Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 - Chương 13




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Kể từ sau ngày đó, giữa bọn họ bắt đầu thay đổi vi diệu, đám quản gia Phó và Vương Tiểu Vi cảm giác rõ rệt sự thay đổi này. lQĐÔn

Bách Lý Hàn Tôn vừa vào cửa, Vương Tiểu Vi đổi dép cho anh, nói một câu tiểu thư đang trong thư phòng.

Anh nhìn thẳng bước vào trong, quản gia Phó theo sát sau lưng.

Anh đi vào trước cửa phòng nhẹ nhàng gõ vài cái, bên trong không có tiếng động truyền ra, không nghĩ nhiều vặn nắm cửa đi vào.

Anh nhìn Cố Tuyết Y ngồi trước máy tính, tầm mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay đang không ngừng gõ phím, ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng lập tức xẹt qua vẻ ấm áp.

Anh lặng lẽ đi tới phía sau lưng cô, anh thấy ngón tay cô chần chừ một lát, sau đó lại tiếp tục gõ, anh biết cô đã phát giác anh đang đứng sau cô rồi.

Hai ngày nay vì đánh bản thảo ngoại trừ lúc ăn cơm ngoài thư phòng, thời gian còn lại đều ở trong thư phòng, ngay cả anh cũng bị lệnh không quấy rầy cô, nếu anh quấy rầy thì sẽ phải chịu ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô đối đãi.

Có một lần quá thể, anh thấy cô nửa đêm có linh cảm liền bật dậy viết tiểu thuyết, sáng sớm anh tỉnh dậy không thấy bóng dáng cô đâu nên tìm tới thư phòng, kết quả thấy cô nằm sấp trước laptop ngủ, anh đi qua đóng laptop lại, cẩn thận ôm cô trở về ngủ, kết quả khi cô tỉnh dậy phát hiện cô đang trong phòng chuyện đầu tiên không phải nghĩ tới là anh ôm cô về phòng, mà là chạy tới trước laptop trong thư phòng, phát hiện bản thảo cô viết không thấy đâu, ngẩng đầu bày sắc mặt ra cho anh xem.

Anh cũng muốn làm mặt lạnh, tầm mắt rơi vào hốc đen dưới mắt cô thì tất cả bất mãn trong lòng anh đều phun ra hết.

Từ lúc đó anh chính là đối tượng bị cấm vào trong thư phòng của cô.

Bách Lý Hàn Tôn lấy một quyển tiểu thuyết từ trên kệ sách phía sau ra, đôi mắt màu mực lộ vẻ thích thú liền mở sách ra, khóe mắt liếc xéo nhìn cô.

Quản gia Phó nhìn họ, cung kính lui ra khỏi thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vương Tiểu Vi đang bận rộn trong bếp, chuẩn bị ăn cơm.

Trong phòng mờ tối, tiếng bàn phím vang lên không ngừng, bầu không khí yên tĩnh còn kèm theo tiếng hít thở của hai người.

Cố Tuyết Y hơi phân tâm, khóe mắt liếc nhìn anh, ngón tay trên bàn phím vẫn không hề dừng lại.

Anh chống lại đôi mắt màu hổ phách của cô, vẻ mặt bình tĩnh, sau đó nhàn nhạt nói, “Em viết xong tiểu thuyết chúng ta nói chuyện nhé.”

Cố Tuyết Y nhìn anh chừng hai giây, ngoái đầu lại ngón tay tiếp tục động tác. 

Nửa giờ sau.

Cuối cùng Cố Tuyết Y cũng đánh xong bản thảo và gửi đi, chờ hậu trường xét duyệt thông qua, cô rời khỏi trang web.

Ngón tay Bách Lý Hàn Tôn chậm rãi gấp quyển tiểu thuyết lại, lạnh nhạt nhìn cô, sau đó chau mày, “Hôm nay anh nghe nói em ở mãi trong thư phòng không ra ăn cơm à, cũng không bảo Tiểu Vi đưa cơm vào?” Giọng lạnh nhạt ẩn chứa vài phần chất vấn.

