Đặc cũng không xem là thật.

"Bá tước Cách Lạp Ma Căn, chúng tôi đang định đưa cái tên lông vàng này đến gặp nữ vương Duy Đa Lợi Á, ngài có chuyện gì sao?"

Hamster Lão Đại nhìn Lan Tư Lạc Đặc đi tới hỏi.

"Không, tôi chỉ nghe bọn họ miêu tả người bắt được, cảm thấy có thể tôi quen biết, cho nên qua xem một cái."

Lan Tư Lạc Đặc lắc lắc đầu, anh nhìn về phía Kiều Trì tóc vàng, ngồi chồm hổm xuống.

"Đã lâu không gặp, Kiều Trì tóc vàng."

"Muốn cười thì cứ cười đi, Lưng Thệ Giả Lan Tư Lạc Đặc."

Kiều Trì tóc vàng chán ghét nhìn Lan Tư Lạc Đặc, nói.

Trên thực tế trạng thái Kiều Trì tóc vàng trước mắt quả thật vô cùng buồn cười, quần áo không mặc, thật giống như gia súc nằm trong lồng sắt.

"Tình huống gì vậy? Gì mà Kiều Trì tóc vàng, gì mà Lưng Thệ Giả Lan Tư Lạc Đặc, trước kia hai người học cùng sao? Biệt hiệu riêng lúc học cùng sao?"

Hamster Lão Nhị lờ mờ nhìn Kiều Trì tóc vàng và Lan Tư Lạc Đặc.

Lão Đại bên cạnh nhanh chóng nói với nó: "Đây là thói quen của bọn họ, danh hiệu món ngon gì gì đó, thật giống như cái tên A Phi kia, liền gọi là Trầm Thụy Giả, bởi vì có thể ngủ rất nhiều."

Hamster Lão Nhị lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Hamster bên kia tự trao đổi với nhau, Lan Tư Lạc Đặc không xen vào bọn chúng mà nhìn Kiều Trì tóc vàng nói: "Nữ vương Duy Đa Lợi Á là một vị quân chủ có năng lực vô cùng vĩ đại, dù cô ấy làm gì với anh, tôi hi vọng anh sẽ không từ chối, đây có thể là cơ hội cuối cùng cho mạng sống của anh."

Kiều Trì tóc vàng chỉ cười cười, không nói gì nữa.

Hamster Lão Đại nhanh chóng mở lồng sắt ra, Lão Nhị bên cạnh bày ra một bộ quần áo ném cho Kiều Trì tóc vàng, dù sao cũng phải đưa đi gặp Lị La, chắc chắn không thể để anh ta trong trạng thái như vậy được.

Còn Phì Trạch thì lại chảy nước miếng nhìn lồng sắt, nhưng rất nhanh đã bị hamster Lão Đại kéo đi.

Kiều Trì tóc vàng đi theo ba con hamster đến tòa thành trước mặt, Kiều Trì tóc vàng cho rằng mình có thể được phép đi vào, gặp nữ vương Duy Đa Lợi Á theo lời họ một lần, tuy không rõ lắm vì sao cái thôn tồi tàn này lại có nữ vương.

Nhưng Kiều Trì tóc vàng hiển nhiên là suy nghĩ nhiều rồi.

Cánh cửa ban công tầng hai làm bằng gỗ bị đẩy ra, một cô gái trẻ không được xem là quá cao, tuổi khoảng chừng mười ba mười bốn, trên đầu không đội bất cứ một vương miện gì đi ra, đó chính là nữ vương Duy Đa Lợi Á - nữ vương bệ hạ Lị La!

"Ngươi chính là Kiều Trì?"

Lị La đứng trên sân thượng, từ trên cao nhìn xuống Kiều Trì tóc vàng phía dưới.

Kiều Trì tóc vàng gật gật đầu, sắc mặt có chút khó coi, thậm chí anh ta hoài nghi có phải nữ vương Duy Đa Lợi Á cố ý muốn làm nhục mình không.

