Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 - Chương 16




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn 

Phong cách hiện đại trang trí huy hoàng, ngọn đèn sáng tỏa ra, khắp nơi đều phản quang như ngọc lưu ly. LQĐ

Cố Tuyết Y kéo cánh tay Bách Lý Hàn Tôn, hai người bước không nhanh không chậm, nhàn nhã ngắm nghía quần áo, trang sức.

Phía sau họ có quản gia Phó, Vương Tiểu Vi, Trì Đông Quân cùng với mấy nhân viên cấp cao đi theo sát sau lưng.

Ánh mắt người đi đường nhìn Cố Tuyết Y như nhìn tinh tinh trong vườn bách thú.

Thỉnh thoảng có vài ánh đèn lóe lên.

Cố Tuyết Y giật mình nhưng bước chân không hề dừng lại, tiếp tục đi tới, đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn. Ngoài vẻ mặt hờ hững, anh không lộ vẻ gì khác, cô quay lại, khoảnh khắc cô quay đi, môi anh cong lên, đáy mắt ảm đạm bị quét sạch.

Trì Đông Quân cách Bách Lý Hàn Tôn chỉ một bước chân, anh ta giới thiệu sơ lược nghiệp vụ và thành tích mấy năm gần đây của quảng trường, trong tương lai, trọng điểm phát triển của công ty Bách Âu chính là các thương hiệu dưới tên công ty.

Họ đi tới một cửa hàng vật phẩm.

Cố Tuyết Y bước chậm lại, tủ kính thủy tinh trong suốt, trong khung đang trưng bày chiếc váy màu xanh da trời, trên làn váy có đính mấy cánh hoa hồng, dưới ánh đèn như sao chiếu rọi tựa như mộng ảo, thuần khiết chọc người.

Cô nhìn chiếc váy này, đáy mắt lạnh nhạt, như dòng sông chậm rãi chảy xuôi.

Lông mày rậm thoáng nhíu lại.

Chiếc váy này cho cô có cảm giác rất quen thuộc, dường như đã thấy đâu đó rồi, đáy mắt mờ mịt nhớ lại.

Một chút ấn tượng cũng không có, tại sao cô có thể như vậy?

Cánh tay truyền đến lực độ, Bách Lý Hàn Tôn dừng chân, anh liếc mắt nhìn cô, “Em sao vậy?” Tầm mắt dọc theo ánh mắt cô nhìn qua, đôi mắt màu mực đột nhiên lóe lên kinh ngạc, “Em thích chiếc váy này hả?” Giọng trầm thấp nhàn nhạt hỏi cô.

“Anh không thấy chiếc váy này rất quen thuộc ư?” Cố Tuyết Y nhìn váy trong tủ kính, đôi mắt thâm sâu suy tư.

“Chúng ta vào đây xem một lát!” Bách Lý Hàn Tôn nhàn nhạt nói với cô.

“Vâng!”

Anh cầm tay cô đi vào trong cửa hàng.

Trang trí gọn gàng đẹp đẽ, có hương vị cổ xưa.

Nhân viên cửa hàng cười xán lạn như hoa tháng năm, “Hoang nghênh ghé chân!” Hành lễ với Cố Tuyết Y và Bách Lý Hàn Tôn, sau đó đôi mắt tò mò nhìn đám người Trì Đông Quân, trong lòng thầm nghĩ Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y là nhân vật lớn nào mà lại do tổng giám đốc và nhân viên chủ quan tiếp đón.

“Tôi xin hỏi chiếc váy trong tủ kính là ai thiết kế?”

“Đây là nhà thiết kế đứng đầu Mộ Tâm Nghiên của chúng tôi thiết kế ạ, ngài cần mặc thử xem không?” Nhân viên cửa hàng mỉm cười.

“Mộ Tâm Nghiên?” Đáy mắt cô không che dấu được sự hoang mang.

Người này cô không biết, ngay cả tên cũng thấy vô cùng lạ lẫm.

Tay anh chậm rãi nâng tay cô lên, năm ngón tay mở ra nắm chặt tay cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng non mịn của cô, mềm tựa tơ lụa, vô cùng thoải mái, khiến anh không nỡ buông tay ra.