Dưới ánh sáng mờ ảo, đèn màn hình laptop phản chiếu càng làm da thịt cô trắng sáng hơn, lại trong suốt như nước, cô bình tĩnh nhìn anh gật đầu, “Ừm!”

Vẻ lạnh nhạt trên mặt Bách Lý Hàn Tôn bỗng nhiên biến đổi, lộ ra thần thái không vui, giọng trầm thấp lạnh lùng, “Không phải em đã đồng ý với anh ăn cơm đúng giờ à? Em lại đổi ý!” Gần đây anh rất bận không về ăn cơm với cô, còn cô cũng không muốn tới công ty ăn cơm cùng anh.

“Chuyện này……” Nét mặt yên tĩnh xẹt qua vẻ không được tự nhiên, cánh môi hồng phấn mềm mại như đóa hoa, khẽ mấp máy, đôi mắt màu hổ phách vẫn nhìn anh, “Em không đói bụng, cho nên không muốn ăn, hơn nữa ngày trước không ăn cơm cũng chẳng có chuyện gì.”

“Em là đang muốn anh tịch thu laptop của em à?” Bách Lý Hàn Tôn tựa như hoàng đế cao cao tại thượng từ trên cao nhìn xuống cô, “Hàng ngày em nhất định phải ăn cơm bình thường…..”

“Đi, em biết rồi, từ nay về sau sẽ không như hôm nay nữa!” Khóe miệng Cố Tuyết Y cười yếu ớt, nhẹ giọng nói.

Đôi mắt màu hổ phách như rót nước vào, đột nhiên vô cùng trong sáng.

Nét lạnh lùng của Bách Lý Hàn Tôn vẫn y như cũ chưa tản đi, nhìn cô.

“Bây giờ em bận rộn như vậy là vì anh làm mất bản thảo của em, nếu không thì em cũng chẳng cần gấp như vậy.”

Đồng tử sâu như đêm đen nhàn nhạt nhìn cô, “Em viết tiểu thuyết kiếm được bao nhiêu tiền? Anh cho em, từ nay em không cần khổ cực thế nữa.” Anh không muốn chứng kiến cô vì viết tiểu thuyết mà đặt tất cả tâm huyết và tinh lực lên trên chuyện đó.

Đã vài ngày họ không ở cùng một chỗ rồi.

Khi anh nghĩ tới đây, trong lòng tuôn ra cảm giác hờn dỗi.

Sắc mặt Cố Tuyết Y đột nhiên lạnh xuống, đồng tử lộ ra khí lạnh, “Đúng rồi! Em không kiếm được nhiều tiền như anh, nhưng em viết tiểu thuyết cũng là vì đam mê chứ không chỉ đơn giản là sinh tồn.”

“Nếu đam mê biến thành kiếm tiền thì đam mê này sẽ mất giá trị của nó, em cảm thấy em bây giờ là vì đam mê sao? Em là đang liều mạng viết tiểu thuyết.” Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, ngón tay đập đập quyển tiểu thuyết, “Anh có thể giúp em xuất bản, em muốn làm gì anh cũng có thể giúp em, nhưng anh không muốn nhìn thấy em khổ cực thế này.”

Khuôn mặt trắng noãn của Cố Tuyết Y hơi cứng lại, “Em đã quen không cần người khác giúp, cho dù là xuất bản tiểu thuyết cũng vậy, em muốn dựa vào thực lực của mình.”

Cô không muốn dựa vào Bách Lý Hàn Tôn, nhất là hiện tại quan hệ của cô và anh đang trong thời kỳ mờ mịt.

Điều này khiến cô không thể không nhớ tới lúc họ gặp mặt ở nhà hàng Tây, anh nói, “Làm người phụ nữ của tôi, chỉ cần em làm người phụ nữ của tôi, điều kiện tùy em chọn!”

Anh giúp cô, có phải cô được xem là người phụ nữ của anh rồi không?

