Gái Già Xì Tin

Chương 34: Cô có còn gì đâu mà chờ đợi, mà hy vọng




Buổi tối nay, Dương đang ngồi ăn mì thì nhận được tin nhắn của Duyên hẹn đi trà đá. Dương hớn hở phi vèo con vịt béo mới được sơn lại bằng màu chocolate thẳng đến trà chanh Cát Linh. Trời mùa hè, thanh niên đổ ra đường kín chỗ. Duyên, Lam, Dương ngồi ở một góc vỉa hè, vừa ăn củ đậu vừa cắn hạt dưa, chém đủ thứ chuyện chẳng liên quan, từ vụ Nghé đột nhiên táo bón đến chuyện giá vàng thấp cao. Giữa những câu chuyện đó, đột nhiên, Duyên già cười mờ ám. "Ê Dương! Tao có một vụ rất hay ho con gà to cho mày!"

Dương liếm liếm môi. "Ừ, nghe mày nói tự dưng tao thèm thịt gà xào nấm thế chứ!"

Duyên gắt lên: "Con dở người! Tao đang bảo là có một vụ ngon lành cành đào cho mày!"

Lam lại ngồi tủm tỉm. "Cẩn thận Duyên ơi, không Dương nó lại đòi ăn đào!"

Dương cười khì khì, cầm miếng củ đậu lên cắn nhẹ một cái.

"Rồi, vụ gì thì buôn đi. Gớm, lòng vòng mãi. Lại làm mai cho tao à???"

"Trí khôn mày trở về đúng lúc rồi đấy. Nhưng vụ này không hẳn là làm mai!!!"

Dương vẫn đánh chén chẳng thèm ngẩng đầu lên.

"Không làm mai thì lại làm... mối chứ gì?"

Duyên cười cười. "Vụ này rất buồn cười nhé. Tuần trước tao đi họp báo, đang ngồi đợi họp chả biết làm gì thì mới lôi máy tính ra xem hình của bọn mình hồi đi Cát Bà ấy. Tóm lại, trong lố ảnh đấy, tao với Lam diễn điên cuồng, còn cái Dương thì chỉ cắm mặt vào ăn. Ảnh nào cũng chỉ thấy ăn, hết ngô rồi đến khoai, hết bánh đa rồi lại lẩu, hết mít lại trứng vịt lộn, hết sinh tố lại nước dừa. Mặt cái con Dương trông ngẫn cực kỳ ấy... Có cái ảnh nó còn mút ngón tay mới mất vệ sinh chứ!"

Dương trợn mắt, cố hồi tưởng lại bộ ảnh hồi đó thế nào, nhưng vẫn chỉ nhớ láng máng. Hồi đó Lam sắp lấy chồng nên mấy đứa rủ nhau đi một mẻ, chỉ nhớ là ăn chơi rách giời. Mà cái tật ham ăn của cô thì không thể nào chối cãi.

"Tao vừa xem vừa cười như điên. Chắc thấy tao cười ác quá, có ông phóng viên của bảo Tuổi Trẻ mới ló đầu vào xem. Xem xong, cứ nằng nặc đòi xin địa chỉ liên lạc của cái Dương. Ố ồ, tao check lại mới biết giai chưa hề có vợ, đã thế lại còn đẹp trai nhà giàu viết chữ bự mới hay chứ!"

Dương đần mặt ra. "Nghĩa là lão ấy nhìn thấy tao ăn như... lợn cộng với cái mặt rất ngẫn của tao nên thấy... hấp dẫn hả?"

Lam phì cười, cô chép miệng. "Nói chung gu thẩm mĩ của mỗi người nó khó giải thích lắm."

Duyên gật gù. "Ừ, biết đâu lão í lại có mắt lửa người vàng nhìn ra nét duyên thầm của cái Dương trong những cái... vô duyên nhất của nó?"

Cả ba phá lên cười, Dương cũng chỉ coi đó là chuyện đùa vui lúc trà cháo, chẳng để tâm gì. Cho đến một hôm, cô đang ngồi đọc truyện online giết thời gian thì có người gọi đến, xưng tên là Minh, phóng viên. Dương ngạc nhiên, sửng sốt, nhưng cũng nói chuyện một cách vui vẻ.