Đôi mắt đen như mực của anh nhìn cô, tựa như không phát hiện cô khác thường.

Cố Tuyết Y mỉm cười nhìn nhân viên cửa hàng, “Không cần mặc thử, tôi chỉ hỏi một câu mà thôi.”

“Không sao, cửa hàng chúng tôi còn có trang phục khác, ngài muốn xem không?” Nụ cười trên mặt nhân viên cửa hàng không thay đổi, thái độ vô cùng tốt.

“Không cần.” Cô lạnh nhạt nói.

Bọn họ ra khỏi cửa hàng, Cố Tuyết Y rút tay mình về, hơi tức giận trừng mắt nhìn Bách Lý Hàn Tôn.

Anh tựa như không trông thấy, khẽ nói, “Nếu em muốn mua quần áo thì cứ mua đi!”

“Không cần.”

*******

“Tiểu thư, ngài không thích đi dạo phố cùng thiếu chủ sao?” Vương Tiểu Vi cùng đi vào toilet.

“Không thích.” Kế hoạch của cô bị ngâm nước! Dưới ánh sáng trắng, khuôn mặt của cô tinh xảo trong suốt như pha lê, “Tiểu Vi, em nhìn đâu ra là anh ấy đang theo tôi dạo phố? Sao tôi cứ cảm giác anh ấy đang tuần tra nghiệp vụ nhỉ?”

“Chuyện này….” Cô cũng có cảm giác y như vậy.

Cố Tuyết Y đưa tay đẩy cửa toilet, đột nhiên bên trong có người đồng thời kéo cửa phòng toilet ra, cô đối mặt, kết quả là Quan Hàn Di lâu rồi không gặp.

Vương Tiểu Vi nhìn thấy Quan Hàn Di, lông mày nhíu như tòa núi nhỏ, trên mặt xuất hiện vẻ chán ghét Quan Hàn Di không hề che giấu.

Người phụ nữ này vừa xuất hiện đúng là chẳng có chuyện gì tốt.

“Tuyết Y!” Khuôn mặt diễm lệ của Quan Hàn Di lộ vẻ tươi cười, tiến lên một bước, cô ta giang tay muốn ôm Cố Tuyết Y.

Cố Tuyết Y hơi nghiêng người, cười nhìn Quan Hàn Di, “Gần đây tương đối bận hả, lâu không gặp cậu.”

“Đúng vậy! Đã lâu không gặp cậu rồi.” Trên mặt Quan Hàn Di không che giấu sự mất mát và ảm đạm, “Tuyết Y, chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Đi thôi!” Cố Tuyết Y quay đầu lại.

*********************

Quán café ưu nhã yên tĩnh, ánh đèn lờ mờ, khúc dương cầm êm tai.

“Tuyết Y, cậu có thể nói với thiểu chủ Bách Lý một câu được không, để tớ không phải dọn đi được không?” Quan Hàn Di nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt là vẻ cầu khẩn.

“Chuyện gì mà chuyển hay không chuyển? Tớ không hiểu cậu đang nói cái gì?” Cố Tuyết Y bưng ly thủy tinh lên nhấp một ngụm, đôi mắt trong suốt hoang mang nhìn cô ta.

“Cậu không biết sao?” Sắc mặt Quan Hàn Di kinh ngạc nhìn cô.

“Biết gì?” Cố Tuyết Y hoang mang nhíu mày.

Quan Hàn Di bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt hờ hững, “Chính là tòa nhà chỗ chúng ta ở đã bị thiếu chủ Bách Lý thu mua toàn bộ, còn lệnh cho tất cả mọi người chúng ta hai ngày tới đều phải chuyển đi hết.”

“Không phải cậu đã ký hợp đồng với chủ nhà sao? Chủ nhà cho thuê sẽ bồi thường cho cậu mấy tháng tiền thuê nhà.” Đôi mắt Cố Tuyết Y nhàn nhạt nhìn cô ta, khẽ nói.

“Tuyết Y! Quan trọng là bây giờ trong khoảng thời gian ngắn tớ đi đâu tìm ra phòng tốt như vậy chứ? Cậu cũng biết tòa nhà của chúng ta vô cùng yên tĩnh, thích hợp viết tiểu thuyết, cậu xem có thể nói với thiếu chủ Bách Lý được không, tớ không chuyển, tiền thuê nhà tớ sẽ đóng như thường, được không?”

