Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 270: Hành trình của các người chơi




Translator: Wave Literature

Editor: Wave Literature

Bình Quả đi ở hàng đầu tiên, phía sau hắn chính là một đội ngũ thật dài không thấy điểm cuối.

Số lượng các người chơi đạt đến hơn 1000 người, có ở trên diễn đàn, tin tức tấn công Orge đương nhiên là được thông báo rộng rãi trước đó.

Trong khoảng thời gian này không có kịch bản gì lớn. Hoạt động của các người chơi ngoại trừ học tập, chính là dời gạch, niềm vui thú duy nhất cũng chính là đi phó bản đoàn đội để bị tra tấn.

Nhưng vấn đề mấu chốt là, hiện tại toàn bộ server đều chỉ có 1/4 người đủ tư cách vào phó bản đoàn đội.

Cho nên đại khái khi thông báo có người đến Công hội Người mạo hiểm hy vọng tìm được sự trợ giúp, khi đi chiến đấu giành lại quê nhà cho họ, các người chơi tinh thần hừng hực như lửa cháy.

Bình Quả nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lòng dù rất cảm động, nhưng dọc đường đi có vấn đề về ăn uống, đi ngủ phải giải quyết như thế nào, trở nên nỗi lo của Bình Quả.

Theo đạo lý, những người này đều là đến giúp đỡ mình đoạt lại quê hương. Vấn đề ăn cơm và chỗ ở, mình quả thật hẳn là người quản lý, nhưng hắn vốn chỉ cho là có 1 2 trăm người, hiện tại cũng hơn nghìn người, chuyện này phải làm sao đây?

Hơn nữa Bình Quả lo lắng dư thừa, khi đến giờ cơm, Bình Quả đang suy nghĩ phân chia phần đồ ăn không nhiều của hắn như thế nào, lại phát cho những nhóm yêu tinh, Cẩu Đầu Nhân và Goblin đỉnh đầu màu lục, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi.

Bình Quả muốn ngồi xuống ăn cơm, nhưng nhiều người như vậy cũng không có ý dừng lại, bọn hắn cũng không dám dừng lại. Người ta đến giúp đỡ, cũng tích cực như vậy, mình nếu dừng lại ăn cơm, vậy thì không phải là ý tốt, chủ yếu nhất là không nhiều đồ ăn cho đủ người.

Cứ như vậy, một đám đông người đi qua thông đạo lòng đất, bọ đi bên người, thỉnh thoảng hấp dẫn sự chú ý của nhóm tài xế, thậm chí có người dừng bọ lại, tới hỏi bọn hắn:

"Các ngươi là sinh viên tốt nghiệp học viện đi du lịch à?"

Không ăn cơm, có lẽ là một vấn đề nhỏ. Sau khi đội ngũ đi về phía trước vài giờ, ban đầu các người chơi xếp hàng có trật tự, bắt đầu xuất hiện đủ loại tình trạng.

Đột nhiên chạy ra đường cái bị bọ đâm chết, những người này còn không là gì, dù sao chỉ là án lệ cực kỳ các biệt.

Nhưng khi hai đám người bắt đầu sống mái với nhau, khi cả hai bên chém nhau loạn xạ, Bình Quả có chút luống cuống. Chuyện này là như thế nào? Bọn hắn không phải đều là người cùng 1 thành dưới đất sao? Không phải đến giúp ta đối phó với Orge sao? Tại sao bây giờ lại chém giết lẫn nhau rồi?

Bình Quả lúc đầu nghĩ sẽ có người ra cản, nhưng hắn đã sai, không chỉ không có ai ra cản, hơn nữa còn cười hì hì xem như một thói quen, còn nghe được người khác nói:

"Ta cảm thấy sức chiến đấu của Long tộc mạnh hơn một chút."

"Liên minh tưới cơm cũng không kém, có vẻ như số người của Long tộc hôm nay không nhiều."

"Chiến đấu như thế nào đây?"

