Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 2 - Chương 7: Lo lắng




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Há miệng nào!”

Cái thìa hạ xuống một khoảng, tiếp xúc với cánh môi mềm mại của cô. LQĐÔN

Trong mắt Cố Tuyết Y lộ vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng cô chậm rãi há miệng ăn súp.

Năm phút trôi qua, Bách Lý Hàn Tôn đút xong bát súp trong tay, lại hỏi cô thích ăn món gì, anh gắp đút cô ăn, tựa như anh đút cô ăn đến nghiện.

Với tính tình bá đạo ép buộc của Bách Lý Hàn Tôn, cô biết cự tuyệt cũng vô dụng, vì vậy cô dứt khoát nói món cô thích ăn, sau đó há miệng chờ anh đút cô dùng bữa.

Thời gian trôi qua từng chút một, gần 40 phút sau hai người mới dùng cơm xong.

Vương Tiểu Vi thu dọn chén đĩa, mang hoa quả và hai cái nĩa lên.

Cố Tuyết Y ăn hoa quả tươi Bách Lý Hàn Tôn đút, cô chậm rãi liếc mắt nhìn Vương Tiểu Vi, “Em sao vậy? Thấy là lạ thế nào ấy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Bình thường dù cũng yên tĩnh, nhưng không đến nỗi yên tĩnh như bây giờ, Tiểu Vi im lặng như hiện tại không hề giống Tiểu Vi, cảm giác như kiểu là người máy lạnh lùng.

“Hay là em đang lo tôi sẽ trách lời em nói trong phòng? Nếu như vậy thì em đừng lo.” Cô biết Tiểu Vi thân là người giúp việc nữ của gia tộc Bách Lý, tất nhiên sẽ đứng bên phía Bách Lý Hàn Tôn, suy nghĩ cho Bách Lý Hàn Tôn.  

“Mặc dù tôi không trách em, nhưng tôi cũng không thích động một tý là em dùng mẹ tôi để nói chuyện.” Cô ghét người khác uy hiếp người mà cô quan tâm.

“Cảm ơn tiểu thư đã không trách.” Vẻ mặt Vương Tiểu Vi cung kính, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động.

Nhưng cô……..

Cố Tuyết Y thấy vẻ mặt cô không còn vui vẻ như trước, đồng tử tĩnh mịch như bầu trời xanh bao la sáng lên, đôi mắt lẳng lặng nhìn Vương Tiểu Vi, “Rốt cuộc làm sao vậy?” Cô vươn tay từ chối trái cây sắp đến bên miệng.

Vương Tiểu Vi hơi rũ mắt xuống, trong mắt hơi do dự, sau đó nói, “Cảm ơn tiểu thư quan tâm, em không sao.” Cô đi hay ở đều do quản gia Phó quyết định, cô chỉ có thể lặng lẽ đón nhận, để tiểu thư biết cũng chỉ càng tăng thêm phiền não cho tiểu thư mà thôi.

Khóe mắt Cố Tuyết Y liếc Bách Lý Hàn Tôn, cũng không nói gì nữa.

Bách Lý Hàn Tôn thả nĩa trong tay xuống, ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng kiêu ngạo như được độ lên một tầng sương mỏng, tròng mắt sáng như đá quý trong suốt lạnh lùng nhìn thoáng qua quản gia Phó.

Quản gia Phó cung kính tiến lên, ghé sát lỗ tai anh kể từng chuyện hôm nay ở công ty cho Bách Lý Hàn Tôn nghe, nói xong cung kính lùi bước đứng sau lưng Bách Lý Hàn Tôn.

Anh nâng mắt màu mực nhìn Vương Tiểu Vi, sau đó tầm mắt hơi dịu xuống nhìn khuôn mặt tinh xảo trắng như tuyết của Cố Tuyết Y.

Hồi lâu sau, anh mới lạnh lùng nói, “Sau này cô cứ ở lại chăm sóc Tuyết Y, chuyện ở công ty hôm nay xem như cô làm đúng.”

Vừa rồi nếu không phải Vương Tiểu Vi khuyên nhủ Tuyết Y tiêm, thì hai người anh và Tuyết Y vẫn ầm ĩ cứng ngắc như vậy, chỉ sợ cũng không ở chung hòa bình như hiện tại.

Vương Tiểu Vi chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt vui vẻ nhìn Bách Lý Hàn Tôn, nhưng sau đó với bổn phận là người hầu vì vậy cô đè nén kích động vui sướng này xuống đáy lòng, có điều khóe miệng cô khó có thể che dấu sự vui sướng cong lên, ngón tay đặt trên bụng xiết chặt.

