Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 71: Tất cả chỉ là cái cớ




Sau khi Hoắc Thanh Cúc đi rồi, Tạ Thiên Ngưng lắc đầu cười khẽ không nói gì?

Dư Tử Cường thấy cô phản ứng như thế, liền đoán được trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện gì đó liền trực tiếp hỏi rõ, "Có phải chị đã nhìn ra vấn đề gì không? Nói ra để cùng nhau san sẻ đi?"

"Vừa rồi cậu cố ý không nói ra tên tôi, không phải muốn mượn sức tôi đối phó bọn họ sao?"

"Thiên Ngưng À, sau khi chị đi theo Phong Khải Trạch liền thông minh ra nhiều đó, vả lại còn rất gan dạ, đem so với Tạ Thiên Ngưng nhát gan sợ phiền phức trước kia thì đúng là khác nhau một trời một vực."

"Bộ trước kia tôi vô tích sự đến vậy sao?" Tạ Thiên Ngưng khinh thường nhìn chằm chằm anh tức giận nói, bất quá cũng biết đó là lời nói thật lòng, cô hôm nay đã không còn giống trước kia.

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa mau đi vào thẳng chuyện chính, rốt cuộc chị đã nhìn ra được vấn đề gì?" Dư Tử Cường liền trở nên khá nghiêm túc.

"Chẳng lẽ cậu không nhìn ra được vấn đề gì sao?"

"Đừng lòng vòng nữa, mau nói chuyện chính đi."

"Theo lời cậu nói, Hà Tuyết Phi từ nhỏ xuất thân trong gia đình quyền quý vừa có tiền lại có thế, còn sống một thời gian dài ở nước ngoài cho nên lá gan sẽ không nhỏ đến như vậy, cũng không phải loại người sống không có lập trường. Nếu cô ta muốn gả cho cậu, tính cách cũng phải giống Hồng Thi Na, tham vọng chiếm hữu rất mạnh, nhưng cậu xem biểu hiện cô ta vừa rồi đi, rất là khúm núm rụt rè y hệt như tôi lúc trước vừa nhát gan lại sợ phiền phức còn không có chủ kiến, ngoại trừ những người sinh ra trong cùng một hoàn cảnh mới có thể sinh ra tính cách không có lập trường và gan dạ thôi."

"Có lẽ do bản tính cô ta sinh ra đã như vậy?" Bởi vì từng tiếp xúc qua Hà Tuyết Phi, cho nên Dư Tử Cường không có để ý nhiều tới cô ta.

"Tính cách của Hà Tuyết Phi và mẹ cô ta hoàn toàn trái ngược không giống như của mẹ con, một người nhát gan hèn yếu, một người lại ngang ngược hung hăng, theo tôi thấy Hà Tuyết Phi này hẳn là bị mẹ mình ép gả cho cậu, mà dĩ nhiên cô ta cũng có tình cảm với cậu."

"Tại sao Hoắc Thanh Cúc lại muốn ép con gái mình gả cho tôi?"

"Tôi không phải Hoắc Thanh Cúc, làm sao tôi biết?"

"Hết rồi?."

"Hết gì mà hết, chuyện này phải do bản thân cậu tự tìm hiểu lấy, vì sao cứ hỏi tôi hả? Dư Tử Cường, cậu thật sự không định gặp Tiểu Nhiên sao?" Tạ Thiên Ngưng vẫn khuyên Dư Tử Cường, không hy vọng anh và Đinh Tiểu Nhiên cứ buồn bã như vậy mãi.

Dư Tử Cường ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ nhà Đinh Tiểu Nhiên, thở dài nói: "Không thể lên được, nếu như chưa giải quyết xong chuyện này, dù có đi gặp cô ấy cũng chỉ càng tăng thêm đau khổ cho cô ấy mà thôi."

"Nói cách khác, chuyện này còn chưa giải quyết, cả đời này cậu sẽ không gặp Tiểu Nhiên sao?"

"Có lẽ."

