Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 146: Bao ăn bao ở đã là cực hạn




"Ngươi chính là người đến nộp tiền bảo lãnh để cô ta được ra ngoài?" Địa tinh nhìn Hạ Lạc Khắc từ trên xuống dưới, sau đó đưa ra một tờ biên lai:

"Điền đầy đủ rồi mang qua bên kia nộp tiền bảo lãnh tại đó."

"Hạ Lạc Khắc đại nhân..." Y Phù Lâm nước mắt đầm đìa nhìn Hạ Lạc Khắc trước mặt.

"Suỵt, đừng sợ." Hạ Lạc Khắc giơ một ngón tay lên và nói với Y Phù Lâm không nghi ngờ gì, sau đó đưa tay nắm lấy tay Y Phù Lâm kéo lên.

Xích sắt trên cổ tay của Y Phù Lâm, Hạ Lạc Khắc cởi ra để lại trên bàn.

Con sĩ quan địa tinh sững sờ nhìn Hạ Lạc Khắc làm hành động đó sau đó hét lên:

"Ngươi đang làm gì? Ngươi dám mang phạm nhân đi đâu? Giao nộp tiền bảo lãnh trước! Qua bên kia giao nộp tiền bảo lãnh!"

"Ta không có mang tiền để nộp tiền bảo lãnh, ta cũng vừa nói rồi, ta đến để mang nàng đi." Hạ Lạc Khắc cau mày, nói:

"Lời ta nói chưa đủ rõ ràng sao?"

"Ngươi xem đồn trú của Lâm Đông Thành là nơi nào? Ngươi nghĩ rằng ngươi là thượng vị ác ma có thể vượt qua ta sao? Để ta...."

Địa tinh vẫn chưa nói xong, một cái tát mạnh đập vào mặt hắn.

Địa tinh cả người bay lên, nằm xuống ở cuối góc phòng và những thứ trên mặt bàn tung ra, phát ra tiếng động lớn.

Toàn bộ đồn trú lập tức im lặng, tất cả mọi người đều nhìn vào phía bên đấy.

Một sĩ quan dã thú bên cạnh, sững sờ nhìn tay của mình đánh con địa tinh, con địa tinh khó khăn đứng lên, hướng về phía dã thú hét:

"Này, tại sao lại vô duyên vô cớ đánh người của ta?"

"Không phải! Ta chỉ đi ngang qua mà thôi!"

Con dã thú cũng hét lớn lên một tiếng, rồi tất cả mọi người đều nhìn vào vị ác ma đang đứng đó.

Đây là ma pháp!

Càng nhiều sĩ quan đồn trú tay cầm vũ khí xúm lại.

"Hôm nay ta muốn mang nàng đi, xem ai dám cản ta."

Hạ Lạc Khắc bình thản nói như thế.

Một đám sĩ quan đồn trú nhìn Hạ Lạc Khắc, Hạ Lạc Khắc nhìn đám đó, không ai dám tiến lên tấn công một con quỷ siêu đẳng.

Hai sĩ quan đồn trú dã thú mang theo một khẩu súng thần công và đã cầm trên tay, lao tới và nhắm vào Hạ Lạc Khắc và Y Phù Lâm.

"Đợi một chút."

Khi hai bên chuẩn bị giương cung bạt kiếm, thì từ phòng cục trưởng, một người sói già dặn bước ra, bưng một chén huyết tinh trà hoa cúc mới pha.

Cục trưởng người sói đi thẳng đến trước mặt Hạ Lạc Khắc trong ánh mắt nhìn chăm chú của đám người phía dưới, đặt chén huyết tinh trà hoa cúc trên bàn một cách kính cẩn rồi nói:

"Ta không nghĩ là ngài lại đến đồn trú, thuộc hạ của ta nếu như có sự bất kính nào với ngài, xin ngài hãy bỏ qua, còn nếu như ngài không muốn bỏ qua cho hắn thì ngài có thể làm bất cứ điều gì, miễn là ngài muốn."

"Đợi đã, ngay cả khi đó là chủ sở hữu ngục tối,cũng không thể làm loạn trong đồn trú của Lâm Đông Thành của chúng ta, cục trưởng ngài đã dạy chúng ta rằng chúng ta không được buông tha, nhất định không thể bỏ qua, làm sao vào lúc này chúng ta có thể...."

Con địa tinh bị sưng ở một bên mặt, còn chưa nói xong, cục trưởng ngườ sói đưa tay ra... là một lá đơn sa thải của con địa tinh đó, nói:

"Ta không đánh ngươi, ta đánh ngươi ngươi thì ngươi có thể kiện ta, đơn từ chức của ngươi đây,cầm lấy rồi cút đi."

Con địa tinh nhìn thấy lá đơn sa thải trong tay, liền òa khóc lên.

Về phía hai con quái thú đang cầm khẩu súng thần công nhanh chóng đặt khẩu súng thần công trên tay xuống, hét lên:

"Nhanh lên, vui vẻ đưa tiễn vị đại nhân này!"

