Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 385: Cao Đạt! Cao Đạt!




Translator: Wave Literature

Editor: Wave Literature

Đạn ma năng pháo màu xanh lam giống như tia chớp xẹt giữa không trung, gần như đồng thời với tiếng vang phát ra, cửa thành và tường thành thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, liền có năm đoạn lớn trong nháy mắt bốc hơi theo làn sóng ma lực.

Ngay cả những người chơi và trang bị của họ ở mấy đoạn kia cũng bốc hơi theo.

Ma Căn phóng ra năm phát ma năng, lập tức lảo đảo ngã ra sau, nhưng rất nhanh được quái nhân bên cạnh đỡ lấy, thân thể như bị vét cạn sạch, có vẻ thỏa mãn, anh ta giơ tay lên, hô lớn: "Toàn quân tấn công!"

Đại quân quái nhân, xông thẳng về phía thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ.

...

Phái Đại Tinh co quắp ngã trên mặt đất, tường thành đằng sau anh ta không bị ma năng pháo bắn trúng, nhưng một đoạn tường thành cách đó không xa, đã biến mất ngay trước mắt anh ta.

Ngay cả mảnh vỡ vụn cũng không còn, giữa lỗ thủng rất to, ma lực hóa thành ánh sáng, không ngừng bốc lên trong không khí.

Nơi xa truyền đến tiếng hò hét và bước chân tấn công dồn dập của quái nhân.

Tiêu đời, tiêu đời rồi…

Hiện tại trong đầu Phái Đại Tinh chỉ còn lại ba chữ kia.

Đối mặt với nhiều quái nhân như vậy, duy nhất chỉ có thể dựa vào tường thành và cổng thành, trong chớp mắt lại không còn gì cả, nhiều quái nhân dũng mãnh như vậy đồng loạt tiến vào, hình ảnh tiếp theo chẳng cần nghĩ cũng đã thấy rõ rồi, chắc chắn là giết chết tất cả như chặt dưa thái rau rồi.

Không biết mình giơ thẻ phóng viên của mình lên cao một chút, có thể may mắn thoát nạn hay không nhỉ?

"Cậu ngồi ở đây làm gì? Cậu chết nhiệm vụ của bọn tôi cũng thất bại đấy!"

Đang lúc Phái Đại Tinh rơi vào một mảnh hỗn loạn, một dã thú trên đầu có mấy chữ "Mai Xuyên Khốc Tử" đã chạy tới bên cạnh, trong tiếng ồn ào đỡ Phái Đại Tinh dậy.

"Đợi một chút, chúng ta mau chạy đi, Vĩnh Hằng Quốc Độ bị chiếm đóng rồi!"

Phái Đại Tinh kích động hô.

Phái Đại Tinh đang nói thì một tên quái nhân đi trước làm gương cũng đã xuất hiện ở lỗ thủng của tường thành.

Tên quái nhân kia mặc áo giáp toàn thân, nhưng trên người vẫn bị cắm vài mũi tên, thậm chí lại còn có một cái tên cỡ lớn bắn ra xuyên qua vai anh ta, đầu mũi tên to bằng nửa đầu anh ta.

Nhưng tên quái nhân kia vẫn hò hét tấn công lên trước, nếu là trên chiến trường nhìn thấy bộ dạng này thì chắc chắn sẽ dọa sợ cả đám lính chiến, hơn nữa đả kích trầm trọng đến tinh thần chiến đấu, nhưng dù sao nơi này cũng không phải là chiến trường.

Không đếm được có bao nhiêu dã thú, Địa Tinh còn có người đầu chó nhao nhao hò hét ầm ĩ không theo hàng ngũ gì mà xông thẳng đến chỗ tên quái nhân kia.

Phái Đại Tinh không thể hiểu được vì sao bọn họ lại hưng phấn tấn công như vậy.

"Mẹ kiếp, tôi mặc kệ ông đấy, ông tự lo bảo vệ mình đi, áo giáp kia nhìn qua cũng rất trâu đấy!"

Mai Xuyên Khốc Tử khẩn trương đứng lên kêu to rồi xông đến chỗ tên quái nhân to lớn đang bị các người chơi vây quanh đằng trước.

"Chờ, chờ một chút!"

Phái Đại Tinh còn muốn hét ngăn dã thú xông lên chịu chết, nhưng Mai Xuyên Khốc Tử đã chạy xa.

Ngược lại bên cạnh còn một dã thú đang đứng, không biết xuất hiện từ lúc nào, trên đầu có hai chữ "Sừ Hòa". Sừ Hòa đứng ngay bên cạnh Phái Đại Tinh nhìn, thấy Phái Đại Tinh có phần hốt hoảng.

Rất lâu sau, Sừ Hòa mới hỏi:

"Vẫn còn chứ? Vừa rồi cậu nói chờ một chút, là có nhiệm vụ bất ngờ hả? Cho tôi đi, tôi có thể nhận!"

