Đinh Tiểu Nhiên nghe Dư Tử Cường nói chữ 'kết hôn', vốn thề tuyệt đối không lấy chồng nhỏ hơn cô, tuy nhiên nghe xong lại hơi dao động, nhưng chỉ dao động một chút rất nhanh khôi phục lại, tiếp tục lớn tiếng chửi, "Cậu, còn không mau cút ra ngoài cho tôi, tôi muốn thay đồ."
"Chúng ta đã phát sinh quan hệ, còn cần che giấu gì nữa?", thật ra Dư Tử Cường cũng định tránh đi, nhưng vì muốn chọc cô nên cố ý “ám chỉ” một chút trong lời nói.
"Giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, chuyện hôm qua tôi không công nhận, cút ra cho tôi?"
"Chứng cứ trên giường rõ ràng như vậy, chị còn không thừa nhận sao?"
"Cái đó thì nói rõ gì?"
"Cái này có thể nói rõ nhiều thứ, nói rõ tối hôm qua chúng ta đã làm gì, cũng nói rõ tôi là người đàn ông đầu tiên của chị ——".
"Đủ rồi, không cần nói nữa, ra ngoài." Đinh Tiểu Nhiên vừa nghe anh nhắc chuyện tối qua, trong đầu không ngừng chiếu lại những cảnh đã phát sinh, trong lòng “rối lọan”, chỉ muốn một mình yên lặng.
Nếu không phải trên người không mặc gì, cô đã sớm rời đi, chứ không ở chỗ này lớn tiếng gọi người cút.
Dư Tử Cường thấy cô rầu rĩ, liền không chọc cô nữa, vừa đi tới phòng tắm, vừa nói, "Tôi đi tắm nước nóng trước, chị thay đồ đi, đợi lát nữa tôi dẫn chị đi ăn chút gì đó, rồi chở chị về."
Đinh Tiểu Nhiên chưa từng nghĩ sẽ để anh chở về, thấy anh vào trong phòng tắm, vội vàng xuống giường mặc quần áo, động tác cực nhanh, chưa đến hai phút đã mặc xong, vội vàng cầm túi xách mình lên bỏ đi, mặc cho thân thể đau nhức không còn sức lực vẫn phải đi.
Bây giờ cô chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, nghĩ xem kế tiếp nên làm gì bây giờ.
Giờ không thể về nhà, về nhà nhất định sẽ bị cha và mẹ hỏi tối qua cô đi đâu, hơn nữa trên người cô có nhiều vết tích như vậy, thật không biết giải thích thế nào với cha mẹ, nên không thể quay về.
Lại không thể đến chỗ Tạ Thiên Ngưng, không nói chuyện cô ấy ở cữ, cho dù không có cô cũng không thể đi, tránh bị Tạ Thiên Ngưng ép hỏi chuyện cô và Dư Tử Cường.
Nhà không thể về, chỗ chị em tốt của mình cũng không thể đi, cô có thể đi đâu đây? Dù sao cũng phải tìm cách dàn xếp cho xong chuyện này..
Trong lòng Đinh Tiểu Nhiên vô cùng rối lọan, vừa ra khỏi cửa, vừa cố nghĩ cách ứng phó, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đi ra ngoài dạo chơi mấy ngày mới về, vì vậy lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho mẹ, điện thoại vừa nối không đợi đối phương mở miệng, cô đã vội vàng nói, "Mẹ, con đi du lịch vài ngày để giải sầu, mẹ không cần lo cho con."
Cả đêm con gái không về, mẹ Đinh vô cùng lo lắng, thức trắng đêm không ngủ, vì thế gọi điện hỏi Lâm Trường Thịnh, nhưng Lâm Trường Thịnh lại nói con gái bà không đáng giá một đồng khiến bà rất thất vọng, biết hôn nhân này không thành, cho nên không nhắc đến chuyện xem mắt nữa, mà sốt ruột cho con gái mình. Đến giữa trưa ngày thứ hai con gái mới gọi điện thoại về, ai ngờ nó chỉ nói một câu liền tắt máy, bà chẳng biết chuyện chuyện gì nữa, bất quá bà giờ có thể chắc chắn con gái bà rất khỏe, rốt cuộc bà đã có thể yên tâm.
Dư Tử Cường ở trong phòng tắm, tắm rửa sạch sẻ, chờ lúc anh ra mới phát hiện người trong phòng đã đi rồi, trừ vết đỏ tươi trên giường, không còn gì cả, trong lòng có chút sốt ruột vì vậy cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng mở máy gọi cho Đinh Tiểu Nhiên.
