Đinh Tiểu Nhiên nghỉ hết một ngày, ngày thứ hai đi làm lại đi trễ, thế nhưng cô lại không chút quan tâm, chậm rãi đi vào văn phòng, vừa đi vừa ăn kem, vui vẻ chào hỏi những đồng nghiệp khác, "Chào mọi người."
"A. . . . . . chào." Thấy Đinh Tiểu Nhiên khác thường ngày, mọi người đều trợn tròn mắt, dừng việc lại kinh ngạc nhìn cô.
Đinh Tiểu Nhiên đã sớm đoán mọi người sẽ kinh ngạc, cô không để ý đến mà bình thản đáp, "Hôm nay có tin tức gì hay không?"
"Tiểu Nhiên, cô, cô không sao?"
"Tôi nghĩ vụ việc ngày hôm qua, chắc đã đả kích mạnh đến cô ta rồi."
"Tôi cũng nghĩ thế, bằng không sao lại thay đổi nhiều thế?"
"Thật tội."
"Xuỵt —— đừng nói nữa, làm tốt nhiệm vụ của mình đi, bằng không bị giám đốc nghe thấy người kế tiếp sẽ là chúng ta đó."
". . . . . ."
Tất cả mọi người đều không dám bàn tán nữa, nghiêm túc làm việc tránh tai họa về mình.
Đinh Tiểu Nhiên biết bọn họ vì sao kinh ngạc, cũng biết họ đang nói điều gì, trong lòng không thèm để ý tới mà ngồi vào ghế của mình, mặc kệ đống văn kiện trên bàn, tiếp tục ăn kem, sau đó mở máy tính, không làm việc mà xem phim hoạt hình ở trên trang web, vừa xem bật cười, "Ha ha ——"
Trong văn phòng thỉnh thoảng hay có tiếng cười lớn truyền đến, làm mọi người không thể nào tập trung làm việc, thế nhưng không ai dám lên tiếng chỉ biết cố gắng chịu đựng.
Bất quá chuyện này rất nhanh đến tai cấp trên, Tiêu Vũ Huyên biết chuyện lập tức muốn tìm Đinh Tiểu Nhiên tính món nợ hôm qua, nhưng sau khi đứng lên cảm thấy làm vậy hình như có chút không ổn, gọi điện thoại cho quản lý Mã để ông ra ngoài dạy dỗ Đinh Tiểu Nhiên một bài học.
Quản lý Mã sớm biết Đinh Tiểu Nhiên đã đến công ty, còn biết cô giờ đang làm gì, không đợi Tiêu Vũ Huyên ra lệnh, ông đã ra ngoài giải quyết chuyện này, đi tới bên cạnh Đinh Tiểu Nhiên, rầy la cô, "Đinh Tiểu Nhiên, cô đang làm gì vậy, cô muốn tạo phản sao?"
Đinh Tiểu Nhiên vừa ăn xong kem, cười híp mắt nhìn quản lý Mã, sau đó lấy bánh quy trong túi xách ra, đưa cho ông, "Quản lý Mã, ông có muốn ăn chút gì không, bánh quy này ăn rất ngon ."
"Cô—— cô uống nhầm thuốc rồi sao, sao hôm nay cư xử lạ vậy, đây là công ty, chỗ để mọi người làm việc không phải nơi để cô ăn uống xem phim hoạt hình, còn không mau đi làm việc cho tôi, cô không thấy trên bàn còn cả đống văn kiện đang cần giải quyết sao?"
"Đối với tôi mà nói, nơi này trước kia là chỗ làm việc, nhưng bây giờ không phải. Về phần những giấy tờ này, mọi người muốn làm cứ cầm lấy làm, dù sao công ty có phá sản cũng chẳng liên quan tôi, cùng lắm tôi đi chỗ khác."
"Cô nghĩ đây là chỗ nào?"
"Chỗ để chơi. Quản lý Mã, ông có muốn ăn không, bánh quy này thật sự ăn rất ngon ."
Quản lý Mã tức điên lên, giật lấy bánh quy trong tay cô, hung hăng vứt vào trong thùng rác, mắng: "Đinh Tiểu Nhiên, cô điên rồi sao, trước kia cô đâu phải thế này sao hôm nay cư xử kỳ lạ thế."
Đinh Tiểu Nhiên không thèm để ý lời trách mắng của quản lý Mã, đau lòng nhìn bánh quy trong thùng rác, oán giận nói: "Quản lý Mã, cho dù ông không ăn cũng không nên vứt bánh quy của tôi, thật lãng phí, cũng may hôm nay tôi có mua nhiều hơn, bằng không giờ sẽ không còn gì ăn."