Lời này làm Tạ Thiên Ngưng rất tức giận, lớn tiếng mắng, "Dư Tử Cường, cậu đúng là không phải đàn ông, sớm biết như vậy tôi đã không cho hai người quen nhau rồi”.

"Này, chị không nên đổ hết lỗi vào tôi có được không? Tôi cũng đâu còn cách nào, chẳng lẽ chị muốn để Tiểu Nhiên đau khổ thêm sao?"

"Cái cớ, tất cả chỉ là cái cớ thôi."

"Nếu như đây là lấy cớ có thể khiến cô ấy vui hơn một chút, thì cũng đáng giá chứ?"

"Đáng giá cái đầu cậu. Này, tôi không muốn cậu lái xe chở tôi về nhà nữa, tự tôi gọi xe chở về." Tạ Thiên Ngưng tức giận nhìn chằm chằm Dư Tử Cường, sau đó bực tức rời đi.

"Thiên Ngưng, Thiên Ngưng ——" Dư Tử Cường hô lên mấy tiếng, nhưng không gọi được người trở về, bất quá anh cũng không muốn đuổi theo, mà đứng yên lặng thở dài tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà Đinh Tiểu Nhiên.

Anh có nên nghe theo lời Tạ Thiên Ngưng, đi lên gặp cô ấy không?.

Nhưng anh đã hứa với mẹ, không đến tìm Đinh Tiểu Nhiên rồi.

Tạ Thiên Ngưng vẫn chưa đi xa, quay đầu lại nhìn Dư Tử Cường, thấy anh ngơ ngẩn nhìn cửa sổ nhà Đinh Tiểu Nhiên, vì vậy gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Nhiên nói cho cô biết Dư Tử Cường đang ở dưới lầu.

Đinh Tiểu Nhiên nhận được cú điện thoại này, bất ngờ lập tức chạy đến bên cửa sổ, từ cửa sổ nhìn xuống tìm kiếm bóng dáng Dư Tử Cường, không bao lâu sau thì nhìn thấy anh, trong lòng kích động muốn nhào vào lồng ngực của anh, ôm anh thật chặc, nhưng lại không thể được.

Dư Tử Cường từ dưới nhìn lên trên, khoảng cách hơi xa nên không thấy Đinh Tiểu Nhiên đang đứng cạnh cửa sổ, cảm thấy hơi buồn bực, không bao lâu liền lên xe rời đi.

"Tử Cường ——" Đinh Tiểu Nhiên thấy anh lên xe lái đi, không nhịn được kêu một tiếng, nhưng vì tiếng gọi không lớn nên người phía dưới căn bản không nghe thấy, nhưng ngược lại người ở trong nhà lại nghe rất rõ ràng.

Vừa lúc Mẹ Đinh đi qua cửa phòng Đinh Tiểu Nhiên, nghe cô ở bên trong gọi tên ‘Dư Tử Cường’, vì vậy liền bước vào, không vui hỏi: "Tiểu Nhiên, mới vừa rồi con gọi Dư Tử Cường, không phải nó lại đến chứ?"

Mẹ Đinh vừa hỏi vừa nhìn quanh khắp căn phòng một lần, bởi vì không thấy bóng dáng Dư Tử Cường mới không còn giận nữa, bất quá vẫn khiển trách: "Tiểu Nhiên, con không nên nghĩ đến tên Dư Tử Cường kia nữa, huống chi chỉ còn vài ngày là nó kết hôn với cô gái khác, con nghĩ đến nó làm gì?"

"Mẹ ——"

"Mẹ không phải muốn ép buộc gì con, mẹ chẳng qua chỉ không muốn con càng lún càng sâu thôi. Thiên Ngưng đã tìm cho con một công việc tốt, con nên dốc hết tinh thần vùi đầu vào trong công việc mới, nói không chừng sau khi đến Phong Thị đế quốc còn gặp được đối tượng tốt hơn."

"Mẹ, mẹ đang nói đi đâu vậy?"

"Mẹ chỉ nói cho con nghe về thực tế."