Đinh Tiểu Nhiên ngồi trên xe buýt, điện thoại trong tay reo lên, thấy Dư Tử Cường gọi tới liền tắt máy không nghe,vả lại còn khóa máy.
Giờ người cô không muốn gặp nhất chính là Dư Tử Cường, bởi vì anh khiến lòng dạ cô rối bời, có lẽ biến mất mấy ngày là biện pháp trị liệu tốt nhất.
Đinh Tiểu Nhiên tắt máy, làm Dư Tử Cường càng sốt ruột, lo cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên gọi lại, ai ngờ cô đã khóa máy, tức giận ném di động lên trên ghế sofa, lầm bầm, "Ở cùng tôi đau khổ đến thế sao?"
Tầm mắt không tự chủ rơi vào vết đỏ tươi trên giường, đột nhiên cảm thấy trong lòng mất mát, làm sao cũng không thoải mái.
Không được, anh nhất định phải tìm cô về, anh không tin không phá được chướng ngại trong lòng cô.
Dư Tử Cường mặc dù bị tổn thương, nhưng năng lực khôi phục rất mạnh, từ phẫn nộ đau lòng liền nhanh vực dậy, mặc quần áo tử tế cầm điện thọai trên ghế sa lon lên, sau đó đi nhanh ra cửa, định đuổi theo Đinh Tiểu Nhiên.
Nhưng vừa mới ra cửa, chưa đi được mấy bước, điện thoại di động vang lên, anh cho rằng Đinh Tiểu Nhiên gọi tới, lập tức lấy ra xem, ai ngờ Chung Mẫn Liên gọi đến làm anh hơi thất vọng, nhưng vì không thể không nghe, đành nhấn nút trả lời, tức giận hỏi: "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì không?"
Rốt cuộc điện thọai con trai đã reo, Chung Mẫn Liên kiềm nén cơn giận cả đêm, điện thoại vừa trả lời liền không ngừng oán trách, "Thằng nhóc này, cả đêm hôm qua đi đâu, mẹ gọi sao con lại khóa máy, con muốn chọc mẹ tức chết sao? Con nói đi, có phải con cũng như ba con lén lút qua lại với những phụ nữ không đàng hoàng không? Mẹ nói cho con biết, mẹ đã chọn Tuyết Phi làm con dâu, bất kể con có đồng ý không cũng phải cưới nó."
Vừa nghe bị ép cưới, trong lòng Dư Tử Cường càng thêm phiền muộn, lo lắng cho Đinh Tiểu Nhiên, không thể khống chế cơn giận trong lòng lớn tiếng quát lại, "Mẹ, con cũng nói cho mẹ biết, cho dù mẹ có đánh chết con, con cũng không cưới Hà Tuyết Phi, mẹ đừng hy vọng nữa. Còn nữa, chuyện hôn nhân sẽ do con làm chủ, mẹ đừng mơ can thiệp vào con tuyệt đối không cưới người con không yêu."
"Tuyết Phi có gì không tốt?"
"Cô ta có gì tốt chứ?"
"Tuyết Phi vừa có gia thế, diện mạo đẹp, nhân phẩm tốt, một cô gái hoàn mỹ như vậy, bây giờ rất hiếm gặp. Tử Cường, hãy nghe mẹ nói, ngoan ngoãn kết thân với Tuyết Phi đi , được không con?" Chung Mẫn Liên không còn ra lệnh, ngược lại cách nói chuyện dịu dàng hơn, còn có ý cầu xin, tưởng rằng chiêu này hữu dụng, nhưng đáng tiếc ——
Dư Tử Cường không trúng chiêu, bởi vì anh không có bất kỳ hảo cảm nào với Hà Tuyết Phi, cho nên kịch liệt phản kháng bà, "Mẹ, mẹ biết con là lọai người thế nào, con đã không thích ai, dù mẹ có cầm dao kề cổ con, con cũng không cưới. Được rồi, trước như vậy đi, mẹ đừng gọi nữa con còn có chuyện cần làm."
"Tử Cường, Tử Cường ——" Chung Mẫn Liên muốn khuyên thêm, nhưng đối phương đã tắt máy, dù vậy bà vẫn không bỏ cuộc, gọi điện lại nữa.
Sau khi Dư Tử Cường cúp máy, liền lên xe định lái đi, ai ngờ điện thoại lại vang lên, thấy Chung Mẫn Liên gọi tới nữa, sắc mặt vô cùng phiền não, dù không nghe cũng biết bà muốn nói gì, dứt khoát không nghe, ném điện thoại sang bên, để mặc cho nó reo.
Anh không thể khóa máy, nếu khóa rồi Tiểu Nhiên sẽ không gọi được cho anh, nên không thể khóa.
