Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 299: Khai chiến




Translator: Wave Literature

Editor: Wave Literature

Trên mặt Tát Mạch Nhĩ, hiện ra mạch máu màu đen, những hòn đá ở bên cạnh hắn bắt đầu chuyển động, đó là những mảnh đá nhỏ vỡ vụn ra từ pho tượng.

Những hoàn đá này xoay tròn rất nhanh sau đó tụ tập lại một chỗ, rồi hình thành ra dáng vẻ của một Cự Xà.

Tảng đá Cự Xà phát những tiếng ầm ầm, rồi lao vút về phía Hạ Lạc Khắc...

Trảo Căn Bảo dùng khiên chắn ngăn cản thân thể của một Địa tinh, Địa tinh kia có cái miệng lớn vô cùng khủng bố, cái lưỡi như lưỡi rắn cuốn về phía cổ Trảo Căn Bảo, nhưng hiển nhiên chiều dài của nó có chút ngắn.

Âu Ngật Mâu đã dùng một cây giáo dài cắm phập lên cổ địa tinh, sau đó lại dùng giáo dài kéo địa tinh này ra.

Nhưng thứ khiến người ta thấy quỷ dị nhất chính là, những kẻ địch đó rõ ràng bị những vết thương trí mạng, nhưng một giây sau chúng lại như không có chuyện gì mà đứng lên.

Tên Địa Tinh bị đâm cổ kia, bổ nhào về phía trước, giơ tay bắt lấy cổ u Ngật Mâu, giáo dài xuyên qua cổ hắn, giống như chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.

"Tấn công vào đầu bọn chúng!"

Có người kêu to, sau đó một thanh đao ngắn màu trắng xanh chặt đứt đầu Địa tinh kia, dòng chất lỏng Mosaic lập tức vẩy đầy thân người u Ngật Mâu, khiến cho u Ngật Mâu cũng nhất thời trở nên Mosaic theo.

"Cái này có khác gì tang thi đâu...!"

Thậm chí mấy người chơi kia còn chưa dứt lời, liền bắt gặp một cỗ thi thể không đầu bị đâm xuyên tim, chết thảm ngay tại hiện trường rục rịch, hiển nhiên là muốn sống lại một lần nữa rồi.

"Nghiền nát bọn chúng!"

Âu Ngật Mâu tru lên một tiếng, sau đó đưa giáo dài đến sau lưng, cắt đứt dây thừng khiến cho Cương Đao bay ra, rồi rống lớn một tiếng.

Chẳng qua cũng không có người chơi nào đáp lại cậu ta, bởi vì tất cả mọi người đều đang bận đánh quái mà.

- - -

"Quần Tử ca, chúng ta không đánh quái trong cốt truyện, lúc về sẽ không có thưởng đâu!"

Đương lúc tất cả các người chơi đang mải miết đánh nhau với quân đoàn của Tát Mạch Nhĩ, Mai Xuyên Khốc Tử đã leo lên một cái mái nhà hóa đá, sau đó nhìn trận hỗn chiến cách đó không xa. Sau khi nghe được tiếng hô của Sừ Hòa, Mai Xuyên Khốc Tử cũng hô theo: Chính cậu cứ đánh trước đi, Sừ Hòa, tôi còn muốn chụp màn hình á, lão Hạ bên kia đã thả cốt truyện! Cậu xem mà đánh cho ác liệt vào."

"Rầm rầm rầm!"

Gần như ngay lúc Mai Xuyên Khốc Tử vừa nói xong, tảng đá Cự Xà liền dùng đuôi của nó, không ngừng quật mạnh về phía vị trí Hạ Lạc Khắc đang đứng.

Lúc đầu khiến cho mặt đất xuất hiện một cái hố vĩ đại, đứng từ góc độ của Mai Xuyên Khốc Tử thì không có cách nào nhìn được tình huống cụ thể, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại đến việc anh ta điên cuồng chụp màn hình.

Cái đuôi của Tảng đá Cự Xà nâng cao lên, ngay lúc nó chuẩn bị nện xuống một lần nữa, lại phát hiện ở đuôi của tảng đá Cự Xà, có một cái hầm lớn, hơn nữa chung quanh còn không ngừng có dấu hiệu nứt ra như mạng nhện.

"Xem ra đầu ông còn cứng hơn cả đá đấy."

Tát Mạch Nhĩ từng bước đến gần, ma lực phát sáng ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, một cây trường thương tối thui, trên thương là từng vòng xoắn ốc, ở mũi thương có bôi dịch mật, hơi thở tử vong màu xám cũng mở rộng theo bước chân của Tát Mạch Nhĩ.

"Mấu tên tín đồ Cổ Thần cũng là do ông giúp đỡ đúng không? Để tôi đoán xem thù lao của ông là gì nào, bọn họ giúp ông tìm được di sản La Cơ Lãng Khai Mễ sao? Hay là mở cửa Địa ngục, để ông có thể tiến vào Địa Để Thế Giới và nhân gian?"

Hạ Lạc Khắc nắm chặt quả đấm của chính mình, không hề kích động, tiếp tục nói:

"Sau khi thất bại, ông bắt đầu truyền bá văn nghệ tại Lâm Đông Thành, lợi dụng lòng thương của An Đức Lỗ giúp ông tìm được di sản của La Cơ Lãng Khai Mễ?"

