Gái Hư Hoàn Mỹ

Chương 25: Hóa ra anh là đồ ngốc




Dy cựa mình, xoay chân đạp cả chăn cả gối xuống đất, úp mặt ngủ ngon lành. Phía bên kia, Phong nhìn cô ngây ngốc. Cái nhà cô này, mới lúc trước còn nhăn nhó, bây giờ lại ngủ ngon lành thế này, báo hại anh cứ lo lắng mãi. Bước tới nhặt chiếc chăn cô nàng vừa đánh rơi xuống sàn rồi nhẹ nhàng đắp lại lên người, anh xoa đầu cô, mắt đầy ý cười. Hiền nhất vẫn là lúc ngủ.

Dy chợt tỉnh khi tay ai kia vẫn vướng trên những lọn tóc, lườm người đó một phát rồi hất đầu ngồi dậy, đồng thời che tay ngáp dài một cái. Nhận ra sự khác lạ trên cơ thể, cô cuối đầu nhìn chiếc váy mình đã cố tình không dám mặc nhiều tháng trước, bây giờ thì đang diện một cách lố lăng. Kiềm chế để không thét lên, cô quay sang anh, giọng gầm gừ :

-Sao anh lại mặc cho em thứ này hả ?

-Sao, đẹp mà ?

-Nó không !!

-Vậy sao em không hỏi ai đã thay đồ cho em ?

-Nhà này ngoài anh ra thì có ai ?

-Không sợ ?

-Việc gì phải sợ ?

-Anh đáng sợ.

-Anh chẳng đáng sợ.

Phong chịu thua trước cô gái này. Tính cách kiểu gì đây, thật..

Dy đứng dậy, tiến tới tủ áo và chọn quần áo khác, sau đó bỏ vào phòng tắm. Lát sau trở ra cô mặc áo phông trắng và jeans ngắn. Phong nhíu mày

-Hở.

-Sao? Chẳng hở tí nào ?

-Nè ..

-Anh, đi xăm !

Dy vừa nói, đồng thời tay lướt màn hình điện thoại, đưa lên hình ảnh hai hình xăm cặp. Là hai chiếc vương miện. Thực ra Dy không thích xăm cặp tí nào, nhưng anh đã nói là trước khi muốn xăm phải bảo anh, nên đành vậy.

Mà, sao tự nhiên lại muốn có hình xăm ? Dường như thành thói quen rồi, tổn thương một lần, trút nỗi đau vào những hình vẽ nghệ thuật. Cảm giác rất khuây khỏa.

Anh ậm ự, bảo cô thay đồ khác, rồi hai đứa lái xe đi.

Chỗ quen thuộc của Dy là Passion Tattoo Club, một CLB hình xăm do người bạn Dy lập nên.

-Dương !!

Cô gọi lớn, Dương bên trong đang tạo hình cho một người khách, thấy cô tới liền tiến ra chào.

-Lâu không gặp. Ai đây ? – nhìn Phong.

-Là bạn ...

- Người yêu.

Cô chưa nói hết câu, anh đã chen ngang. Ơ cái anh này, chiếm hữu kinh thế không biết.

-Có bạn trai mà không thèm nói tao một tiếng, con này ... – Dương lườm lườm, mở giọng chọc ghẹo.

Dương cũng giống Ngọc, là bạn từ nhỏ của Dy. Lúc nhỏ, Dương ốm yếu nên hay bị bắt nạt, lúc đó Dy thường bênh vực cậu, từ đó trở thành bạn bè. Lớn lên một chút, Dương biết tự chăm sóc bản thân nên dần dà trở nên khỏe mạnh, lại bén duyên với xăm hình nghệ thuật nên lập ra câu lạc bộ này, đến nay đã trở thành ông chủ trẻ.

Dy ngồi chờ Dương tạo hình cho vị khách vừa rồi, cũng không lâu lắm...

Sau đó mới tới lượt bọn họ, hình lên đẹp và chuẩn như mong muốn.

-Chỗ kia sao rồi ? – Anh hỏi khi đang lái xe.

-Hả ?

-Bụng

-Hết rồi.

Anh đột nhiên đưa tay kéo áo Dy lên, liếc mắt một cái rồi bỏ xuống.

Hết gì chứ, vừa bị lúc sáng, tới lúc chiều làm sao mà hết. Thực ra thì, chỗ đó bắt đầu bong da ra, rát vô cùng. Nhưng cô không muốn làm phiền người khác, nên mới nói vậy, không ngờ anh còn đáng sợ đến nỗi trực tiếp vạch áo xem, thì thôi câm nín.

-Sao không khỏi nhỉ .. – anh lầm bầm một mình, rõ ràng đã bôi thuốc, cớ sao không hết.

-Cái này phải vài ngày mới hết. – cô buông giọng, thế anh ta không biết sao ?

Mãi lúc về tới nhà, anh mới nói .

-Mai đi chơi.

-Đi đâu ?

-Biển.

-Ừ...

Dy cứ thấy lạ, sao đang nói chuyện bổng nín thin, hóa ra là kiếm chuyện rủ cô đi chơi...