Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 303: Bồi thường




Translator: Wave Literature

Editor: Wave Literature

Lâm Đông Thành gặp phải một đại nạn xưa nay chưa từng có.

Tiền căn hậu quả của việc Tát Mạch Nhĩ xâm nhập sau khi trải qua một đợt điều tra cặn kẽ của liên minh thương nhân, cùng với An Đức Lỗ sau khi khôi phục lại từ trạng thái hóa đá đã chủ động khai báo, chuyện rất nhanh đã tra ra manh mối.

An Đức Lỗ chẳng qua chỉ là quân cờ mà Tát Mạch Nhĩ lợi dụng, mà mục tiêu chân chính của Tát Mạch Nhĩ là có đủ năng lượng thông qua di sản của La Cơ Lãng, để hắn có thể từ nơi chủ chốt của địa ngục Minh giới đi vào thế giới dưới lòng đất.

Đương nhiên, âm mưu của Tát Mạch Nhĩ tà ác dưới sự anh dũng của lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc cùng với sự chiến đấu anh dũng của các con dân của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đã hoàn toàn bị phá tan.

Xét xử Tát Mạch Nhĩ?

Liên minh thương nhân vẫn chưa có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng cũng phản ánh chút tình huống với ban quản lí ác ma, tiến hành một hồi đàm phán, thông qua đủ con đường khiếu nại khác nhau của tổ chức để cho địa ngục Minh giới tiến hành biểu tình này nọ, những thao tác này vẫn có thể làm được.

Ma vương cũng là ác ma, bọn họ cũng muốn có bát cơm, đối với chuyện như biểu tình đương nhiên không có khả năng làm như không thấy, cũng không phải mỗi ma vương đều say mê chinh phục thế giới giống như Tát Mạch Nhĩ rồi đi tấn công thiên quốc.

Ví dụ như Lộ Tây Pháp có vẻ như theo đạo Phật, hơn nữa rất có tinh thần trách nhiệm, là ma vương mẫu mực.

Khi nhận được sự khiếu nại mãnh liệt của liên minh thương nhân, Lộ Tây Pháp điều tra chuyện đã trải qua, liền cùng Tát Mạch Nhĩ uống một buổi trà chiều, sau đó phái sứ giả của địa ngục minh giới tới.

Trải qua bàn bạc đưa ra quyết định cuối cùng.

"Chúng tôi sẽ thả tất cả những linh hồn đã chết trong sự kiện này của Lâm Đông Thành ra, bọn họ có thể yên tâm về nhà, mặt khác, dựa theo chủ nghĩa nhân đạo, chúng tôi sẽ bồi thường cho mỗi nhà hai mươi ma thạch làm tiền bồi thường thiệt hại tinh thần."

"Tử thần" đội mũ choàng màu đen đứng đằng trước báo lại với một vòng quan chức cấp của Lâm Đông Thành, sứ giả đặc phái của liên minh thương nhân, một đoàn phóng viên cùng với lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc.

"Vô cùng cảm ơn sự quan tâm của ma vương đối với Lâm Đông Thành của chúng tôi, chúng tôi biết, chuyện này hoàn toàn là điều ngoài ý muốn."

Bởi vì thành chủ An Đức Lỗ của Lâm Đông Thành đã bị nhốt lại, hiện nay người quản lý mọi chuyện của Lâm Đông Thành chính là bá tước ma cà rồng Ni Cổ Lạp Tư, vị này coi như là bạn cũ của Hạ Lạc Khắc.

"Có điều, về phần tổn thất của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ..."

Ni Cổ Lạp Tư rất lịch sự làm một động tác giới thiệu với Hạ Lạc Khắc, Hạ Lạc Khắc lịch sự mà không mất phong độ gật đầu với "Tử thần", coi như khẳng định lời của Ni Cổ Lạp Tư.

"Về phương diện này, xin hỏi số dân cư thương vong cụ thể..."

Vị "Tử thần" kia dùng ngón tay gõ gõ bàn, hỏi.

"Mười vạn người."

"Cái, cái gì?!"

"Tôi nói, đã chết mười vạn người."

Hạ Lạc Khắc rất bình tĩnh lấy ra một phần báo cáo thật dày, bên trong còn có một ít ảnh chụp, đều là ảnh chụp mấy người chơi chết thảm, đương nhiên suy xét đến ảnh hưởng xã hội, những nơi quan trọng đều làm mờ.

Những phóng viên kia trong nháy mắt cầm lấy dụng cụ có thể dùng, quay về phía tấm ảnh điên cuồng chụp.

Hạ Lạc Khắc chỉ vào báo cáo nói: "Anh xem, chúng tôi cũng đều dựa theo số liệu nói chuyện. Lúc đó người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ của chúng tôi phát hiện tình huống không thích hợp, đã chạy tới hiện trường Lâm Đông Thành trước tiên, chuyện xảy ra lúc sau không cần tôi nói, chúng tôi liều mạng muốn bảo vệ Lâm Đông Thành. Nhưng thật bất hạnh, chúng tôi đều không phải là đối thủ của Tát Mạch Nhĩ."

