Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 1 - Chương 48: Không tới




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Ánh mặt trời giữa trưa nóng bức sáng rực chiếu lên kính ở đại sảnh sân bay, mặt đất khúc xạ ánh sáng dịu nhẹ, nền nhà phản chiếu ảnh nghiêng của các hành khách đi qua đi lại, trong radio liên tục thông báo tình hình tất cả các chuyến bay. LQĐ

Đại sảnh sân bay, Tiêu Nhã Mạn kéo vali, bánh xe phát ra tiếng vang lanh lảnh, cô lấy vé máy bay và hộ chiếu từ trong túi xách ra, ngồi trên ghế nhựa ở khu vực chờ bay.

Nhìn đám người qua lại như con thoi, thi thoảng cô lại nhìn màn hình di động.

Thời gian dần trôi qua, vẻ mặt ngọt ngào của Tiêu Nhã Mạn dần cứng đờ, đôi mắt không che dấu được sự ảm đạm, nhìn ánh sáng phản chiếu trên sàn, thân thể dần dần như đang ngâm trong nước đá, giống như máu trong người cô cũng đã đóng băng. Khoảnh khắc ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, xuyên qua kính thủy tinh vẩy trên người cô, cô giống như bức tượng băng thẳng tắp, trong suốt lấp lánh, đồng thời mơ hồ tản ra khí chất u buồn. 

Radio trong đại sảnh thông báo đã đến thời gian đăng ký chuyến bay đi Pháp, lặp lại một lần lại một lần.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đen thui.

Đột nhiên điện thoại sáng lên, tiếng chuông ngân vang, Tiêu Nhã Mạn cuống quýt nhận máy, “Hi Dạ, anh đang trên đường tới à? Máy bay sắp cất cánh nè.”

Một lát sau, bên kia mới truyền tới tiếng Lý Ngọc Uyển, “Thật xin lỗi phu nhân tổng giám đốc, chỉ sợ bây giờ tổng giám đốc chưa thể đi được, tổng giám đốc nói cô đăng ký qua Pháp trước đi, cô vừa xuống máy bay sẽ có nhân viên khách sạn tới đón cô, cậu ấy hết bận sẽ bay qua Pháp tìm cô.”

“À!” Tiêu Nhã Mạn giật mình, tựa như trong lòng cô đã biết anh ta sẽ không tới, đôi mắt cô đơn không nhiều thần sắc, trong giọng nói hơi chần chừ, “Vậy… Rốt cuộc là có chuyện gì lại khiến anh ấy…”

Bên kia điện thoại, Lý Uyến Ngọc vội thu hồi lời đã ra tới bên miệng, mím môi rồi nói, “Tổng giám đốc bận chuyện quan trọng của công ty, cậu ấy muốn tổng kết báo cáo và họp cùng mấy cổ đông công ty.”

“À!” Trong lòng Tiêu Nhã Mạn như bị đá ném vào, bùm một tiếng, không hỏi gì cũng chẳng nói gì.

“Phu nhân tổng giám đốc, chúc cô vui vẻ, nếu gặp vấn đề gì không hiểu thì cô cứ trực tiếp gọi vào số này, tôi sẽ cô gắng hết khả năng giải quyết cho cô từng việc một.”

Tiêu Nhã Mạn cúp điện thoại của Lý Uyển Ngọc, hít sâu một hơi kéo hành lý đi tới quầy tiếp tân, đưa vé máy bay và hộ chiếu trên tay cho cô nhân viên đăng ký.

Ánh sáng khúc xạ trên sàn nhà, bóng dáng nghiêng kéo dài trên mặt đất, trông nhàn nhạt cô đơn……

************

Dưới ánh mặt trời, chiếc Bentley RV đen chậm rãi chạy tới, ánh mặt trời sáng rực chiếu lên xe óng ánh sáng bóng, tài xế mặc đồng phục trắng cúc áo màu vàng từ vị trí lái xe vòng ra phía sau, tay đeo găng trắng đặt lên tay cầm mở cửa xe.

Vương Tiểu Vi xuống xe, một thân váy màu lam bồng như người giúp việc, tôn lên khí chất chuyên nghiệp của nữ giúp việc, bật ô trong tay ra, đưa tới trước cửa xe, cô hơi khom lưng, tay làm tư thế xin mời, cung kính nói, “Xin mời tiểu thư!” 

Tòa nhà thương mại tráng lệ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, bốn chữ “Công Ty Bách Lý” khí phách màu vàng hiện ra trước mặt Cố Tuyết Y. 

Ánh mặt trời sáng rực làm cô hơi híp mắt, cửa kính xoay tròn, kính thủy tinh cao quý đẹp đẽ lóe sáng.

Phía sau cô có một vườn hoa rộng lớn, suối phun mộng ảo phun trào lên phía trên, phảng phất như cô thấy cầu vồng xuất hiện trên bầu trời.