"Được rồi, con không muốn nói chuyện này với mẹ nữa, con muốn ra ngoài đi dạo quanh để giải sầu, bữa tối không cần chờ con con sẽ tự ăn ở bên ngoài." Đinh Tiểu Nhiên không muốn nghe nhắc đến nỗi đau trong lòng, cầm lấy túi xách rời đi.

"Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên ——" mẹ Đinh đuổi theo gọi lại mấy tiếng, bất quá không có tiến lên ngăn cản mà chỉ thở dài, trong lòng không mong muốn con gái mình lại đi tìm Dư Tử Cường.

Không chỉ có mẹ Đinh không muốn, còn có rất nhiều người không muốn Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên ở bên nhau.

Sau khi Hoắc Thanh Cúc ôm một bụng tức trở về nhà, liền kiếm Hà Tuyết Phi phát tiết, dù là có lý hay vô lý cũng đều đem ra chửi, "Con không biết tranh giành một chút nào sao? Người ta nói mấy câu khó nghe con liền khóc lóc chạy đi, như thế thì sao có thể giành chồng với Đinh Tiểu Nhiên hả? Mẹ cảnh cáo con, nếu con không biết giữ chặt Dư Tử Cường, mẹ sẽ đem con bán để trả nợ."

"Mẹ, con là con gái của mẹ, sao mẹ chẳng chịu suy nghĩ cho con một chút nào vậy hả?" Hà Tuyết Phi không cảm nhân được tình thương người mẹ từ Hoắc Thanh Cúc, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

"Mẹ muốn gả con cho Dư Tử Cường, này không phải đều là vì nghĩ cho hạnh phúc tương lai của con sao?"

"Nhưng anh Tử Cường đã nói rõ, ngoại trừ danh nghĩa vợ chồng anh ấy sẽ không cho con bất cứ thứ gì nữa cả?"

"Có danh nghĩa vợ chồng là đủ rồi, chỉ cần lấy được tiền của nhà họ Dư, những thứ khác đều không quan trọng."

"Nhưng con sẽ không hạnh phúc."

"Có tiền còn chưa đủ hạnh phúc sao?" lequydon

Hà Tuyết Phi không muốn tranh cãi với Hoắc Thanh Cúc, ngậm ngùi khóc thút thít, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn khó chịu, vừa muốn gả cho Dư Tử Cường để thay đổi số mạng, nhưng lại không muốn ép buộc người khác, tránh nửa đời sau khỏi phải sống không có tình cảm.

Nhưng bây giờ còn có lựa chọn khác cho cô sao?

Hoắc Thanh Cúc biết Hà Tuyết Phi đang phân vân, không còn lớn tiếng mắng mà ôn hòa khuyên nhũ trấn an cô, "Tuyết Phi, những lời hôm nay mẹ nói con đừng để trong lòng, đều do con nhỏ kia chọc mẹ giận. Nói đến con nhỏ kia, rốt cuộc nó là ai mà lớn lối đến vậy chứ?"

Nghe mấy lời an ủi này, tâm tình của Hà Tuyết Phi liền dễ chịu hơn nhiều, lấy tay lau đi nước mắt, bàn về việc chính, "Mẹ, cô gái đó không hề đơn giản cư nhiên có thể suy đoán ra được bí mật của chúng ta, nếu như cô ta dựa vào những thứ này đi điều tra, thì rất nhanh sẽ tra ra được chân tướng sự thật."

"Đúng thật là sẽ rất nhanh. Nhưng mà chỉ còn có mấy ngày nữa con đã kết hôn với Dư Tử Cường, mẹ không tin chỉ trong mấy ngày này cô ta có thể điều tra ra tất cả sự thật. Vả lại chỉ trong vòng có hai ngày, đừng nói tra ra chân tướng, ngay cả một chút dấu vết của chúng ta đều không thể tra ra được đâu?"

"Nhưng sao con vẫn thấy lo, cảm giác có hơi thấp thỏm bất an trong lòng?"

"Mẹ biết con là người mềm lòng, không muốn dựa vào lừa gạt để giành lấy Dư Tử Cường, nhưng mà hiện tại chúng ta đã không còn đường nào để đi, nếu như chúng ta không có tiền, con biết hậu quả sẽ thế nào rồi chứ?"