"Hoan nghênh ngài đến thăm lần sau!"

Một đám sĩ quan đồn trú nhanh chóng cúi đầu xuống và nói với Hạ Lạc Khắc như vậy.

Nữ quái còn đang sững sờ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Hạ Lạc Khắc không nói không rằng kéo đi ra khỏi đồn trú.

Các sĩ quan đồn trú đang xúm lại, khi cục trưởng người sói gật đầu ra hiệu, đám người đã lui lại nhường ra một lối đi.

"Cục trưởng, cuối cùng tình huống này là thế nào?"

Một con dã thú yêu diễm có chút hơi kì quái hỏi cục trưởng người sói.

"Vị ác ma này, bước chân vào phòng và đưa cho ta hai phong thư." Cục trưởng người sói lau mồ hôi trên mặt, vẫn còn sợ hãi nói:

"Một là đốt văn phòng chủ nhiệm của dã thú tiền bối, để chúng ta thả người, hoặc giết con trai của đại công tước Alexander…"

......….

Ban đêm bên trong Lâm Đông Thành ồn ào náo nhiệt, hai người lặng lẽ tiến đến.

Hạ Lạc Khắc kéo Y Phù Lâm đi và dừng lại ở một trạm xe buýt chật kín người.

"Làm thế nào ngươi lại bị bắt vào trong đồn trú? Cuộc sống quá khó khăn, đánh cắp đồ sao?"

Hạ Lạc Khắc đứng cạnh Y Phù Lâm, thân hình cao cao gầy gầy của nữ quái khi đứng khi đứng cùng cũng chỉ cao tới bả vai của Hạ Lạc Khắc.

"Không, ta không hề làm chuyện như vậy, thực ra là ta đã bố thí cho ba con hamster hát rong trên đường, rồi ta đã bị bắt và bị coi như là đồng phạm."

Y Phù Lâm thì thầm.

"Hát rong không xin giấy phép? Tội danh vô cùng phiền phức, ba con hamster?"

"Đã bị bắt đi, dường như là án tử hình, là kiểu xử tử ngay lập tức. "

Y Phù Lâm nói với sự thông cảm.

"Như vậy sao." Hạ Lạc Khắc gật đầu nhẹ rồi quay ra chỗ khác để Y Phù Lâm không nhìn thấy nét mặt của hắn.

"Lạch cạch lạch cạch lạch cạch....."

Ngay lúc này, một con giáp trùng thú chạy tới, trên thân xe của nó có bốn hàng ghế dài, toàn bộ thân xe được bọc như một cái hộp thiếc, ở bên trên chỗ ngồi có những ô cửa sổ hình dạng giống nhau.

Con giáp trùng thú chậm chậm chạy vào nhà ga, sau đó từ từ dừng lại.

"Lên trên xe đi."

Hạ Lạc Khắc đi đầu cùng hòa vào đám người đi tới.

Y Phù Lâm cũng đi theo đám người đi tới, sau đó cô thấy Hạ Lạc Khắc không quét thẻ trả tiền mà tiến vào trong xe rồi ngồi xuống.

Y Phù Lâm sửng sốt một chút, sau đó nghiêng người khó khăn lấy thẻ ma thạch ra, quẹt thẻ tại dụng cụ ma pháp bên trên:

"Không đủ----- Thẻ không còn tiền!"

Bộ dụng cụ ma pháp này phát ra âm thanh như vậy.

Y Phù Lâm đợi một lát, sau đó quét thẻ lại:

"Không đủ---- Không còn tiền! Ngươi thật nghèo khổ!"

"Tại sao ngươi lại quẹt thẻ hai lần?"

Con địa tinh ngồi tại vị trí lái xe nhìn về phía Y Phù Lâm với ánh mắt khó hiểu.

"Này?" Y Phù Lâm quay lại và nhìn về phía sau,Hạ Lạc Khắc đang ngồi với khuôn mặt vô cảm, rồi lại quay lại nhìn con địa tinh lái xe.

"Ngươi đang làm gì vậy? Nếu ngươi quẹt hai lần, ta cũng sẽ không hoàn lại tiền cho ngươi, nhanh xuống đằng sau ngồi đi, đừng đứng chặn ở chỗ này."

Y Phù Lâm bất bình đi ra phía đằng sau, rồi ngồi xuống cạnh Hạ Lạc Khắc.

Giáp trùng thú nhanh chóng chạy đi.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân là...… U linh sao?"

Y Phù Lâm ngồi một cách câu nệ bên cạnh Hạ Lạc Khắc, thận trọng hỏi.

"Khi ngươi đi học, có qua được khóa học ma pháp không?"

Hạ Lạc Khắc quay đầu lại và hỏi Y Phù Lâm.

"Thất bại….."

Y Phù Lâm cúi đầu.

"Thân là một nữ quái, phải là một chủng tộc cực kì thân hòa với ma pháp chứ? Các môn học khác có vượt qua không?" Hạ Lạc Khắc lại hỏi.

"Đều thất bại..."