"Dường như là có một nữ nhi cặn bã, mấy người Long tộc cặn bã. Sau đó một quản lý cao cấp của Long tộc đã xung đột với thành viên bên dưới, sau đó bị hội trưởng Long tộc Tư Không Diệc Tân khai trừ, về sau quản lý cao cấp kia mang theo một nhóm người của hắn rời công hội, sau đó ra khỏi 818, nữ nhi cặn bã kia được Liên minh tưới cơm cố tình phái đi làm 007!"

"Không thể nào, kích thích như thế, chuyện đó về sau Liên minh tưới cơm thừa nhận như thế nào?"

"Vậy chuyện này làm sao có thể thừa nhận, không có quản lý cấp cao nói chuyện, nhưng thuộc hạ hai công hội nhao nhao mở đầu, sau đó khai chiến."

"Những người này thật thê thảm, sau khi chết đều được hồi sinh ở Vương quốc Vĩnh Hằng, nhiệm vụ này lại không có cổng dịch chuyển, bọn hắn còn có thể làm nhiệm vụ này sao?"

"Ai có nghị lực có thể căn cứ ám hiệu lưu lại để đuổi theo, những ai không có thì sẽ không đi nữa."

Bình Quả nghe một hồi lâu, trong lòng rất lo lắng, hắn cũng không biết làm sao bây giờ, cũng không dám hỏi.

Cũng may đánh nhau không bao lâu, thì dừng lại, đội ngũ hai phe sau khi lưu lại hai ba mươi thi thể, chửi rủa nhau.

Riêng phần mình thì lui lại.

Một nguyên nhân là vì điểm phục sinh không ở gần và một nguyên nhân khác, là bởi vì đại đội các người chơi không có bước nhịp dừng lại, vẫn tiếp tục tiến lên. Những người này muốn đuổi theo đội ngũ đương nhiên không thể tiếp tục đánh nhau ở đây.

Bình Quả có chút khổ sở, những người này mặc dù ngày thường không có oán hận gì, nhưng nếu không phải vì muốn trợ giúp chính mình, bọn hắn cũng sẽ không vứt bỏ sinh mệnh non trẻ như vậy. Dù sao chăng nữa, Bình Quả cảm thấy mình và người dân của hắn, muốn làm tang lễ cho các dũng sĩ này.

Đúng như hắn dự định trước đó là đề nghị thực hiện một đám tang đàng hoàng, tiện thể hy vọng hai đám người có thể bỏ đi hiềm khích lúc trước, cùng nhau tiến lên, cùng nhau cố gắng vì tương lai hoàn mỹ.

Nhưng hắn còn chưa đề cập đến, liền gặp được một đám người bắt đầu dọn dẹp chiến trường, cách bọn hắn quét dọn chiến trường cũng không phải thu hồi thi thể người của mình, mà là lột sạch y phục của bọn hắn, sau đó để chúng trong thông đạo.

Sau đó vừa nói vừa cười rời đi.

Đây là tất cả, tất cả được thực hiện dưới ánh nhìn chăm chú của Bình Quả.

Từ trong đầu hắn, cảm giác được sự kinh khủng, đây là một đám nam chiến sĩ ý chí mạnh mẽ, nói đánh là đánh, nói chết là chết, tuyệt đối rõ ràng. Chết còn không muốn người nhặt xác, mà những người khác còn lấy đi trang bị vũ khí của hắn. Đoán chừng là để chuẩn bị cho trận chiến chống lại Orge.

Mấu chốt là, dù khung cảnh có máu me bao nhiêu, tất cả mọi người đều cười hì hì, nhìn qua cực kỳ vui vẻ, mỗi người ai cũng dâng cao ý chí, không nhìn thấy một ai đứng ra nói mình không muốn chiến đấu, hay là một người tỏ vẻ kinh sợ.

Chuyện này, mới thật là chiến sĩ mạnh mẽ!

Bình Quả nghĩ như vậy.

- --

Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất, đại sảnh lãnh chúa.