Vừa nói xong, tiếp tục lấy những món ăn lặt vặt trong túi ra ăn, mặc kệ quản lý Mã còn đứng bên cạnh, vừa ăn vừa xem phim hoạt hình, đến đoạn gây cười liền cười lớn, "Ha ha ——"
"Đinh Tiểu Nhiên, nếu cô còn như vậy, tôi sẽ trừ toàn bộ tiền thưởng tháng này của cô." Quản lý Mã tức giận cảnh cáo nói, tưởng rằng như vậy sẽ có hiệu quả, ai ngờ không có chút tác dụng nào, đối phương vẫn cứ làm như không có gì.
"Trừ thì trừ, muốn trừ bao nhiêu cứ trừ, tôi sao cũng được, tùy ông?"
"Cô—— Tiểu Nhiên, rốt cuộc cô bị làm sao thế?" Quản lý Mã thấy có chửi hay trừ tiền vẫn vô dụng, vì vậy hòa nhã hỏi, trong lòng biết chuyện này không hề đơn giản.
Ông biết rõ tính tình của Đinh Tiểu Nhiên, nếu không xảy ra chuyện lớn, cô tuyệt đối không thay đổi như vậy.
"Tôi không sao, tôi đây rất khỏe, ăn ngon, ngủ ngon, chơi rất vui, tâm tình cực tốt." Hai mắt Đinh Tiểu Nhiên nhìn thẳng vào màn hình máy tính, lạnh nhạt với chung quanh, chỉ cần mình được vui vẻ.
"Nếu không có gì, sao cô lại không chịu làm việc? Hôm nay cô đã đến trễ hai tiếng, hai tiếng đó cô có biết không?"
"A —— hôm nay tôi chỉ đến trễ có hai tiếng thôi sao?"
"Cô ——" Quản lý Mã hết ý kiến, không còn ôn hòa nói chuyện nữa mà khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, cảnh cáo nói: "Đinh Tiểu Nhiên, nếu như cô không thay đổi thái độ làm việc của mình, vậy chớ trách tôi ra tay hà khắc với cô?"
"Tùy, ông muốn làm sao thì làm."
"Tiểu Nhiên, cô đã rất cố gắng làm việc trong mấy năm qua, tạo cho mình một chỗ đứng trong công ty, hiện có rất nhiều việc đang cần cô xử lý, thậm chí có khách hàng chỉ định cô ra mặt mới đồng ý hợp tác với chúng ta, bây giờ cô thế này chính là chấp nhận buông tay với những cố gắng trong nhiều năm qua, cô có biết không?"
"Quản lý Mã, chuyện nào nặng nhẹ tôi đây rất rõ, có một số việc ông không biết đâu, nên đừng đến khuyên tôi nữa. E rằng không bao lâu nữa tôi sẽ rời đi, cho nên ông đừng quan tâm đến tôi." Đinh Tiểu Nhiên khôi phục lại bộ dạng bình thường cùng quản lý Mã nói chuyện, những năm gần đây nếu như không nhờ quản lý Mã chiếu cố, cô sẽ không có được thành tựu như hôm nay.
"Chuyện hôm qua tôi đã nghe nói, bất kể như thế nào, cô không nên lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn."
"Không phải vấn đề này. Ông đã biết chuyện hôm qua, vậy ông cũng biết rõ quan hệ giữa tôi và Điền Vĩ, ông nghĩ tôi nên ở lại đây nữa sao?"
"Mặc dù Tiêu Vũ Huyên làm giám đốc nơi này, nhưng cô ta không thể lạm dụng chức quyền gây tổn hại đến lợi ích cho công ty, nếu như bọn họ đi quá giới hạn, tôi sẽ báo lên với cấp trên để cho Hội Đồng Quản Trị đến xử lý."
"Quản lý Mã, sao ông lại ngốc thế, Tiêu Vũ Huyên đã mua lại công ty này, thì nơi đây chính là nhà của cô ta, cho dù cô ta có lấy công ty ra đối phó tôi, ông cũng không thể làm được gì. Được rồi, ông hãy trở lại chỗ ngồi của mình đi, đừng để ý đến tôi, tôi còn phải xem phim hoạt hình, bây giờ xem được bao nhiêu cứ xem, không bao lâu nữa tôi phải đi rồi." Đinh Tiểu Nhiên lại bắt đầu vừa ăn vừa xem phim hoạt hình, dường như đã không còn xem chỗ này là nơi làm việc.
Quản lý Mã lắc đầu không nói nữa, đành thở dài một hơi rồi xoay người rời đi, mặc kệ chuyện này.
Không phải ông muốn bỏ mặc, mà là ông không có quyền quyết định, nếu như Tiêu Vũ Huyên thật sự dùng công ty để báo thù riêng, quả thật bọn họ không thể ngăn cản.