Chung Mẫn Liên không ngừng gọi điện thoại cho Dư Tử Cường, mất cả nửa tiếng mà đối phương vẫn không nghe, bà mới bằng lòng từ bỏ. Bà có một dự cảm, Tử Cường nhất định đã thích cô gái khác, cho nên mới khác thường như vậy, bà nhất định phải ngăn cản.
Bất quá đầu tiên phải tìm cho ra cô gái này, biết rõ lai lịch cô ta mới tiện hành động.
Đinh Tiểu Nhiên ngồi mất một tiếng trên xe buýt, sau đó lại quá giang xe khác đi vào khu vùng núi xa xôi, chỉ một lòng nghĩ tìm một nơi thật xa, không ngờ kết quả lại đi sai đường, mặc dù nơi này rất vắng, nhưng lại rất thanh tịnh, thích hợp để cô tĩnh tâm.
Nhìn rừng núi nơi này, đều là một mảnh xanh biếc mênh mông, còn có cánh đồng ruộng thẳng tắp, đứng tại chỗ cao gió thổi vi vu, cả người thoải mái rất nhiều, cảm giác cực kỳ nhẹ nhõm.
Đinh Tiểu Nhiên đi dọc theo cánh đồng ruộng, có lẽ vì đã quen nhìn phố xá sầm uất, cho nên đối với cảnh vật đặc biệt ở nông thôn này vô cùng hứng thú, nhìn hoa cỏ, còn có rau quả trên đất, lấy tay sờ sờ để dời đi phiền não trong lòng.
Như vậy cũng tốt, không nghĩ đến những chuyện phiền não kia, tâm trạng sẽ không còn tồi tệ, có lẽ ông trời cố ý muốn cô đi tới nơi này để quên hết mọi thứ, cô nghĩ ông trời vẫn chưa bỏ rơi cô?
Cô vốn không phải một người đa sầu đa cảm, gặp chuyện khó khăn cũng có thể mỉm cười đối mặt, nên bây giờ cũng thế.
Lúc này, đột nhiên cách đó không xa có một đám mây đen đang kéo tới gần, che kín bầu trời tươi đẹp, bầu trời tối mịt tựa hồ sắp mưa to.
Khí trời đột nhiên thay đổi, người trong thôn cũng bắt đầu vội thu dọn đồ đạc.
"Ông trời ơi, đừng mà, ông không mưa lúc nào lại mưa vào lúc này chứ?" Đinh Tiểu Nhiên ngước nhìn bầu trời, oán trách mấy câu, đột nhiên nghe thấy có tiếng người bị trượt té, liền đảo mắt nhìn lại.
"Á —— "
Trong vườn rau, một ông lão té ngã không đứng lên nổi, vả lại bên cạnh không có ai.
Đinh Tiểu Nhiên thấy chung quanh không có ai, quyết định đi tới đỡ ông lão, "Ông ơi, ông không sao chứ."
"Không sao, người già rồi nên vô dụng, đi vài bước liền ngã." Ông lão lấy tay chống lên, từ từ đứng dậy, sau đó chỉ vào cái liều nhỏ bên cạnh nói: "Cháu gái, cháu đỡ ông qua bên kia ngồi đi. Trời muốn mưa rồi, cháu mau vào tránh mưa đi."
"Dạ." Đinh Tiểu Nhiên không nghĩ nhiều liền đỡ ông lão đi tới, thật ra cô cũng muốn tránh mưa, nhưng nơi này đều là nông trại, không dễ tìm một nơi để tá túc.
"Ông thấy cháu không giống người trong thôn, cháu là người trong thành phố tới sao?"
"Dạ."
"À, cháu vào trong thôn này làm gì vậy?" Ông lão vào trong lều, sau đó ngồi xuống, tựa hồ vẫn luôn quan sát Đinh Tiểu Nhiên, cảm thấy rất thích cô.
"Không có gì, chẳng qua đến để giải sầu thôi." Đinh Tiểu Nhiên cũng tìm một chỗ ngồi xuống, lúc này ngoài trời đã mưa, nhìn cảnh này rất giống nổi lòng của cô, làm cô nghĩ đến lại buồn.
Trời mưa, chính là ông trời đang khóc, mà bây giờ cô cũng rất muốn khóc, chỉ là không thể khóc ra mà thôi.
Rốt cuộc cô phải làm sao mới thóat khỏi tình cảnh khốn đốn này, mới tìm thấy được hạnh phúc, thoát khỏi tất cả phiền não?
Cô không biết, bây giờ cô chỉ biết mình không thể quay về, không thể đối mặt với Dư Tử Cường.