Lúc Phái Đại Tinh vừa chuẩn bị nói "Chúng ta nhanh chóng chạy trốn đi!", Sừ Hòa lại đột nhiên nhìn về phía sau Phái Đại Tinh, há hốc miệng, lớn tiếng hô: "Mẹ nó! Quá trâu! Á Sắt quá trâu!"

Phái Đại Tinh khẩn trương quay đầu lại, sau đó cả người như bị búa gõ vào giữa đầu lập tức ngẩn ngơ, anh ta há hốc miệng, một lúc lâu mới kìm nén phát ra hai chữ: "Mẹ kiếp..."

- --

Ngay từ đầu trận chiến, các người chơi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ cũng đã "bị thương nặng".

Ít nhất theo Ma Căn thì chính xác là như vậy.

Năm cỗ ma năng pháo khổng lồ đồng thời bắn ra, khiến Ma Căn không thể kiểm soát được cảm giác mệt mỏi. Nhưng mọi thứ đều xứng đáng.

Mấy vạn đại quân quái nhân phía sau anh ta, ngăn cản anh ta có được thắng lợi, cũng chỉ có một bức tường thành và cổng thành này thôi.

Trước kia Ma Căn vô cùng bất mãn với sự phát triển nhanh chóng của công nghệ ma năng, dẫn đến sự chênh lệch giữa những chủng tộc hạ đẳng này và những chủng tộc thượng đẳng như họ càng ngày càng nhỏ, đãi ngộ của thượng vị ác ma cũng trở nên càng ngày càng ít.

Bây giờ lại đột nhiên cảm thấy, có chút công nghệ ma năng thực ra cũng không tệ. Ví dụ như ma năng pháo này, sử dụng cũng rất khỏe.

Tuy toàn thân đã mỏi mệt, nhưng Ma Căn vẫn tươi cười, anh ta nhìn quái nhân xông vào thành, nhìn quái nhân chém đứt vũ khí bọn chúng, thảm sát chúng, nhìn nhóm người trần mắt thịt kia, anh ta cất tiếng cười to...

Sau khi nắm được phương pháp điều khiển quái nhân thì những tên quái nhân này, tương lai sẽ là sức mạnh của mình, là lợi thế giúp mình chinh phục thế giới!

Thậm chí Ma Căn không nhịn được muốn ngửa đầu cười ha ha, mãi đến khi anh ta thấy một người máy còn cao lớn hơn cả người khổng lồ, xuất hiện ngay tại đoạn tường thành bị bắn thủng.

Cái quái gì thế kia?!

- --

"Ngăn chỗ hổng lại! Ngăn chỗ hổng lại! bang hội Long tộc nhất định không được lui về sau dù chỉ một bước!"

"Chết cũng không lùi!"

Tư Không Diệc Tân - Hội trưởng bang hội Long tộc cầm trong tay một cái chày sắt, lớn tiếng hô, các thành viên trong bang hội ở bên cạnh anh ta càng lúc càng ít đi.

Năng lực tác chiến cá nhân của binh sĩ trong đội quân quái nhân vẫn có phần mạnh.

Ngay lúc Tư Không Diệc Tân nghĩ có nên rút lui và chiến đấu về gần điểm hồi sinh hơn không, thì lại nghe tiếng hỗn loạn từ phía sau, sau đó là tiếng bước chân "Ầm! Ầm!".

Tư Không Diệc Tân quay đầu lại, thấy Cao Đạt - một người khổng lồ còn chưa nhuộm thuốc màu, đã đi tới bên này, lúc ấy phản ứng đầu tiên của anh ta chính là: "Bao nhiêu tiền? Mình cũng muốn một con!"

...

Nhóm quái nhân chưa từng thấy qua thứ gì giống như thế này, nhưng nếu nói là sợ thì bọn chúng không hề sợ, cho dù đối mặt với người khổng lồ, bọn chúng cũng chưa từng lùi bước, nói đúng ra thì ngay cả người khổng lồ cũng đều nằm trong sách dạy nấu ăn của bọn chúng!

Chỉ là sắt hơi vướng víu mà thôi!

Một quái nhân giơ cây gậy răng sói to lên, trấn an đồng bọn phía sau: "Đừng hoảng! Xem tôi giết tên khổng lồ này nhé! Vinh quang thuộc về tôi!"

Tên quái nhân kia mới vừa hô xong, người máy khổng lồ cũng đã xông qua đến bên này.

Quái nhân nắm chặt gậy răng sói trên tay, cho dù là sắt vướng víu, nhưng chỉ cần mình nện một gậy vào đầu, cũng có thể đập chết nó rồi!

Anh ta tin chắc là như vậy.

Sau đó một quyền sắt đánh xuống, phịch một tiếng người đã không còn, chỉ còn lại bánh Mosaic thôi. Mà giờ phút này, trong khoang điều khiển nhỏ hẹp của "Cao Đạt".