Cố Tuyết Y hơi ngơ ngác, khóe môi hồng phấn cười khẽ, “Cậu có thể thuê phòng khác ở trong tiểu khu chúng ta mà.”

“Tớ lại không thích, hơn nữa dọn nhà rất phiền phức, Tuyết Y, cậu có thể nói một tiếng với thiếu chủ Bách Lý không?” Quan Hàn Di khẽ đẩy ly thủy tinh trước mặt, duỗi tay nắm lấy tay Tuyết Y, vừa nhanh vừa chặt.

Vương Tiểu Vi trông thấy, vẻ mặt chán ghét càng thêm rõ ràng.

Người này thật không biết ngại, vì không thích nên luôn cầu xin tiểu thư nhà cô.

Cố Tuyết Y nhìn bàn tay trên mặt bàn, khẽ chau mày, “Hàn Di, cậu nắm tớ hơi đau, có thể thả ra không?”

“A! Thật xin lỗi!” Quan Hàn Di buông tay, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc.

“Chuyện cậu nói chỉ sợ tớ không giúp cậu được, chuyện làm ăn của Bách Lý Hàn Tôn tớ chưa bao giờ hỏi đến, xin lỗi!” Vẻ mặt Cố Tuyết lạnh nhạt nhìn cô ta, nhàn nhạt nói.

Trên mặt Quan Hàn Di biểu lộ sự cô đơn, đôi mắt rũ xuống, đáy mặt ngưng tụ sự thâm sâu, càng lúc càng ảm đạm, hung ác, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. Cô ta giương mắt lên, u ám nhìn Cố Tuyết Y, khóe miệng cười thật sự ngây ngốc, “Không sao, vậy tớ sẽ nghĩ cách khác!”

Vương Tiểu Vi nhìn dáng vẻ thất vọng của Quan Hàn Di, trong lòng cô đặc biệt vui vẻ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.

“Đúng rồi, Tuyết Y, vậy chuyện cậu nói thiếu chủ Bách Lý giới thiệu người xem mắt, câu nói chưa?” Trong nháy mắt sắc mặt Quan Hàn Di chợt bừng tỉnh, con mắt lóe sáng đưa mắt nhìn Cố Tuyết Y.

“Chuyện này tớ chưa nói, gần đây anh ấy rất bận, chờ hết bận tớ sẽ giúp cậu nói với anh ấy.”

“Vậy được rồi!”

Không còn gì để nói, Cố Tuyết Y tìm cớ rời đi.

Quán café chỉ còn lại mình Quan Hàn Di, ngón tay xiết chặt.

**************

Lên xe, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, trong xe sáng bừng.

“Vừa rồi em gặp Quan Hàn Di?” Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, đồng tử thâm thúy u ám nhìn cô.

“Ừm!” Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn phong cảnh ngoài cửa kính.

“Vậy sao em không hỏi tôi vì cái gì mà muốn thu mua cả tòa nhà?”

Cố Tuyết Y ngoái đầu lại nhìn anh, lông mi dài nhấp nháy, “Anh muốn em sẽ hỏi anh à?”

Tay Bách Lý Hàn Tôn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, “Không muốn, nhưng em lại biết tại sao anh phải làm như vậy.”

“Anh làm như vậy cũng không thể đảm bảo Khê Minh không vào được tòa nhà đó, còn nữa….” Cố Tuyết Y thở dài, vẻ mặt hơi do dự.

Lời này cô do dự nên nói ra hay không.

Cô sợ vừa nói ra sẽ khiến anh không vui.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lông mày cô, đôi mắt nhìn sâu vào cô, “Chiến tranh giữa anh và Bùi Khê Minh bây giờ bắt đầu, em sẽ đứng về bên nào?”

Cố Tuyết Y nhìn anh, nét mặt kiêu căng, cô dừng một lát, “Em không hi vọng hai người có ai bị thương cả.”

Anh bị thương, cô không nỡ.

Khê Minh bị thương, cô sẽ áy náy.