Không lâu sau đó, hai người đi uống cà phê. Ấn tượng đầu tiên của Dương là có một người đàn ông mặc áo sơ mi hồng mà không đến nỗi... kinh dị lắm. Và điều bất ngờ hơn là sau một hồi ngờ ngợ, Dương đã nhận ra Minh chính là cái tay đã dúi vào tay mình bó hoa bữa trước trong buổi biểu diễn quyên tiền từ thiện. Minh không nhắc lại, Dương cũng không tỏ vẻ gì là mình đã nhận ra anh, thì thôi, cứ coi như làm quen từ đầu cho nó... mạch lạc.

Minh là phóng viên mảng Văn hóa, khuôn mặt tròn với lúm đồng tiền sâu nên khi cười có vẻ rất duyên. Dương biết anh ta đã nhìn thấy hết những bức ảnh "ghê rợn" của cô rồi, nên cũng chẳng màu mè cá cảnh gì cả. Ngành nghề giống nhau, nên họ có nhiều điểm chung để nói. Minh lại còn hài hước, nên ngay từ buổi đầu tiên, cả hai đã thân thiết vui vẻ như quen nhau từ đời nảo đời nào.

Khi cuộc trò chuyện rôm rả chấm dứt, Minh ga lăng đưa Dương về đến tận chân chung cư rồi mới vẫy tay tạm biệt rời đi. Dương quay người đi lên nhà bằng những bước chân nhẹ nhõm. Quả như Duyên quảng cáo, Minh có vẻ không tệ chút nào. Là một đám tốt mà Dương cần phải nỗ lực "tóm cổ" ngay lập tức, với phương pháp tác chiến là luôn và ngay, không chần chừ, không do dự. Nhớ lại những câu khuyên nhủ đầy màu chém gió của Duyên, Dương phát phì cười.

Nụ cười của cô chỉ nhạt đi khi thấy ổ khóa nhà bên cạnh vẫn nằm im lìm, ngạo nghễ.

Cô có còn gì đâu mà đợi chờ, mà hy vọng.

Như Duyên đã nói, phải biết thức thời và lãng quên. Phải nắm bắt kịp thời. Minh với chiếc áo màu hồng kia đang là thách thức cho sự thức thời của Dương đó thôi.

Đêm đó, Minh đã nhắn tin hỏi han rất ân cần. Một dấu hiệu đầy tích cực. Nhưng, Dương biết, không phải vì tin nhắn quan tâm của anh chàng áo hồng đó mà cô mất ngủ. Mà bởi vì, lại một lần, cô phải nhắc nhở mình, màu áo sơ mi đen kia cô đã quá tầm tay với. Đã không còn trong cuộc sống của cô. Không bao giờ nữa.

Hôm sau, Dương vừa đi siêu thị vừa cầm điện thoại "báo cáo tình hình" vụ gặp gỡ với Duyên, thề thốt là cô sẽ cực kỳ tích cực trong phi vụ tình cảm mới mẻ này. Đang lúc cuộc buôn đi vào cao trào, Dương chợt sững lại. Vì ở phía thang trượt, một người đàn ông đang đi tới. Ông ta là bố Định. Vẫn dáng dấp uy quyền có phần lấn lướt, nhưng ông bước đi có đôi chút chệnh choạng của người đã uống khá nhiều. Dương thoáng nghĩ ngợi rồi quay ngoắt người, lánh đi hướng khác để tránh cuộc gặp gỡ chẳng cần thiết này.

Sau khi xách đủ một giỏ đồ, buôn tỉ mỉ đến chuyện cô đã cười với Minh ở góc bao nhiệu độ, thì cuối cùng Dương cũng cúp máy, lững thững định đi về. Bên ngoài trời nắng. Dương mỉm cười, ừ, cuộc sống này vẫn rực rỡ thế kia mà. Có một giai đang lù lù trước mắt để cô... chăn dắt! Làm tới thôi!

Vừa động viên mình, Dương vừa rảo bước. Nhưng đúng lúc đó, cô chợt nghe thấy xung quanh những tiếng xôn xao, hốt hoảng. Theo phản xạ, Dương quay lại thì thấy đám đông đang vây lấy một người đàn ông nằm ngã xoài ngay trước cổng siêu thị. Một chút ngờ ngợ, Dương đi tới, phát hiện ra người đang ngất lịm kia chính là ông Vũ.