Ngón tay trong suốt của cô vuốt thái dương đau nhức.

“Vậy em cứ dựa vào thực lực của mình đi! Anh ra ngoài trước .”

Bách Lý Hàn Tôn lạnh nhạt nhìn cô, đặt quyển tiểu thuyết trong tay xuống rồi nhanh chóng ra ngoài, cô nhìn bóng lưng cao ngất của anh, hoảng hốt thất thần.

Nhà họ Tiêu.

Phòng khách xa hoa lộng lẫy, đèn chùm pha lê khổng lồ, ngọn đèn chiếu ánh sáng dịu nhẹ, sofa cổ xưa.

Vẻ mặt Giang Hiểu Cầm đoan trang nhìn Lăng Hi Dạ, trong mắt lộ vẻ mất hứng và tức giận.

Tiêu Như Thiên yên lặng ngồi bên cạnh Giang Hiểu Cầm, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hi Dạ cũng giống như Giang Hiểu Cầm, nhưng thêm mấy phần nghiêm nghị.

Lăng Hi Dạ ngồi đối diện họ, đường nét góc cạnh, đôi mắt lộ ra vẻ thâm thúy, khóe miệng mỉm cười, “Ba mẹ, hôm nay con tới đây là muốn đón Nhã Mạn về.”

Trước khi anh ta ra cửa, mẹ anh ta đã ra lệnh, nếu như không dẫn Nhã Mạn về thì cái chức tổng giám đốc cũng không cần làm nữa, ngoài mặt anh ta là thuận theo ý mẹ, nhưng thật ra nếu mẹ không ra lệnh, hôm nay anh ta cũng tính tới đón Nhã Mạn về.

Mấy hôm trước có một số phóng viên tình cờ đăng chuyện của anh ta và bạn gái cũ, mấy ngày gần đây thì đều là thiếu chủ Bách Lý và Cố Tuyết Y lên trang đầu đề, sóng gió đã qua, Nhã Mạn trở về sẽ tốt hơn.

“Đón Nhã Mạn về?” Giọng điệu Giang Hiểu Cầm châm chọc, ánh mắt giễu cợt nhìn Lăng Hi Dạ, “Nhã Mạn nhà tôi không dám làm phiền cậu.”

Nếu như không phải có chuyện xảy ra, họ cũng chẳng biết Nhã Mạn gả đi lại chịu uất ức nhiều như vậy, hơn nữa xảy ra chuyện cũng chẳng thấy cậu ta tới hỏi thăm lấy một câu, bây giờ sóng gió đã qua mới tới giả mù sa mưa…. Nhà họ Tiêu không hiếm lạ nghe mấy chuyện như vậy.

“Có lẽ con gái Tiêu Như Thiên tôi trong mắt cậu không là gì cả, nhưng đối với hai người chúng tôi thì là món quà trân quý nhất mà ông trời ban cho, cậu không quý trọng cũng không sao, chúng tôi quý trọng.” Mặt Tiêu Như Thiên lạnh lùng, đôi mắt lộ vẻ tỉnh táo trên thương trường ngày xưa, “Bây giờ nhà họ Tiêu chúng tôi không chào đón cậu, phiền cậu về đi.”

“Ba mẹ, hai người trước đừng kích động ạ, để con gặp Nhã Mạn chút được không? Để con nói vài câu với cô ấy, nói xong thì con được không?” Đôi mắt dịu dàng của Lăng Hi Dạ ẩn chứa vẻ thâm thúy, Nếu như ba mẹ không đồng ý với con, hôm nay con về cũng không sao, ngày mai con lại tới.” Anh ta cái gì cũng không nhiều, chỉ có kiên nhẫn là vô cùng nhiều.

Tiêu Như Thiên trừng mắt nhìn Lăng Hi Dạ, căn bản là bây giờ họ đang nổi giận không muốn gặp lại cậu ta, nếu ngày nào cũng tới nhà họ, vừa nghĩ thôi trong lòng họ đã thấy phiền muộn, sau đó ngày nào con gái bảo bối nhà họ cũng phải chịu uất ức.