Hai người họ là người mà cả đời này cô không muốn làm tổn thương, có điều vận mệnh lại khiến hai người họ chẳng ai dễ đối phó, khiến họ đối phó nhau.

Anh vuốt ve mắt cô, anh khẽ lần quanh nó, đáy mắt anh xẹt qua vẻ phức tạp, cô cảm giác trên người anh ẩn chứa sự đau thương u buồn.

Đây là sợ cô bị Khê Minh cướp đi ư? Sao cô cảm thấy không giống vậy?

Rốt cuộc anh làm sao?

Đáy lòng không hiểu sao tuôn ra cảm giác kinh hoảng.

Con mắt nhìn sâu vào anh. “Anh không sao chứ?”

Anh ngưng mắt nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, “Anh không sao, có sự quan tâm của em, cho dù anh có việc cũng sẽ trở thành không sao hết.”

Anh chậm rãi cúi người, dường như cô biết anh tính làm gì, chậm rãi nhắm mắt lại, môi lạnh như băng của anh hôn lên mi mắt cô, trái tim cô không kiềm chế được chợt run lên, tay ôm cổ anh.

Giờ phút này, trong lòng cô dập dờn sự áy náy với Khê Minh, chỉ muốn đối xử tốt với anh.

Xe tới dưới lầu, họ xuống xe, Nhan Mộng Lam tựa cửa xe, hai tay ôm trước ngực, cô nhìn thấy Cố Tuyết Y liền thả tay xuống, bước nhanh về phía cô.

Cố Tuyết Y và cô chào hỏi nhau, sau đó cô vừa nói chuyện với Nhan Mộng Lam vừa đi lên lầu, hoàn toàn ném Bách Lý Hàn Tôn ra sau lưng.

Bách Lý Hàn Tôn lạnh mặt, thâm sâu nhìn các cô.

Vương Tiểu Vi liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn rồi vội thu hồi tầm mắt, im lặng không nói gì.

Sắc mặt quản gia Phó ngẩn ngơ, ánh mắt hơi ngơ ngác, tựa như đang nghĩ tới chuyện gì đó.

************

“Em vừa nói với mẹ đã tìm được chị, không phải bà không muốn qua thành phố D thăm chị mà ba em không cho đi, vì đợt rồi thời tiết thay đổi bà bị cảm phải nhập viện, ba em nói bà hết cảm mới để bà qua thăm chị.”

Một thân trang phục nghề nghiệp nữ tính, vốn hẳn nên bắn ra khí thế người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng Nhan Mộng Lam không như vậy, mà bắn ra hơi thở như cô hàng xóm nhỏ.

“Bây giờ em dự tính ở lại bao lâu?”

“Ít nhất cũng nửa tháng đó.” Công ty cô và tập đoàn Trương thị hợp tác mới bắt đầu khởi công, cô phải tốn không ít tinh lực trong đó.

“Được rồi, về sau em thường xuyên tới chỗ chị ăn cơm nhé! Chị làm cơm cho em ăn.”

“Ai ui!” Nhan Mộng Lam cầm tay cô, vẻ mặt làm nũng nhìn cô, “Vẫn là chị họ tốt với em nhất.”

Cố Tuyết Y chỉ cười dịu dàng, trong lòng như trở lại mười năm về trước, cô và Nhan Mộng Lam, hai người thường xuyên chơi chung với nhau, thường khiến dì cô và mẹ cô đau đầu.

Đột nhiên cô hơi hoảng hốt.

Khóe miệng tươi cười biến mất, tựa như cánh chim bị thương mất năng lực bay, liên tục rơi xuống phía dưới.

Dường như Nhan Mộng Lam cảm nhận được sự khác thường của cô, khóe miệng cong lên không thay đổi nhìn Cố Tuyết Y, đôi mắt trong như nước sáng lên, “Vừa rồi cùng đi với chị họ có phải là thiếu chủ Bách Lý mà báo chí nhắc tới không? Cũng chính là bạn trai của chị? Chị tính khi nào thì dẫn về cho mẹ em xem đây?”

“Quan hệ giữa chị và anh ấy hơi phức tạp, nhất thời không nói rõ được.” Cố Tuyết Y nhìn cô, thở dài sâu kín, thân thể cô có cảm giác như có ngàn cân đè lên, thở cũng khó khăn, trái tim cũng bị đè nén.