"An Đức Lỗ? Là tên của thượng vị ác ma đó sao? Hắn thờ phụng Lợi Vệ Đán, toàn thân đều là nguyên tội đố kỵ, có đôi lúc đố kỵ còn có nguyên tội hơn cả phẫn nộ đó, hơn nữa còn rất dễ dàng lợi dụng."

Tát Mạch Nhĩ trở tay để trường thương dán lên cánh tay hắn, theo mỗi bước đi của hắn đều tản ra những gợn sóng màu xám trên mặt đất.

"Vốn dĩ ta chỉ muốn lợi dụng di sản La Cơ Lãng Khai Mễ là được rồi, nhưng cậu lại lấy hết di sản của La Cơ Lãng Khai Mễ, khiến ta không thể không lợi dụng trung tâm thành phố ngầm Lâm Đông Thành, cho nên hiện tại Lâm Đông Thành biến thành bộ dáng này, đều là do lỗi của cậu."

"Vậy cũng thật vinh hạnh cho tôi quá."

Hạ Lạc Khắc khẽ cười nói:

"Lại làm ra chuyện ác bị ông ghi hận."

"Oành!"

Tảng đá Cự Xà đập mạnh về phía Hạ Lạc Khắc nhưng Hạ Lạc Khắc lại vươn nắm đấm ra, đấm một đấm về phía tảng đá Cự Xà.

Thời gian giống như dừng lại tại một giây khi Cự Xà tiếp xúc với nắm đấm, sau năng lượng bạo phát tỏa ra ánh sáng chói mắt, liên tiếp ba tầng Ma Pháp Trận xuất hiện trên nắm đấm của Hạ Lạc Khắc, mở rộng từng vòng. Sau đó chính là một trận ma lực Cụ Phong phát ra từ nơi tiếp xúc giữ nắm đấm và Cự Xà, nó xoay tròn sau đó cuốn sạch lấy toàn thân trên dưới tảng đá Cự Xà.

Tảng đá Cự Xà gần như trong nháy mắt liền bị chia năm xẻ bảy, mà trong những mảnh vụn bắn ra xung quanh là một cây trường thương lóe ra ánh sáng tử vong.

Thân hình nhân loại Tát Mạch Nhĩ cầm trường thương trong tay, xuyên qua tầng lớp mảnh vụn của Cự Xà, mũi thương lao thẳng đến vị trí trái tim của Hạ Lạc Khắc. Nhưng Hạ Lạc Khắc đã nhanh chóng lắc mình né tránh, sau đó thương ảnh không ngừng bao phủ lấy thân thể Hạ Lạc Khắc.

Trường thương của Tát Mạch Nhĩ dệt thành một cái lưới tử thần, mà Hạ Lạc Khắc lại giống như người khiêu vũ, khiêu vũ ở trên tấm lưới này. Chẳng qua tấm lưới này cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì Hạ Lạc Khắc đã tìm cơ hội, một tay đấm vào mặt Tát Mạch Nhĩ, mà cả người Tát Mạch Nhĩ đều trong nháy mắt này liền trở nên vặn vẹo, bị một nguồn sức mạnh lớn đánh bay ra ngoài, khiến cho vô số những kiến trúc bằng đá xung quanh tạo thành những khe rãnh thật sâu trên mặt đất.

"Đánh chết hắn rồi à? Hạ Lạc Khắc đại nhân?"

Bố Lỗ vội vàng hỏi.

"Chưa đánh chết."

Hạ Lạc Khắc lắc lắc đầu, anh nâng nắm đấm lên, trên tay anh, dòng chất lỏng màu đen đang dàng ăn mòn da tay anh, hơn nữa còn phát ra những tiếng xèo xèo.

"Rất khó giải quyết đấy, Hạ Lạc Khắc đại nhân, chúng ta cùng lắm mới chỉ là một thành phố ngầm nho nhỏ mới được thành lập không tới nửa năm mà thôi, nếu khiêu chiến với một trong 7 Ma Vương - Tát Mạch Nhĩ, chuyện này có vẻ hơi vượt cấp rồi, có khi nào ngài sẽ phải chết không?"

Bố Lỗ xem chừng có vẻ vô cùng lo lắng.

"Cũng không khoa trương như vậy đâu, đây cũng không phải là bản thể của Tát Mạch Nhĩ, chỉ bằng năng lượng trung tâm Lâm Đông Thành cũng không đủ để Tát Mạch Nhĩ thông qua cửa địa ngục."

Hạ Lạc Khắc nói:

"Nhưng như vậy cũng không tính là lạc quan đi, chỉ có thể kéo dài chờ viện quân đến thôi."

"Viện quân?! Hạ Lạc Khắc đại nhân ngài còn có chiêu sau sao?"

Bố Lỗ vừa nói xong, Tát Mạch Nhĩ bị một nắm tay của Hạ Lạc Khắc đánh bay ra ngoài đã đứng dậy từ trong đống đổ nát, y phục trên người hắn đã trở nên rách mướp, một bên mặt gần như bị đánh bẹp, cả gương mặt quỷ dị vặn vẹo, mà ở phía sau lưng hắn, bắt đầu phình to ra.

Sau đó là tiếng cơ thể bị xé toạc, một cái cánh thịt chỉ có mấy sợi lông chim xuất hiện, theo đó là dòng chất lỏng màu đen tí tách rơi trên mặt đất.

Cái cánh thịt kia động đậy vài cái, Tát Mạch Nhĩ giữ lấy cánh mình bằng một tay, hoạt động bả vai một chút, sau đó nhe hàm răng nhọn hoắt ra cười với Hạ Lạc Khắc.