Y Phù Lâm cúi đầu xuống thấp hơn.

"Thì ra là vậy." Hạ Lạc Khắc nói xong, bầu không khí trầm xuống.

Suốt chặng đường sau, cả hai đều im lặng.

.......

"Nơi này chính là nhà của ta, tạ ơn Hạ Lạc Khắc đại nhân lần này đã giúp ta! Ngài nợ ta năm ma thạch, coi như ta cho ngài để tạ lễ."

Y Phù Lâm đứng ở một dãy nhà trọ hai tầng cũ nát, cúi đầu cảm ơn Hạ Lạc Khắc.

Dường như có thể ngửi thấy mùi rác khó chịu ở xung quanh.

Hạ Lạc Khắc không nói gì, Y Phù Lâm suy nghĩ một chút mới dám nói tiếp:

"Tất nhiên, Hạ Lạc Khắc không cần phải lo lắng, không phải ta nói rằng chỉ lấy ra năm ma thạch cảm ơn ngài, ý của ta là vì ngày mai ta mới được nhận tiền lương, nên giờ không có tiền mặt trong tay..."

"Không cần, ngươi bán cho ta ngục tối, ta rất hài lòng, cứ coi như là ta đáp lễ với ngươi đi." Hạ Lạc Khắc nói xong, cầm cái mũ ngả xuống ra hiệu với Y Phù Lâm:

"Vậy ta rời đi trước đây, chúc ngươi có cuộc sống hạnh phúc."

Y Phù Lâm nhìn bóng lưng Hạ Lạc Khắc rời đi, tự nhủ:

"Hạ Lạc Khắc đại nhân thật là một con ác ma đáng yêu."

Y Phù Lâm sau đó lại cầm thẻ ma thạch, nghĩ tới việc lúc nãy quẹt thẻ ở trên xe buýt mấy lần mà không được, trong lòng cô đau khổ nghĩ rằng:

"Sớm biết ta sẽ học ma pháp thật tốt, để ta có thể ẩn thân lên xe và trốn vé..."

Con nữ quái đáng thương, buồn bã, bất lực đi vào bên trong dãy nhà trọ.

Ở phía xa Hạ Lạc Khắc vẫn chưa rời đi, nhìn cô chị nữ quái mở cửa phòng đi vào căn phòng bên trong, im lặng không nói gì.

"Thật là một nữ quái đổ đốn, Hạ Lạc Khắc đại nhân, ta rút lại lời đề nghị trước đó, chúng ta vẫn không thuê cô ấy, mặc dù cô ấy rất được yêu thích bởi những người chơi ở thế giới khác nhưng bây giờ thành phố ngầm của chúng ta vừa mới bắt đầu, những vật cản đường thì bỏ đi là tốt nhất." Bố Lỗ nghiêm túc đề nghị:

"Chúng ta hãy đăng thông tin chiêu mộ đi, một người có nhan sắc, có năng lực, có ý thức tự giác, có những quy tắc của riêng mình, mặc dù tiền lương hàng tháng có thể đắt hơn một chút nhưng ít ra có thể làm được việc."

"Vậy ngươi nghĩ sao về Y Phù Lâm, tiền lương hàng tháng cao nhất như thế nào?" Hạ Lạc Khắc xoay người, vừa đi vừa nói:

"Y Phù Lâm? Bao ăn bao ở đã là quá tốt rồi." Bố Lỗ nói rất chân thành.

"Như vậy sao."

Thân hình Hạ Lạc Khắc biến mất trong bóng đêm.

......….

"Ngươi đã bị sa thải! Y Phù Lâm!" Một con Slime với thân hình vặn vẹo, bên trong một quán trà nói với nữ quái đầu tóc lộn xộn, thở hổn hển, khuôn mặt mồ hôi nhể nhại, rồi lại quát lên tiếp:

"Hôm qua bỏ làm một ngày, hôm nay đi làm trễ! Bị phòng đội bắt giữ?Thẻ ma thạch không có tiền? Ta mỗi tháng đều đã phụ cấp cho ngươi tiền đi lại! Buổi sáng hôm nay ngươi hoàn toàn đủ tiền ngồi xe buýt tới làm!"

"Không, ông chủ, ta đã chạy tới...."

"Đừng nói nữa! Ngươi bị đuổi việc! Y Phù Lâm! Tiền lương? Tại sao phải trả tiền lương cho người bị sa thải!"

"Trong một thành phố bận rộn...…."

Nữ quái đeo túi xách, đi bộ qua những con phố nhộn nhịp rồi đứng chờ tại trạm xe buýt nhưng chợt nhớ rằng trong thẻ của mình đã hết tiền.

Nữ quái tìm một góc, ngồi xổm xuống ôm đầu gối của mình, nhớ lại những gì cô đã trải qua trong xã hội, cô lặng lẽ rơi nước mắt.

...…. Lại thêm một người đáng thương.

Một dáng người cao lớn đứng trước mặt cô.

Hạ Lạc Khắc đứng ở đó, nhìn xuống nàng.