Tôi dậy từ lúc sáu rưỡi, vì đó là thói quen từ nhỏ, quần áo tươm tất, tôi bước xuống nhà ăn sáng.
--Con nhớ tối nay phải làm gì chứ ? – Vừa ngồi vào ghế, ba tôi đã mở lời.
--Tiệc – tôi đáp, tay vẫn thoăn thoắt làm động tác với nĩa và dao.
--Ta muốn con chuẩn bị kĩ, chúng ta sẽ gặp một đối tác lớn.
--Sao cũng được – giọng tôi miễn cưỡng, ánh mắt như tìm ra thứ gì đó không bình thường trong giọng nói của ba.
Xong bữa sáng, tôi ra nhà xe, chọn chiếc ô tô BMW 4-Series đến trường. Việc tôi chưa đủ tuổi lái ô tô ai cũng biết, chỉ là cảnh sát không có khả năng giữ tôi lại. Một tay mở cửa xe, tay còn lại tôi giữ điện thoại, ngón tay cái bấm nhanh dãy số của Ngọc.
--Alo – giọng cô nàng nghe máy.
--Đi học – tôi đáp lại, trong lúc đang đeo dây an toàn.
--Xong rồi, qua nhé ! – Ngọc kết thúc trước.
Tôi cho điện thoại trở lại túi, hai tay xoay vô lăng cho xe ra ngoài.
Tôi và Ngọc cùng học tại trường đại học X, tọa lạc tại quận 3 thành phố Hồ Chí Minh, từ nhà tôi đến đó mất khoảng 20 phút.
Đại học X là trường đại hoc dân lập, là một trong những trường đại học có học phí ở mức cao, từ khi bạn là học sinh học bổng hoặc có hoàn cảnh đặc biệt mới được miễn hay giảm học phí. Tiền nào của đó, mặc dù học phí khá cao, tuy nhiên, đội ngũ giảng viên là những giáo sư có tiếng, được mời vào trường giảng dạy dài hạn, hơn nữa, trường còn thường xuyên tổ chức những chương trình giao lưu, du lịch đến các địa điểm nổi tiếng.
Tôi và Ngọc đến trường lúc 7 : 30 , trường thì bắt đầu vào học lúc 8 : 00 nên chúng tôi còn ối thời gian thảnh thơi. Nhưng không giống như những sinh viên khác sẽ ra ngoài tìm một quán ăn nào đó ăn uống, thì chúng tôi vào lớp xem bài.
Tiết học bắt đầu và kết thúc nhanh chóng.
Tôi đưa Ngọc về, căn dặn cô nàng vài điều như nhớ khóa cửa cẩn thận, nhớ ăn uống đầy đủ hay không được khóc nữa, dù sao, cô cũng chỉ sống một mình, ba mẹ đang định cư ở Mỹ, sẽ không ai chăm sóc cho cô, ngoài tôi.
Tôi không về nhà, thay vào đó, chuyển hướng cho xe đến một nơi, một nơi chỉ tôi biết. 11 :20 trưa, cánh đồng hoa lau dập dìu trước gió, xe tôi đậu trên một mảnh đất trống, ngoại trừ đoạn đường cho xe ra vào, thì bốn bên đều là hoa lau. Phía trước tôi là một cây liễu trắng đã lớn, bên dưới là một ngôi mộ được dọn cỏ sạch sẽ. Tôi mở cửa xe, chân rảo bước tới gần ngôi mộ. Tấm bia mộ làm bằng một loại đá màu trắng, chỉ cần liếc ngang cũng đủ biết đó là loại đá mắc tiền, trên tấm bia gắn hình chân dung một chàng trai rất trẻ, tuổi chỉ khoảng 18-20 tuổi, chàng trai có khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt như ánh lên tia sáng, đôi môi đang mỉm cười. Bên dưới di ảnh chàng trai có đề dòng chữ ” Trịnh Đức Minh Khôi – 1995 – 2013 “. Trước bia là hai nhánh hoa Lưu Ly – Forget me not, nghĩa “sẽ không quên “ , hai nhánh hoa vẫn tươi tắn nhờ bóng mát của cây liễu trắng.
Tôi bước đến trước mộ, môi mỉm cười mệt nhọc, tay khẽ sờ lên phần trên bia mộ, sau đó, tôi ngồi thụp xuống, nhìn di ảnh của anh, nói nhỏ : “ Chắc em sẽ không đến đây gặp anh được nữa. Ba em, ông ấy đang suy tính điều gì đó, em không rõ, nhưng em có cảm nhận được nó!” Phải, từ lúc trên bàn ăn lúc sáng, tôi đã cảm nhận được nó, ba tôi, 18 năm qua, ngoại trừ những buổi ra mắt với mọi người, thì chưa một lần muốn tôi đi dự tiệc hay gặp đối tác. Lần này vừa là tiệc, vừa đối tác, hơn nữa còn muốn tôi chuẩn bị kĩ, chắn chắn là có chuyện! “Có lẽ em phải quên anh thôi. Em xin lỗi.” Tôi ngắt quãng, tay thay thế hai nhánh Lưu Ly bằng hai cành Ly trắng.
Quay lưng đầy miễn cưỡng, tôi vội trở về xe, mắt nhắm híp, nhớ về khoảng thời gian xưa, lúc anh và tôi cùng tìm ra cánh đồng lau vắng lặng nên thơ, nhớ lúc hai hai chơi đùa thoả thích, nhớ lúc anh cõng tôi đi dọc theo cánh đồng... Rồi, hình ảnh anh máu me bê bết, nằm dưới đường nhựa với chiếc ô tô gây tai nạn đã chạy xa, mặt hướng về con đường dẫn đến cánh đồng, môi mấp máy tên tôi – bỗng nư điện xẹt qua tâm trí. “Một lần thôi, xin anh, cho em khóc, cho những giọt ngọc mỏng nhẹ xuôi dòng, cho em quên đi cái đớn đau, cho em khuây khỏa nỗi lòng ...”