***

Bệnh viện. Dương đứng ở hành lang, lấy điện thoại hỏi 1080 xem số liên lạc của Công ty Luân Vũ rồi bắt đầu gọi về đó. Người bắt máy không ngờ lại là Hoàng Diễm. Cô thông báo vắn tắt tình hình với bà ta rồi cúp máy.

Ông Vũ đã được chuyển vào phòng cấp cứu cả tiếng rồi, nhưng vẫn chưa thấy bác sĩ đi ra.

Một lúc sau, cô ý tá ra nói cần người nhà đến khẩn trương, vì tình trạng của ông Vũ khá nguy kịch, cần phải mổ gấp. Nhưng nếu mổ, gia đình cũng phải kí một bản cam kết chấp nhận rủi ro. Dương bàng hoàng khi nghe tình trạng nguy kịch của ông ta, lòng chợt nghĩ nếu ông ta có mệnh hệ nào thì Định, Quân sẽ ra sao đây???

Đúng lúc đó, bà Hoàng Diễm vội vã chạy đến. Nghe bác sĩ thông báo tình hình và yêu cầu gia đình quyết định nhanh, Hoàng Diễm im lặng đến cả phút. Rồi bà ta bất ngờ nhìn Dương. "Nếu là cô, cô có kí không?"

Dương lặng ngắt hồi lâu, rồi khẽ gật đầu.

Hoàng Diễm dứt khoát quay ra nhìn bác sĩ. "Tôi kí."

Sau khi làm các thủ tục, ông Vũ được đưa vào mổ luôn. Dương nhìn bà Hoàng Diễm, ngập ngừng. "Cô... cô có định báo cho Quân không?"

Hoàng Diễm lặng đi một thoáng, thẫn thờ. "Ông ấy là bố nó. Tôi lờ đi được sao?"

Và ông ấy cũng là bố của Định nữa. Dù anh căm thù, dù anh không đội trời chung với ông ta thì Định vẫn là con ông ta.

Dương lẳng lặng ra một góc hành lang, gọi điện cho người bạn làm trong một công ty du lịch vừa đặt trụ sở bên Lào. Cô nhờ cậu ta tìm xem công trình thủy điện đang xây dựng nằm ở đâu và xin địa chỉ. Sau năm, bảy cuộc điện thoại lần mò, cuối cùng, Dương cũng có đuợc số điện thoại của Định. Hóa ra cũng chỉ cần ngần ấy thời gian, ngần ấy thao tác đơn giản, cô đã có thể liên lạc được với anh. Nhưng cô không làm. Còn anh, chuyện liên lạc với cô còn đơn giản hơn nhiều, vì số của cô không hề thay đổi. Nhưng anh cũng không làm. Điều đó chỉ chứng minh một điều rằng, sự im lặng và mất dấu của hai người là hoàn toàn... hợp lý.

Số điện thoại bên Lào dài dằng dặc, Dương bấm xong thì nín thở đợi từng tiếng chuông reo. Đến khi Dương tưởng như Định không nhấc máy, thì tiếng anh vang lên.

Dương siết chặt chiếc điện thoại, nghe Định nói bằng thứ tiếng Anh dễ chịu. Anh đang tưởng là bên kỹ thuật Việt Nam gọi sang hỏi về những vấn đề chuyên môn, nhưng sau, mãi không thấy đầu dây cất tiếng, anh có vẻ do dự.

Lấy hết sức lực, Dương mới cất lời.

"Là em, Dương!"

Đầu dây dường như sững lại. Một khoảng im lặng ngắn ngủi, rồi giọng Định trở lại vẻ bình thản.

"Chào em."

Định không nói gì thêm, khiến Dương hấp tấp giải thích: "Em gọi điện để báo là bố anh bị nhồi máu cơ tim. Hiện giờ đang tiến hành giải phẫu ghép động mạch tim. Tình hình khá nguy kịch. Em chỉ muốn thông báo như vậy thôi, còn tùy anh quyết định."

Đầu dây là tiếng thở dồn của Định, nhưng giọng nói anh vẫn không thay đổi.

"Anh biết rồi! Cảm ơn em."

"Không có gì."

Nói xong, Dương vội vàng cúp máy. Tim cô nện thình thịch. Có khi, chính bản thân cô cũng sắp bị nhồi máu cơ tim.