Giang Hiểu Cầm nhìn Lăng Hi Dạ, trong mắt hừng hực lửa giận thiêu đốt, ngực phập phồng, “Nếu cậu dám ngày nào cũng đến nhà chúng tôi, tôi sẽ thả chó cắn cậu.” Cho dù phải đền tiền cũng chẳng sao cả.

Bây giờ bà hận nhất là không thể giết chết họ Lăng trước mặt này.

“Mẹ!” Sắc mặt Lăng Hi Dạ vẫn không thay đổi, vẫn treo nụ cười tao nhã, đôi mắt ẩn chứa vẻ tinh nghịch trêu đùa trẻ con, thấy người bên cạnh bị anh ta trêu đùa đến nổi giận, anh ta lại càng vui vẻ, giọng dịu nhẹ nói tiếp, “Nếu mẹ thả chó cắn con bị thương cũng không sao, nhưng nếu không cẩn thận để đám chó săn chụp được, vậy đối với tiếng tăm của mẹ cũng không hay lắm, con biết từ trước tới giờ trong vòng luẩn quẩn kia hình tượng của mẹ là một phu nhân ưu nhã tốt bụng quý phái.”

Giang Hiểu Cầm xiết chặt tay, tức giận đến hoàn toàn run rẩy, nhếch miệng trừng mắt nhìn Lăng Hi Dạ, Tiêu Như Thiên đưa tay vuốt lưng bà, để cơn tức của bà hạ xuống bớt.

Đúng lúc này Tiêu Nhã Mạn chậm rãi đi tới.

Trải qua mấy ngày nghỉ dưỡng, cô khôi phục vẻ mặt ngọt ngào ngày trước, chỉ là đôi mắt mất đi nụ cười xán lạn thơ ngây, thay vào đó là nét trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ u sầu này giống như giọt nước trên cánh hoa hướng dương, dưới ánh mặt trời vẫn không ấm lên được.

“Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Nếu như không phải có ba mẹ cô ở đây, cô thật muốn hỏi anh ta tìm cô có phải là muốn đi làm thủ tục li hôn hay không.

Lăng Hi Dạ thấy nét mặt cô lạnh lùng, đồng tử tĩnh mịch, lông mày đột nhiên nhíu chặt.

Cô không giống với người trong trí nhớ của anh ta.

Ngày trước, dường như lần nào gặp anh ta cô cũng cười vui vẻ.

Tiêu Nhã Mạn nhìn Lăng Hi Dạ, đáy mắt đầy vẻ không kiên nhẫn, “Gặp tôi à? Anh có chuyện gì nói nhanh lên, tôi còn bận mấy việc khác.”

Lăng Hi Dạ giật mình, lúc này mới để ý Tiêu Nhã Mạn mặc chiếc váy gợi cảm, tay mang túi xách, tầm mắt rơi trên cần cổ trắng như tuyết cảu cô, có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét nữ tính, anh ta không chút nào suy nghĩ, nói, “Em đang muốn ra ngoài à? Đi đâu?”

Cách ăn mặc này có phải hơi lộ liễu không nhỉ?

Ánh mắt Tiêu Nhã Mạn lạnh lẽo giễu cợt nhìn anh ta, khóe miệng cười lạnh, “Hình như tôi đi đâu cũng không nhất định phải báo cáo với anh nhỉ!” Bây giờ họ đang thời kỳ ở riêng, anh ta hỏi câu này có phải quá ngốc rồi không.

“Hơn nữa, trước kia anh đi đâu tôi cũng chẳng hỏi anh.” Anh dựa vào gì mà hỏi tôi chứ!

Nếu không phải có ba mẹ cô ở đây, câu sau cô sẽ gầm ra miệng.

Cô hít sâu một hơi, trong lòng dường như hơi đau đớn.

Trước kia mình thật sự ngốc đủ rồi.

Hết chương 13