Cho dù là quốc vương bệ hạ, cũng không thể nào đứng trên sân thượng, dùng ngữ điệu miệt thị như vậy nói chuyện với mình chứ.

"Rất tốt, Công Tước Ước Khắc đang ở đâu? Có người thừa kế nữ nào thừa kế Ước Khắc Lĩnh chưa? Đang ở đâu?"

Lị La hỏi một hơi mấy vấn đề, nhưng Kiều Trì tóc vàng chỉ sững sờ nhìn cô, không có phản ứng gì. Lị La nhíu đầu mày, tất nhiên cô đã sắp không còn kiên nhẫn nữa rồi.

Ở ngay phía sau, có một người sắc mặt tái nhợt đứng dậy, chính là người trước đó đã bị trúng một mũi tên của Nhuyễn Nhuyễn!

Lan Tư Lạc Đặc đứng ngay bên cạnh thấy người kia đi tới, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng anh ta như bị nện một búa, rõ ràng là cảm giác mối tình đầu nhưng đối phương thực ra lại là một đứa bé trai..

"Nữ vương bệ hạ Duy Đa Lợi Á! Xin cho phép tôi nói mấy câu!"

Người kia dùng hết sức cố gắng hô to.

Tuy bên cạnh rất nhiều người chơi vây xem, nhưng vì Lị La không muốn nghe được tiếng líu ríu nên trực tiếp dùng uy áp khống chế bọn họ, điều đó không quan trọng với các người chơi, tất cả mọi người đều xem như đang trong chế độ cốt truyện, cứ xem cốt truyện là xong việc rồi.

Nữ vương Duy Đa Lợi Á nhìn thấy người kia hô to, gật gật đầu, cho phép người kia nói chuyện.

Người kia có vẻ như kích động, toàn thân đều đang run run, anh ta hô to với nữ vương Duy Đa Lợi Á trên ban công: "Thưa Nữ vương bệ hạ! Tôi biết nơi đặt tòa thành của Công Tước Ước Khắc! Tôi cũng biết rõ người thừa kế Ước Khắc Lĩnh, thực tế tôi chính là một trong những người thừa kế Ước Khắc Lĩnh!"

Người kia hô lớn, gần như cùng lúc đó, Kiều Trì tóc vàng cũng hô to: "Phản đồ! Mày có xứng đáng với… chú của mày không!"

Nhưng lời anh ta vừa nói ra khỏi miệng, đã bị ba con hamster thô kệch cao lớn bên cạnh đè xuống.

Còn Lị La gần như không suy xét gì, trực tiếp nói với người kia: "Được, bây giờ ngươi chính là vợ của bá tước Lan Tư Lạc Đặc. Chúng ta sẽ giết chết Công Tước Ước Khắc, ngươi sẽ kế thừa tước vị Công Tước của hắn, Ước Khắc Lĩnh sẽ là của ta, Công Tước Lĩnh sẽ thành một khối với danh nghĩa của nữ vương Duy Đa Lợi Á! Cứ quyết định vậy đi."

Lị La nói xong, xoay người định đi, nhưng đột nhiên cô nhớ tới gì đó, chỉ chỉ Kiều Trì tóc vàng bị ba con hamster đè dưới thân, nói: "Thả hắn ta ra, để hắn ta trở về thông báo cho Công tước Ước Khắc, chuẩn bị chiến sĩ và trang bị vũ khí của hắn, Duy Đa Lợi Á muốn báo thù."

Lị La nói xong, xoay người đi vào tòa thành của mình, hiển nhiên cô đã nói xong rồi.

Chỉ còn lại Kiều Trì tóc vàng trợn mắt há hốc mồm, Lan Tư Lạc Đặc và người không biết tên gì tự xưng là người thừa kế Ước Khắc.

"Hu hu hu!"