Hạ Lạc Khắc nhìn thủy tinh cầu trước mặt, hình ảnh bên trong, một nhóm lớn người chơi đang ngồi trên mặt đất, riêng phần đồ ăn của mình, có người chơi công hội, thì đại đa số sẽ có người chuyên mang nồi, mang vật liệu nhóm lửa, ven đường lấy đất làm đồ ăn.

Đương nhiên, cũng có người trực tiếp ăn đất, những người này đều là người chơi khổ cực vô cùng.

Hạ Lạc Khắc đã quan sát chi tiết đội ngũ này rất lâu.

"Trước mắt còn có bao nhiêu người đi theo dã thú kia?"

Hạ Lạc Khắc vừa nhìn hình ảnh trong thủy tinh cầu, vừa nói với Bố Lỗ.

"Từ lúc hạn chót cho đến bây giờ, vẫn còn 831 tên người chơi đi theo đằng sau dã thú."

Bố Lỗ mau chóng trả lời:

"Ngoại trừ những người bị giết, trở về Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất. Còn có một ít là bởi vì có việc nên phải offline ở lại phía sau và có người bị bọ cánh cứng đâm chết ngoài ý muốn, cùng với các nguyên nhân chết khác, hoặc là người chơi không muốn tham gia hoạt động này, tổng cộng 335 người quay về thành dưới đất."

Nghe xong lời phân tích tỉ mỉ của Bố Lỗ, Hạ Lạc Khắc nhẹ gật đầu, cũng không nói 1 lời, nhưng Bố Lỗ kỳ lạ hỏi:

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, tại sao ngài lại cho phép bọn hắn làm như vậy? Rõ ràng chỉ cần ngại trình diện giả vờ kịch bản đi ngang qua sân khấu, sau đó là có thể làm chuyện này bình thường trở lại. Huống hồ dã thú kia không thanh toán bất cứ thù lao gì, lại bỏ mặc các người chơi gần một nửa sức chiến đấu để trợ giúp hắn, sẽ có điểm không quá phù hợp hay không?"

"Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại 2000 người, còn có thể khống chế. Chờ thử nghiệm đợt 3, thử nghiệm đợt 4, thử nghiệm đợt 5 các loại, kèm theo nhân số ngày càng nhiều, muốn dùng loại phương thức này khống chế bọn hắn, liền có chút không thích hợp, chủ yếu nhất là..."

Hạ Lạc Khắc suy nghĩ nói:

"Chơi game càng nhiều, ta cảm thấy không thể làm được chuyện này. Chuyện này là không thể, hạn chết rất nhiều trò chơi đều là gà cay."

"Hạ Lạc Khắc đại nhân... Ngài thật sự là một bậc thầy tính kế trò chơi có đạo đức dày công tu dưỡng một cách phi thường!"

Bố Lỗ cảm khái nói:

"Ngay từ đầu ta còn tưởng rằng, ngài là vì cố gắng chơi đùa với trò chơi và thuận tiện tiết kiệm chi phí, chủ yếu nhất là lười biếng. Không nghĩ rằng ngài lại như vậy, là vì để các người chơi có trải nghiệm tốt hơn, tiện thể còn có thể kiểm tra một chút hành động, hình thức hành vi của bản thân người chơi, thật sự phải khiến người khác thay đổi cách nhìn!"

Mặc dù Bố Lỗ nịnh nọt hăng say, nhưng Hạ Lạc Khắc cũng không hiểu ý, hắn tiếp tục xem thủy tinh cầu, vừa đi vừa hoán đổi hình ảnh, để xem hết động thái của người chơi.

Sau khi liên tục xác nhận nhiều lần, cũng không có gì đặc biệt xuất hiện. Hạ Lạc Khắc để Bố Lỗ giám sát thời gian thực, đồng thời báo cáo linh hoạt, mà chính hắn tiếp tục thâm nhập sâu nghiên cứu chơi đùa môn học vấn cao thâm này.

Về Cẩu Đản? Đã sớm bị Hạ Lạc Khắc ném ra ngoài.

Mà hành trình của các người chơi, chỉ mới bắt đầu mà thôi.