Hạ Lạc Khắc vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trầy da của mình: "Ngoại trừ vô số con dân của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ chết đi, Tát Mạch Nhĩ còn tạo thành thương tổn không thể vãn hồi đối với tôi, miệng vết thương sâu đến từng tầng da. Sau khi tôi kiểm tra ở bệnh viện chuyên môn, bác sĩ trưởng kiến nghị tôi tiến hành cắt cụt, còn đây, đây là bệnh án của tôi."

Hạ Lạc Khắc nói xong, đặt bệnh án có bìa mặt ghi mấy chữ "Bệnh viện trung tâm Tất Tử Vô Nghi" lên trên bàn, không ít người đều thở dài, kinh ngạc kêu lên, còn có âm thanh tiếc nuối.

"Thật đúng là... Bi thảm nha."

Tử thần kia lật qua lật lại nhìn bệnh án của "Bệnh viện trung tâm Tất Tử Vô Nghi" một chút, Hạ Lạc Khắc gật đầu rồi nói: "Tôi thì không sao cả, cùng lắm thì chỉ là một cánh tay, nhưng những thuộc hạ của tôi, bọn họ trong trận chiến đấu lần này đã tổn thất rất nặng nề, mỗi người bọn họ đều là người thành công có gia đình của mình, ví dụ như người này."

Hạ Lạc Khắc cầm lên một tấm hình, trong hình chính là Địa tinh hai tay cầm dao găm, bị bóp gãy cổ nằm trên mặt đất, Hạ Lạc Khắc tiếp tục nói: "Biệt hiệu của cậu ta là 'Hung Mao', là một chiến sĩ Địa tinh vô cùng dũng cảm của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ Quốc Độ chúng tôi, cậu ta có hai người mẹ, hai người cha, ba mươi anh chị em, còn có 4 người ông nội bà nội, chỉ tính con của cậu ta đạt đến hơn năm mươi người. Hiện tại, bọn họ mất đi cháu trai, mất đi con trai, mất đi chồng, mất đi cha. Mà tất cả điều này đều là Tát Mạch Nhĩ tạo thành. Đương nhiên không phải tôi chỉ trích Tát Mạch Nhĩ, hay là phản đối chế độ bố trí ma vương của địa ngục Minh giới, tôi biết chế độ này kéo dài hơn hàng vạn năm, cũng không thể phủ nhận cống hiến to lớn bảy vị ma vương đã mang đến cho thời đại, nhưng mà thành phố ngầm của tôi, 'Hung Mao' còn có mười vạn dũng sĩ tử trận, bọn họ nhất định phải nhận được một ít hồi báo."

"Về chuyện này, chúng tôi sẽ thả linh hồn của bọn họ ra..."

"Tử thần" còn chưa nói hết, Hạ Lạc Khắc đã ngắt lời, nói:

"Vô nghĩa, bọn họ bị Tát Mạch Nhĩ dùng phương pháp rất đặc biệt giết chết, cho nên linh hồn của bọn họ không thể lưu giữ được mà là vĩnh viễn chết đi. Ở chỗ tôi có lưu trữ một vài hình ảnh đáng trân quý lúc bọn họ còn sống, đủ để nói rõ tất cả."

Hạ Lạc Khắc lấy ra một viên đá kim tinh, trên viên đá nhanh chóng xuất hiện hình ảnh, hơn một nghìn người chơi không ngừng chết đi trong trận đấu, sau đó không ngừng có người chơi chạy ra từ cửa vận chuyển, dũng cảm xông tới chiến trường.

Mà Tát Mạch Nhĩ đang bắt lấy Nhiên Thiêu Hung Mao, sau đó từng chút bóp chết anh ta.

Hình ảnh đến đây liền kết thúc, tình cảnh đẫm máu, thủ đoạn tàn nhẫn, Hạ Lạc Khắc cũng không khỏi rơi lệ.

Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh tương đối xấu hổ.

"Tôi đã biết, sau khi trở về, chúng tôi sẽ nghiên cứu thật kỹ. Sẽ cho các anh một câu trả lời."

"Tử thần" gật đầu.

"Như vậy, tiến hành thảo luận đề tài kế tiếp đi..."

Ni Cổ Lạp Tư nói.

Khi Hạ Lạc Khắc đi ra khỏi đại sảnh hội nghị, liền nhìn thấy xe ngựa đang dừng ở ven đường.

Khi nhìn đến Hạ Lạc Khắc, cửa xe ngựa được mở ra, sau đó một con hamster vẫy vẫy tay với Hạ Lạc Khắc.

Hạ Lạc Khắc đi tới, ngồi vào trong xe ngựa. Con hamster đóng cửa xe ngựa lại.

Chỉ thấy Lị La ngồi ở ghế bên trên, trên người mặc váy ren hoa nhỏ nhắn, ngay cả tay cũng đeo găng tay ren.

"Hiện tại có thể cho tôi xem viên bảo châu kia một chút không? Anh nói là vật quan trọng để tấn công thiên quốc ấy."

Lị La nói.