Kiều Trì tóc vàng bị ba con hamster kéo đi.

Lan Tư Lạc Đặc lại hô: "Chờ, chờ một chút! Vị này là một đứa bé trai!"

Nhưng Lị La hiển nhiên không định thu hồi quyết định, còn cậu bé đáng yêu kia, sau khi sửng sốt một hồi, nhanh chóng chạy tới trước mặt Lan Tư Lạc Đặc, cúi đầu thật sâu với Lan Tư Lạc Đặc, sau đó nhắm mắt lại hô to: "Xin chỉ giáo, hôm nay tôi bắt đầu là vợ của ngài! Xin ngài nhất định giúp tôi đánh bại Công tước Ước Khắc! Giúp tôi cướp lại Ước Khắc Lĩnh!"

"Hả?"

Lan Tư Lạc Đặc không thể hiểu nổi tình huống trước mắt mình. Mà những người chơi từ trong cốt truyện ra ngoài, vẫn tràn ngập phấn khởi, ngây ngất rời đi.

Vừa lấy được trang bị, vừa lấy được ngựa, thậm chí không lâu trong tương lai còn có một cuộc chiến tranh với Ước Khắc Lĩnh, sao bọn họ có thể không vui được chứ?

Trước đây Duy Đa Lợi Á từng ít có cốt truyện, nhưng bây giờ cốt truyện không cần quá phong phú, các người chơi đã gấp gáp muốn đi tấn công Ước Khắc Lĩnh rồi!

- --

Tại Lâm Đông Thành.

Á Sắt, Mai Xuyên Khốc Tử, Hi Nhĩ Ngõa Na Tư, Sừ Hòa, Nhiên Thiêu Hung Mao còn có những thành viên khác của [Liên minh Tiên phong], khoảng chừng hai mươi người, đang cùng nhau tìm kiếm manh mối khắp nơi.

Gần đây tất cả người chơi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, gần như đều xuống đường tìm kiếm manh mối về nhiệm vụ bất ngờ. Bản đồ những nơi khác cũng không quá lớn, chỉ có bản đồ của Lâm Đông Thành là tương đối lớn thôi.

Mà mấy ngày nay, các người chơi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đều tiến hành lục soát tại Lâm Đông Thành.

Nhất là các bang hội lớn, vì quan hệ đối địch giữa các bang hội nên không ai hy vọng đối phương có thể phát hiện ra manh mối nhiệm vụ bất ngờ trước mình cả, nhưng không có cách nào để tiến hành công kích cưỡng chế ở Lâm Đông Thành, đó là cái gọi là khai hồng sát nhân, việc bọn họ có thể làm chỉ là nắm chắc thời gian, dùng tốc độ và hiệu suất nhanh nhất tìm cho ra manh mối.

Tất nhiên bang hội của Á Sắt cũng như vậy.

"Cái con mèo màu cam quan trọng nhất trong hộp rốt cuộc ở đâu, thực sự có con mèo màu cam nào trên thế giới này không?"

Sừ Hòa đã đi rất lâu, và mắt cũng sắp choáng váng rồi nhưng vẫn không nhìn thấy bất cứ con mèo nào trên đường cả.

Nhưng mà Hạ Lạc Khắc đại nhân có một con mèo, nhưng lại là mèo đen, chứ không phải mèo cam, dù vậy, gần đây con mèo kia cũng đã bị các người chơi làm phiền rất nhiều, dù sao chỉ cần liên quan đến mèo thì các người chơi đều phải thử xem có thể phát hiện được manh mối nhiệm vụ bất ngờ gì hay không.

Nhưng từ bài post trên diễn đàn cho thấy đến bây giờ các người chơi vẫn chưa phát hiện ra bất cứ manh mối nào cả.

Mà lúc này đã là đêm khuya, các người chơi đã "chơi" cả ngày, vô cùng mỏi mệt, không ít người chơi đã định logout, ngày mai tiếp tục tìm kiếm.