"Điều chỉnh tỷ lệ đồng bộ hóa bằng 50%, Á Sắt, cậu tập trung tinh thần nhé, tỷ lệ đồng bộ hóa của cậu, hoàn toàn không phát huy hết được toàn bộ uy lực của cỗ máy đại sát khí này đâu!"

Ma Thằng Lý Công đang cầm một cờ lê khua khua gõ gõ hô, cả khoang điều khiển, phát ra tạp âm chói tai.

"Tôi đã rất cố gắng tập trung tinh thần rồi đấy!"

Xung quanh đầy tạp âm ồn ào, Á Sắt đang ngồi ở vị trí ghế điều khiển, vị trí ghế điều khiển và trên người Á Sắt đều vẽ đầy ký hiệu ma pháp, ký hiệu ma pháp từ mặt đất lan tràn toàn bộ cỗ máy ma năng.

"Vẫn chưa đủ! Tỷ lệ đồng bộ hóa vẫn rất thấp, bộ dạng này của ông thực sự rất lãng phí ma lực! dã thú như ông cũng chẳng có bao nhiêu ma lực! Nên để người đầu chó đến điều khiển mới đúng!"

Ma Thằng Lý Công hô xong, sau đó mở cửa quan sát tình hình bên ngoài, hô lớn: "Bên trái! Bên trái quái nhân nhiều lắm! Cái quái gì thế kia? Lao móc à?!"

"Vũ Trà?"

Á Sắt sửng sốt một phen, một giây sau phản ứng kịp Ma Thằng Lý Công nói là "xiên cá", nhưng vẫn chưa kịp nói chuyện, đã cảm giác được có thứ gì đó "ầm" một tiếng đánh vào trên người "Cao Đạt" rồi, sau đó là tiếng "Bang bang ầm!" liên tục vang lên, cả khoang điều khiển đều bắt đầu lắc lư chuyển động, Á Sắt làm tư thế suýt ngã sấp xuống.

"Nắm vững!"

Á Sắt hô lớn.

Mà bên ngoài khoang điều khiển, vài chiếc xe nỏ bị nhóm quái nhân đẩy ra, cùng nhắm vào khoang điều khiển "Cao Đạt" của Á Sắt rồi phóng lao móc tấn công.

Móc câu của xiên cá móc được vào bộ giáp bên ngoài của "Cao Đạt", mấy sợi dây thừng siết chặt "Cao Đạt", mười tên quái nhân cùng dùng lực, muốn kéo người sắt cao to vướng víu này ngã xuống đất.

Tuy các người chơi rất muốn tiến lên trợ giúp Á Sắt, nhưng lại có đám quái nhân khác vây bên cạnh, căn bản ngay cả việc đến gần cũng rất khó khăn, nhiều quái nhân như vậy, với sức mạnh của các người chơi, có thể ngăn chặn được chỗ hổng cũng đã vô cùng vất vả rồi.

"Cao Đạt" xiêu xiêu vẹo vẹo sắp sửa ngã trên mặt đất, Á Sắt rất nhanh khống chế được "Cao Đạt" lùi về sau một bước, gắng gượng ổn định thân thể, Ma Thằng Lý Công hô to: "Á Sắt! Dùng vũ khí! Mau dùng vũ khí đi!"

"Tôi biết rõ!"

Á Sắt đáp lại một tiếng, sau đó nâng một cánh tay của anh ta lên cao, dưới sự điều khiển của Á Sắt, Cao Đạt cũng nhấc cánh tay lên, cầm lấy tay nỏ, lập tức nhấc lên khỏi mặt đất, rất nhiều quái nhân đều ngã trên mặt đất, hiện trường rơi vào hỗn loạn.

Ký hiệu Ma Pháp Trận trên cánh tay khổng lồ của "Cao Đạt" nâng lên lóe sáng, từng đợt sương mù theo Ma Pháp Trận xông ra, "Cao Đạt" nắm chặt quả đấm, cánh tay kim loại phát ra từng đợt tiếng "rắc rắc rắc rắc", giống như thứ gì đó đang tích trữ lực.

Sau đó Cao Đạt" hướng tới chỗ tụ tập nỏ, vung mạnh một quyền, quả đấm kim loại nện mạnh xuống mặt đất, mặt đất lập tức bị nện xuống một cái hố to, kịch liệt chấn động khiến quái nhân xung quanh đều không thể đứng vững.

Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Một nắm đấm của "Cao Đạt" nện trên mặt đất, làm nhóm quái nhân vốn định dẹp đi ngã trái ngã phải, sau đó một bàn tay anh ta nắm lấy thanh kiếm khổng lồ dài hơn hai mươi thước treo bên hông rút ra.

"Cao Đạt" vung vũ khí chém ngang, chém sạch sẽ tất cả dây thừng quấn chặt lấy anh ta, sau đó "Cao Đạt" dùng hai tay cầm chuôi kiếm, xông đến đại quân quái nhân ở phía trước.

Trong đám có người hô lớn: "Vì Vĩnh Hằng Quốc Độ!"