Nghe Hoắc Thanh Cúc nói như vậy, nỗi bâng khuâng do dự trong lòng Hà Tuyết Phi liền biến mất, kiên quyết muốn gả cho Dư Tử Cường, "Mẹ, con biết mình phải làm gì rồi?"

"Biết là tốt, mẹ đã phái người canh chừng trước nhà Đinh Tiểu Nhiên, nếu Dư Tử Cường lại tới nhà cô ta, mẹ sẽ gọi cho Chung Mẫn Liên biết để Chung Mẫn Liên xử lý nó? Còn con nhỏ hôm nay chọc giận mẹ, mẹ cũng sẽ điều tra cho rõ rồi bắt lấy nó, sau đó dạy cho nó một bài học." Hoắc Thanh Cúc vô cùng oán giận, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người.

Hà Tuyết Phi cảm thấy hơi sợ, khuyên: "Mẹ, bây giờ đang là lúc cấp bách, đừng có gây ra nhiều chuyện ầm ĩ, tránh thất bại trong gang tấc."

"Mẹ biết, chuyện xử lý cô gái kia đương nhiên phải chờ sau khi con gả cho Dư Tử Cường rồi, mẹ mới cho cô ta một bài học, còn về phần Đinh Tiểu Nhiên, nhất định phải giám sát chặt chẽ không được lơi là."

"Nhưng mà ——"

"Đừng có nhưng nhị nữa, hiện tại con cần phải canh chừng kỹ Dư Tử Cường, rồi còn chuẩn bị làm cô dâu nữa, những thứ khác cứ giao hết cho mẹ."

"Dạ."

Thấy Hà Tuyết Phi ngoan ngoãn nghe lời, trên mặt Hoắc Thanh Cúc lén lút lộ ra nụ cười gian manh xảo trá đáng sợ.

Đinh Tiểu Nhiên vốn định ra ngoài dạo quanh một chút để giải sầu, nhưng vừa ra khỏi khu vực nhà của mình liền cảm thấy có gì đó không ổn, hình như có ai đó đang theo dõi cô, cẩn thận quan sát thì quả nhiên thấy có người phía sau đang theo dõi cô, cho nên cô không dám đi vào nơi vắng người.

Ở đằng sau, có hai gã cứ lén lén lút lút đi theo Đinh Tiểu Nhiên, mặc dù khoảng cách duy trì nhất định nhưng dấu vết để lại vẫn rất rõ ràng, thế nhưng bọn chúng lại không hề hay biết.

"Này, có phải cô gái là người giành đàn ông với Hà Tuyết Phi không?"

"Đúng chính là cô ta, Hoắc Thanh Cúc bảo chúng ta canh chừng kỹ cô ta không được để cô ta đến phá hư hôn lễ, làm vậy Tuyết Phi mới có thể thành công gả cho Dư Tử Cường, đến lúc đó chúng ta mới có thể lấy được tiền."

"Nhìn dáng dấp cô ta quả thật rất tuyệt, tôi muốn ——" ánh mắt của hắn luôn cứ nhìn chằm chằm vào cặp chân thon dài của Đinh Tiểu Nhiên, biểu hiện trên mặt rất dâm uế.

"Đúng là bản tính của chó không đổi cứ thích phân, bất quá nếu như có cơ hội thì chơi cô ta một lúc cũng không tệ."

"Này thì quá đơn giản, chỉ cần đi theo cô ta còn sợ không có cơ hội sao?"

"Đi."

Hành động theo dõi của hai tên theo sau càng ngày càng rõ ràng, trong lòng Đinh Tiểu Nhiên hơi sợ, vì vậy tăng nhanh cước bộ chen vào trong đám đông, vốn định đi về nhà nhưng vừa nghĩ tới phải qua một con hẻm nhỏ không người, liền quyết định không đi vào tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Cô phải tìm cách đánh lạc hướng hai tên kia mới được, bằng không sẽ không còn đường để thoát thân.