Cuộc nói chuyện của Đinh Tiểu Nhiên với quản lý Mã đã khiến mọi người hiểu ra, bắt đầu lo lắng cho chén cơm của mình, nhất là những người đã làm việc hơn mười năm, với độ tuổi của họ nếu rời khỏi nơi này rất khó tìm được công việc mới.
Tiêu Vũ Huyên để tự mình quản lý Mã ra tay gây sức ép cho Đinh Tiểu Nhiên, nhưng vì muốn biết kết quả thế nào nên đã trốn trong góc nhìn trộm, khi thấy Đinh Tiểu Nhiên vẫn kiêu ngạo như cũ liền nổi trận lôi đình, quản lý Mã vừa đi cô liền ra trận.
Nhân viên trong công ty vừa thấy Tiêu Vũ Huyên vội vàng đi ra, liền không dám nhìn chỉ biết cúi đầu làm việc.
Đinh Tiểu Nhiên đã sớm biết Tiêu Vũ Huyên sẽ đến, làm như không thấy tiếp tục ăn và xem phim hoạt hình, sau đó bật cười, "Ha ha ——"
Tiêu Vũ Huyên nổi giận đi tới bên cạnh Đinh Tiểu Nhiên, giáo huấn cô, "Đinh Tiểu Nhiên, cô xem chỗ này là chỗ nào, vừa ăn vừa xem phim hoạt hình, bộ giờ cô rảnh lắm sao?"
"Nói hay lắm, nếu như cô nghĩ tôi đây đang rảnh thì cứ nghĩ thế đi." Đinh Tiểu Nhiên bình thản trả lời, thậm chí không nể nan khi Tiêu Vũ Huyên xuất hiện, cười càng lớn hơn, "Ha ha ——"
"Cô tin tôi đuổi cô đi không?"
"Tin chứ?"
"Nếu tin, vậy còn không mau đi làm việc."
"Tôi tin cô đuổi tôi, nhưng không đại biểu tôi sợ cô, nếu như cô muốn thì cứ làm, tôi đây không quan tâm."
"Đinh Tiểu Nhiên ——" Tiêu Vũ Huyên dùng sức vỗ mạnh lên bàn, hai mắt hừng hực lửa giận nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Nhiên, trong lòng rất không cam tâm. Cô tốn nhiều tiền mua lại công ty này, mục đích chính là muốn gây sức ép với Đinh Tiểu Nhiên, báo thù lại những nhục nhã khi còn ở nhà hàng, nhưng ngàn lần cô không nghĩ tới Đinh Tiểu Nhiên lại khó chơi như vậy?
"Tiêu Vũ Huyên, tôi đây không có điếc, cô muốn nói gì cứ nói tôi đây ngồi nghe, không cần lớn tiếng thế, giọng cô thực sự rất chói tai."
"Cô——" Tiêu Vũ Huyên tức giận muốn đánh người, liền giơ tay lên muốn tát đối phương một cái, nhưng bàn tay vừa giơ lên liền bị chặn lại ở không trung.
"Dừng tay——" Đinh Tiểu Nhiên đã sớm biết Tiêu Vũ Huyên sẽ ra tay đánh người, cho nên vẫn luôn đề phòng cô ta, khi thấy cô giơ tay lên, lập tức hét lớn cảnh cáo cô: "Tiêu Vũ Huyên, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám ra tay đánh người, đừng trách tôi vì tự vệ mà ra tay."
"Hừm, tôi đây không thèm so đo với người không có giáo dục như cô." Tiêu Vũ Huyên không muốn chuyện hôm qua lại phát sinh lần nữa, giật mạnh tay lại, mặt vênh váo khinh người.
"Nếu như tôi không có giáo dục, chỉ sợ cô cũng không khá hơn bao nhiêu, chúng ta đều là kẻ tám lạng người nửa cân. Bớt nói lời nhảm nhí đi, nếu cô không ưa tôi, vậy giờ đuổi tôi đi."
"Đinh Tiểu Nhiên, cô có được như ngày hôm nay không phải chuyện dễ dàng, nếu bỏ đi sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, cô muốn thế sao? Cô thật sự nghĩ rằng tôi sẽ tin chủ tịch ngân hàng Thiên Tường là bạn trai cô sao, chuyện hai người hôm đó diễn trò, tôi đây đã sớm biết, muốn dựa vào chủ tịch ngân hàng Thiên Tường để đổi đời, tôi nghĩ cô đừng có nằm mơ nữa. Ngoan ngoãn nhận sai với tôi, sau đó bò một vòng trên đất, tôi sẽ vì lòng thương người mà không tính toán với cô nữa, bằng không tôi sẽ khiến nửa đời sau của cô chẳng có một ngày yên ôn, cô đi đến nơi nào tôi sẽ đến đó."
Tiêu Vũ Huyên không ngừng nói đe dọa , nói ra những lời y như mình là nữ hoàng của thế giới này, chẳng hề xem ai ra gì.