Bách Lý Hàn Tôn hơi liếc quản gia Phó, “Tất cả nhân viên bộ phận vệ sinh đều thay hết.”

Quản gia Phó chần chừ một lúc, “Vâng, thiếu chủ!”

“Lập tức thay hết nhân viên bộ phận vệ sinh, chỉ sợ không tốt cho công ty!” Nét mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, đôi mắt màu hổ phách nhìn đĩa hoa quả trước mặt, giọng nhẹ nhàng khiến người ta thoải mái.

Cô nghĩ đến nếu thay toàn bộ người, vậy chị Bội làm sao bây giờ? Trong một lần vô tình cô biết trong nhà chị Bội có hai đứa trẻ đang học đại học, nếu……

“Nhân viên vệ sinh không thể so với những nhân viên chính thức khác của công ty, không có mấy người đó thì công ty có thể tuyển, nhân tài thị trường hạng người gì cũng có.” Đồng tử đen như mực của Bách Lý Hàn Tôn ẩn chứa sự hờ hững và sự cưng chiều khó có thể phát giác, ngón tay với những khớp xương rõ rệt của anh cầm nĩa xiên một miếng hoa quả đưa tới trước miệng cô.

Cố Tuyết Y lẳng lặng nhìn anh, há miếng, cắn miếng trái cây trong miệng từ từ nhai, nuốt xong cô mới nói, “Anh biết trước kia tôi ở đó.” Trong lời cô nói đã để lộ chị Bội.

Khóe miệng Bách Lý Hàn Tôn hơi cong lên, anh nhìn cô, “Không thay mấy cô kia cũng không phải là không được, chỉ cần em đồng ý với tôi một chuyện.”

“Chuyện gì?” Cô biết anh đang chờ cô mở miệng.

“Bây giờ tôi còn chưa nghĩ ra, chờ sau này hẵng nói.” Bách Lý Hàn Tôn nhẹ giọng nói, trong lòng vui sướng tràn ra, cằm căng thẳng theo thói quen giờ phút này thoạt nhìn lại đặc biệt có vài phần trẻ con.

Cố Tuyết Y dừng mắt nhìn anh, cũng không lên tiếng nói gì cả.

Quản gia Phó nhìn hai người họ, lông mày không tự chủ nhíu chặt, một giây sau ông liền khôi phục bình thường, tựa như vừa rồi ông chưa hề nhíu mày.

Đưa Bách Lý Hàn Tôn đi, Cố Tuyết Y không nhịn được thở dài một hơi.

Màn đêm dần buông xuống, ánh sao lấp lánh lập lòe, hương thơm hoa đào theo làn gió thổi tới.

Cố Tuyết Y ngồi trên ghế ngoài ban công, trên bàn thủy tinh đặt một chiếc đĩa sứ trắng xinh xắn, trên đĩa có hoa quả bánh bích quy.

Dưới ánh trăng dịu nhẹ, da thịt trắng nõn lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, ngũ quan tinh xảo thoạt nhìn càng thanh cao thoát tục, làm người ta cảm thấy trăng rằm cũng không hơn điều này.

Đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhìn bầu trời.

Đèn đường dưới tiểu khu chiếu sáng, hoa cỏ lay động theo làn gió, người lớn tuổi trong tiểu khu tản bộ, mấy đứa bé đang vui đùa, hình ảnh vô cùng hạnh phúc!

“Tiểu thư, ngài đang nghĩ gì ạ?”

Vương Tiểu Vi đặt ly nước trước mặt Cố Tuyết Y, cắm một cái ống hút vào trong ly.

“Tôi nghĩ tới Nhã Mạn, tôi điện cậu ấy không nghe máy.” Cố Tuyết Y hơi ngoái đầu lại nhìn Vương Tiểu Vi, điện thoại đang đặt trên bàn trà.

“Nói không chừng tiểu thư Tiêu đang đi chơi vui vẻ với Lăng tổng, không cầm điện thoại theo, tiểu thư Tiêu thấy ngài điện cho cô ấy thì nhất định sẽ điện lại cho ngài.” Trong lòng Vương Tiểu Vi đang thầm mắng mình. 

Nếu không phải hôm nay cô nhắc tới việc này trước mặt tiểu thư thì bây giờ tiểu thư cũng sẽ không nghĩ tới chuyện của tiểu thư Tiêu.

“Hi vọng vậy!” Cố Tuyết Y thì thảo tự nói, nhìn bầu trời đầy sao.

Không biết làm sao mà trong lòng cô cảm thấy lo lắng.