Điều hòa hoạt động hết công suất, liên tục phà từng đợt khí mát rượi xuống, không khí dễ chịu trái ngược với bên ngoài khiến chúng tôi hiu hiu ngủ. Yên tĩnh tột độ, đến nỗi nghe được cả tiếng sóng đánh rì rào ngoài kia.
Tiếng gõ cửa đánh thức tôi dậy. Tiến đến mở cửa thì thấy bên ngoài là anh, chẳng qua anh nhắc giờ đi ăn trưa mà thôi. Để ý mới nhớ, đã quá trưa, bụng cũng đói réo lên. Gật đầu với anh một cái rồi khép cửa.
Vật vờ ngái ngủ tiến đến bên giường Ngọc, lay cô nàng vài cái, rồi nói.
-Dậy đi ăn.
-Ừ. – Giọng nàng kéo dài.
Tôi mặc kệ nàng, lấy quần áo từ trong valy ra, bước vào toilet.
Tập đoàn giàu có khác. Cả toilet cũng long lanh như vầy. Bồn tắm, vòi sem, ngước nóng trang bị đầy đủ. Tôi tùy tiện xả đầy một bồn, thả cơ thể vào ngập nước. Nước ấm khiến tôi cảm thấy thoải mái và tỉnh táo đôi chút.
Lát sau bước ra, Ngọc đã tỉnh dậy, giương đôi mắt ngơ ngác nhìn tôi.
-Tắm rửa đi ăn. –Không cần hỏi, tôi cũng biết ý nàng là gì.
-À à. – Đáp lưng lửng, rồi nàng vội vàng lôi quần áo từ trong valy ra và bước vào phòng tắm.
Khoảng 15 phút sau Ngọc trở ra, trên người mặt jeans dài và áo phông, tôi cũng jeans nhưng mặc cùng sơ mi trắng. Chúng tôi đến trước cửa đứng đợi hai gã. Không qua tận phòng căn bản vì lười đi.
Chốc sau, hai người mà chúng tôi chờ đợi xuất hiện, họ đều mặc quần áo thoải mái, khác hẳn sự nghiêm túc đến nghẹt thở như hàng ngày.
Chúng tôi bước vào thang máy, tiến xuống nhà hàng của khách sạn.
Tôi ngồi với Ngọc, đối mặt cùng anh. Bên kia, anh đang gọi món. Xương hàm sắc nét di chuyển, tạo nên vẻ lạnh lùng, song, cuốn hút đến nỗi khiến người ta không thể dời mắt.
Anh chợt ngẩng đậu, hai ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Một phút, tôi cảm thấy ngại, chỉ biết cúi nhìn mặt bàn. Rồi nhận ra, việc gì phải ngại nào ? Anh chẳng phải lúc nào cũng ngắm tôi sao ? Ý nghĩ khiến tôi ngẩng cao đầu, ánh mắt còn sáng lên vẻ tự tin. Nhìn tôi đây, tôi là chẳng sợ gì hết cả nhé. Va phải ánh mắt của anh lần hai, lần này, ánh mắt anh mang tia cười. Chết thật, sự tự tin lúc nãy chạy đâu hết rồi. Tôi lại cúi đầu lần nữa, khuôn mặt cũng tự nhiên mà như có lửa, đỏ ửng lên.
Ăn hết phần, tôi có gắng không nói gì, vì sợ chỉ vừa mở miệng đã biến bản thân thành con ngốc thì mất thể diện, mất thể diện lắm. Vậy nên tôi chọn cách yên lặng, đó là cách tốt nhất.
Xong bữa trưa, chúng tôi quyết định đi dạo quanh gần biển và mua chút ít quà lưu niệm. Kế hoạch vừa đưa ra thì được thực thi ngay tức.
Hai nam hai nữa, hai cặp đôi, người khác nhìn vào sẽ bị chói mắt vì vẻ đẹp họ tỏa ra, một cặp đôi với cô gái có khuôn mặt tròn tròn, nụ cười trong veo và chàng trai lịch lãm, cặp còn lại, cô gái đeo kính râm che đi nửa khuôn mặt, nhưng chỉ cần qua nụ cười vừa cuốn vừa ẩn kia, có thể thấy cô đẹp nhường nào, chàng trai bên cạnh cô như có hào quang mà tỏa sáng, khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng ánh mắt luôn ngập tràn yêu thương đối với cô gái.
Họ nắm tay nhau rảo bước trên con đường của thành phố biển, mỗi bước đi đều phát ra khí phách khiến người bên đường cũng phải ngoái nhìn. Họ vào một tiệm hàng lưu niệm nhỏ, đẩy cửa khiến chiếc chương gắn phía trên bị tác động, phát ra tiếng leng keng vui tai, thu hút ánh mắt người khác tập trung vào. Có lẽ quá quen, họ đều không quan tâm và bắt đầu thăm thú.
Nói là hàng lưu niệm của biển, nhưng thực chất ở đây có đủ loại hàng hóa đủ màu bắt mắt. Dy đứng hồi lâu trước con búp bê gỗ to, bên trong là những con búp bê nhỏ hơn. Màu sắc, cách trang trí, nét vẽ đều khiến cô thích thú.
Anh đứng gần đó tất nhiên trông thấy, liền hỏi.
-Thích sao ?
Cô nhẹ nhàng gật đầu, mắt tràn ngập yêu thích đối với món đồ chơi.
___________________________________________________________________
Tạm dừng tại đây vậy. Tác giả đi nghỉ Tết đây.
Năm mới an nhiên.