“Không phức tạp mới là lạ đó!” Nhan Mộng Lam liếc nhìn cô, “Em nghe nói Bùi Khê Minh cũng tới thành phố D này, có thật không ạ?”

“Ừ, sao em cũng biết?” Cố Tuyết Y ngồi thẳng lưng, đối mặt với Nhan Mộng Lam, đáy mắt xuất hiện hoang mang và mờ mịt.

Lần trước Nhan Mộng Lam về thành phố F thì Khê Minh còn chưa tới thành phố D, Khê Minh tới thành phố D thì tin tức cũng không còn xuất hiện trên báo nữa, sao Mộng Lam lại biết chuyện này?

Nhan Mộng Lam nhìn cô một cái, đôi mắt khẽ rũ xuống, “Có ai đó tới nhà em nói, cô ta tới thành phố A tìm Bùi Khê Minh, kết quả vồ hụt, sau đó cô ta nghe người khác nói Bùi Khê Minh tới thành phố D, cô ta biết em tới thành phố D công tác cho nên nhân cơ hội hỏi em chuyện của Bùi Khê Minh xem em có biết anh ta ở đâu không.”

Lúc ấy nghe xong cô cảm thấy vô cùng buồn cười, nếu như không phải mẹ cô trừng mắt liếc cô thì cô đã lạnh lùng nói mấy lời châm chọc rồi.

Cố Tuyết Y giật mình, đôi mắt màu hổ phách trong suốt tựa như tuyết trong trời đông giá rét, cô nhìn Nhan Mộng Lam, “Dì lui tới với bọn họ từ khi nào?”

Sao lúc cô rời đi cũng không nghe nói? Chẳng phải hai nhà cả đời không qua lại với nhau sao? Hay là người kia vì nịnh nọt dì cô, muốn từ trên người dì cô tìm chỗ tốt?

“Đây là bọn họ nhờ cậy nhà chúng ta, em nhìn thấu lòng họ nên tức giận, không biết vì sao quan hệ của mẹ em và bọn họ dường như hòa hoãn hơn chút ít, cho nên em càng không muốn ở lại nhà.” Nhan Mộng Lam nhìn cô nhẹ giọng giải thích, trong giọng nói đầy sự bất mãn.

Đôi mắt Cố Tuyết Y lộ ra thần thái tĩnh lặng, vô cùng yên tĩnh, nhưng lại im lặng một lúc, lát sau cô mới khẽ nói, “Mục đích của bọn họ là gì trong lòng em chắc đoán được vài phần, chị không muốn thấy dì gặp chuyện không may.”

“Chị yên tâm đi! Em sẽ không để ba mẹ bọn họ xảy ra chuyện gì đâu.” Sắc mặt Nhan Mộng Lam yên tĩnh nhìn cô, nếu như không phải cô tận mắt nhìn thấy Tuyết Y, cô sẽ cảm thấy Tuyết Y đã theo gió bay đi, chỉ để lại một đám mây mù.

“Vậy chuyện giữa chị và Bùi Khê Minh làm sao bây giờ? Anh ta chờ chị nhiều năm như vậy, hai người cũng đã đính hôn, lúc chị rời nhà đi em thấy anh ta khóc, lúc ấy anh ta nghe tiếng bước chân của em vội lau nước mắt đi, nhưng đôi mắt đỏ bừng em vẫn nhớ rõ, qua nhiều năm như thế anh ta vẫn luôn tìm chị.” Cô thở dài cảm thán, “Mười năm rồi, có mấy người đàn ông lại dùng mười năm đi tìm một người phụ nữ? Thời đại bây giờ thật sự không có người đàn ông nào nguyện ý làm như vậy đâu.”

“Chị cho rằng trong mười năm này anh ấy sẽ buông bỏ, kết quả anh ấy không hề, thế mà lại xuất hiện trước mặt chị, nói sẽ không rời khỏi chị!” Cố Tuyết Y chìm vào hồi ức ngày họ gặp mặt, trong mắt hốt hoảng, từ từ nhắm mắt lại, hai giây sau mở mắt ra, đáy mắt mờ mịt mông lung, “Sao chị lại không biết anh ấy là một người đàn ông tốt hiếm gặp chứ, nhưng mà…….”