Đương nhiên Á Sắt không yêu cầu bắt buộc các thành viên trong bang hội mình phải tăng ca để tìm kiếm manh mối nhiệm vụ bất ngờ, dù sao thì bọn họ đang chơi trò chơi, chứ không phải bị trò chơi chơi, lại càng không phải tăng ca như đi làm nên Á Sắt không phát tiền lương cho mọi người như các bang hội giàu có khác.

Cuối cùng cũng chỉ còn lại tổ năm người của Á Sắt.

Về phần Vũ Trà, cứ đến tối là chắc chắn logout, tuyệt đối không kéo dài.

"Làm sao bây giờ? Chúng ta cũng logout thôi, cũng đã ba giờ sáng rồi, ông xem người trong game cũng chẳng còn ai cả, ngay cả chợ đêm cũng sắp đóng cửa rồi."

Nhiên Thiêu Hung Mao chỉ vào chủ quán đang thu dọn cửa hàng bên cạnh nói như thế.

Lâm Đông Thành cũng có chợ đêm, điểm này các người chơi đã biết từ sớm, mấy ngày nay đám người Á Sắt đều tìm kiếm đến nửa đêm, đợi đến lúc trên đường lớn không còn ai mới logout.

Á Sắt nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, đã muốn logout ngày mai lại tiếp tục cố gắng tìm, nhưng anh ta vẫn chưa nói gì, Mai Xuyên Khốc Tử bên cạnh đột nhiên hô lớn:

"Mẹ nó! Cái kia có phải là màu cam quan trọng nhất không!"

Lúc Mai Xuyên Khốc Tử kêu lên, chỉ về phía chủ quán đang thu dọn hàng quán định đóng cửa kia, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đó, vừa hay nhìn thấy quần áo chủ quán kia mặc, có hình một con mèo màu cam in trên ngực áo, con mèo cam kia không mập, nhưng chủ quán thì rất béo.

Màu cam quan trọng nhất!

Năm người liếc mắt một cái, khẩn trương chạy tới, chủ quán kia thấy có người đến, tốc độ đóng cửa cũng chậm lại, ông ta nói với đám người Á Sắt: "Các vị đến từ thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ sao? Thật ngại quá, hôm nay trong nhà có chút việc, nếu bình thường nhất định sẽ để các vị vào trong ăn một chén rồi."

"Không phải ông chủ! Chúng tôi không phải đến để ăn gì cả! Chỉ muốn hỏi ông một chuyện thôi."

Hi Nhĩ Ngõa Na Tư vô cùng hưng phấn lấy ra một tấm hình, trên chụp một cái đầu lâu: "Anh quen người này chứ?"

Chủ quán kia nhìn bức ảnh, sau đó lấy qua cẩn thận nhìn lại một chút.

Sau đó Sừ Hòa cũng lấy ra một tấm hình, mặt trên là một cái đầu lâu khác:

"Người này là đệ tử của người vừa rồi, thầy của hắn mất tích, ông nhớ kĩ xem có từng gặp qua hay không?"

Chủ quán kia nhìn hai tấm hình trên tay, nhìn xung quanh một cái, lại đổi tay nhìn nhìn, cuối cùng ngẩng đầu nhìn năm người trước mặt rồi lại cúi đầu nhìn bức ảnh: "Các vị đang trêu tôi đấy à?"

- --

Cuối cùng vẫn chưa hỏi được tin tức gì có ích, không biết vì nguyên nhân gì chủ quán kia liền tức giận, nhưng vẫn bày tỏ: "Tôi chưa từng thấy cái đầu lâu nào như thế, mau cút đi!"

Mắt thấy manh mối sắp sửa bị gián đoạn, Sừ Hòa ôm hi vọng có hay không đều được hỏi một câu: "Ông chủ, quần áo này ông mua ở đâu vậy?"