“Tiểu thư, chúng ta đi vào thôi!” Giờ phú này trên mặt Vương Tiểu Vi ngoài vẻ cung kính chất phác thì không có tính cách thẳng thắn như lúc trước. Công ty Bách Âu là một nơi vô cùng thần thánh và trang nghiêm, tất cả cô làm đều đại biểu cho tiểu thư và gia tộc Bách Lý, cho nên nhất cử nhất động của cô cũng phải vô cùng nghiêm túc và cẩn thận.

“Ừ!”

Cố Tuyết Y mặc một thân quần áo đen trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, đôi mắt màu hổ phách như mặt biển sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào lộ ra vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt.

Đẩy cửa kính xoay, họ đi tới đại sảnh, Vương Tiểu Vi gấp ô, cung kính đi theo sau cô.

Trong hành lang có nhân viên vệ sinh đang lau sàn, cô ta mệt mỏi đau khổ lau khô sàn, vô tình dọc theo sàn nhà lau tới, không nghĩ là lau lên giày Cố Tuyết Y.

Nhân viên vệ sinh tựa như bị dọa hoảng lập tức kéo cây lau ra, khom người 90 độ, “Xin lỗi, không phải tôi cố ý làm dơ giày ngài, thật sự xin lỗi!”

Cố Tuyết Y nhàn nhạt nhìn đôi giày lười, phía trên giày có một vết bẩn, còn chưa kịp lên tiếng, Vương Tiểu Vi đi lên trước, nhìn trên giàu Cố Tuyết Y, sau đó nhìn nhân viên vệ sinh, “Sao cô lau mà lại không nhìn người? Làm qua loa như vậy, người có trình độ như cô mà vào công ty Bách Lý thật khiến người ta nghi ngờ năng lực của cô.”

Nhân viên vệ sinh nghe Vương Tiểu Vi nói, vừa nói xin lỗi vừa không ngừng cúi đầu về phía Cố Tuyết Y.

Vương Tiểu Vi lạnh lùng liếc nhân viên vệ sinh, đột nhiên cô móc trong miệng túi ra một chiếc khăn tay màu trắng, chờ Cố Tuyết Y ý thức được cô ấy muốn làm gì thì Vương Tiểu Vi đã ngồi xổm trước mặt cô lau vết bẩn trên giày cho cô.

“Tiểu Vi, không sao, bẩn thì bẩn, về giặt một lần là được, đừng lau nữa.” Những hành động này đối với người tham lam hư vinh có lẽ là một việc tự nhiên, nhưng cô thật sự không quen Vương Tiểu Vi như vậy, trong lòng cô đối với Tiểu Vi không phải là bạn quá thân, nhưng cũng không trở thành quan hệ kiểu như thế này, hơn nữa trong hành lang này người đến người đi, nhìn thấy sẽ không hay.

“Nhanh đứng dậy đi!” Cố Tuyết Y hơi ngồi xổm xuống, bàn tay trắng noãn nắm tay Vương Tiểu Vi, kéo cô ấy đứng lên.

Khóe mắt nhân viên vệ sinh vẫn cúi đầu 90 độ len lén liếc nhìn đối phương, kết quả khi cô ta thấy khuôn mặt Cố Tuyết Y trước mắt thì chấn động, quên luôn động tác lúc này của cô ta, nâng thẳng người, đôi mắt trừng lớn nhìn Cố Tuyết Y, ngón trỏ chỉ vào cô, “Cô không phải Cố Tuyết Y sao? Sao cô ở đây? Không phải cô đã nghỉ việc à?”

Vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, trong mắt tĩnh mịch nhìn lại, vừa chạm đến khuôn mặt cô nhân viên vệ sinh, đôi mi thanh tú khẽ chau lại.

Vương Tiểu Vi nhìn qua, tầm mắt dừng trên ngón trỏ, khuôn mặt tròn trịa tràn đầy vẻ không vui, trách mắng, “Biết rõ người cô chỉ vào là ai không hả? Thu hồi ngón tay về, nếu không bảo quản lý của cô đến xử lý cô.”

Lý Tinh Tinh bị mắng rụt vai, đáy mắt dâng lên kinh hãi, vội thu hồi ngón tay, con mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, dọc theo tầm mắt nhìn Vương Tiểu Vi.

Rốt cuộc cô ta là ai?

Công ty quy định nhân viên vệ sinh chỉ được xuất hiện ở đại sảnh lúc  làm vệ sinh, trừ khi đó ra, không phải nhân viên công ty thì không thể xuất hiện ở đây, còn Cố Tuyết Y lại dùng thân phận gì xuất hiện ở chỗ này?

“Cô, cái người nhân viên vệ sinh thật sự không biết phép tắc gì!” Đôi mắt Vương Tiểu Vi như dao lợi hại trừng Lý Tinh Tinh, “Mắng cô mà còn lén nhìn người khác, còn không mau hạ mắt cô xuống.”

Một tiếng quát này sắc mặt Lý Tinh Tinh trở nên trắng bợt, vai càng run lợi hại, vội vàng thu hổi tầm mắt.

Sau đó Vương Tiểu Vi nghiêm mặt, “Quản lý của cô là ai? Gọi cô ta ra đây!”