Nếu như Khê Minh xuất hiện sớm trước mặt cô một chút, chỉ sợ ba người họ cũng không hình thành trạng thái như ngày hôm nay.

Có lẽ cô thật sự sẽ gả cho Khê Minh.

Nhưng Khê Minh chậm một bước, Bách Lý Hàn Tôn đã ở trong thế giới của cô, còn đảo lộn thế giới của cô, biến nó từ rày về sau không yên tĩnh nữa.

Cô nhìn Nhan Mộng Lam nhàn nhạt nở nụ cười, nụ cười kia tựa như có vài phần khổ sở, “Thế giới này không có nhưng mà, nên rất nhiều chuyện không thể trở về giống như lúc đầu.”

“Vậy bây giờ chị chọn thiếu chủ Bách Lý? Hai người……”

“Chị không biết, em đừng nên hỏi chị, bây giờ đầu chị quá hỗn loạn.” Cố Tuyết Y khẽ xoa mặt, buồn rầu nói.

“Cần em giúp không?” Nhan Mộng Lam nhìn cô, đáy mặt đầy quan tâm.

Vừa rồi dưới lầu cô thấy cửa ra vào có hai nhân viên bảo vệ trông coi, cô muốn vào đây họ đều giơ tay cản cô lại, không cho cô đi vào.

Theo như chuyện này thì Tuyết Y muốn ra ngoài cũng tương đối khó khăn.

Cố Tuyết Y nhìn cô, đôi mắt trong suốt dần trở nên thâm sâu, khóe miệng cong lên.

Nửa giờ sau.

Cố Tuyết Y mở cửa phòng đi ra, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, thân hình cảm thấy lạnh, bước chân thong thả, cô đi tới phòng khách.

Dường như nhiệt độ trong phòng khách giảm xuống mấy lần.

Thân thể Vương Tiểu Vi thỉnh thoảng lại run lên, liếc thấy Cố Tuyết Y đi ra, cô không nhịn được thở dài một hơi, khuôn mặt tròn trịa vui vẻ, đôi mắt lấp lánh hơi kích động nhìn cô.

Từ khi tiểu thư và tiểu thư Nhan vào phòng tới giờ, thiếu chủ tựa như một chiếc tủ lạnh, toàn thân tản ra khí lạnh lẽo, quả thực giống như đang đứng trong hầm băng, cô sắp không chịu đựng được nữa.

Quản gia Phó thấy cô đi ra, nét mặt trung niên cười cười, hành lễ với Cố Tuyết Y.

Tầm mắt Cố Tuyết Y thu hồi từ trên người họ, rơi vào trên người Bách Lý Hàn Tôn đang ngồi ở sofa, anh im lặng ngồi một mình, cằm kiêu căng lạnh lẽo căng cứng, khuôn mặt lạnh lùng xa cách. 

Cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh, đôi mắt mỉm cười nhìn anh, khóe miệng anh mím chặt, lập tức cô càng cười tươi hơn.

Tay cô kéo tay anh, nhẹ nhàng đung đưa, “Anh lại tức giận?” Đôi mắt cô liếc nhìn anh, “Mộng Lam cô ấy chính là em họ em, giữa chị em họ nói chuyện thầm kín cũng phải mà!”

“Cho dù nói chuyện thầm kín cũng không cần phải ở trong phòng hơn một tiếng chứ!” Đôi mắt màu mực của anh liếc xéo cô, giọng trầm thấp lạnh nhạt nói.

Nghe xong lời anh nói, khóe miệng cô không khống chế nổi, bật cười, hàm răng trắng noãn khoe ra, “Mộng Lam ngồi máy bay tới thăm em, mệt mỏi đang nghỉ trong phòng em, em đợi cô ấy ngủ mới đi ra.”

“Cô ta chẳng còn là trẻ con, cần em ru cô ta ngủ à?” Bách Lý Hàn Tôn nhìn màn hình TV, ngực phập phồng lên xuống, cằm căng cứng.

Khi anh thấy Nhan Mộng Lam dưới lầu, anh liền có dự cảm không rõ ràng.