Gái Đến Ở Cùng Nhà

Chương 3




Chap 11:

Khóc nhiều, nước mắt cũng cạn, em vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn lại mình trong tấm gương trước mặt, em lại càng thấy hối hận. Phải chăng mày không tỏ tình với em thì có thể bây giờ mày vẫn còn cơ hội. Giờ đây thì em đã xa nó rồi, xa thật rồi, chẳng thể níu kéo được gì nữa. Cố làm vẻ mặt bình thường, em bước vào lớp. Cả lớp rộ lên những tiếng thì thầm, thằng Long nhìn em, nhếch mép cười, còn Huyền thì chẳng thèm nhìn em nữa. Cô giáo chủ nhiệm nghiêm giọng:

-Em Minh, ai cho phép em vào lớp!

Mặc kệ lời nói của cô giáo, em lững thững đi về chỗ. Cô giáo mặt nhăn lại, lộ rõ vẻ không hài lòng.

-Tôi sẽ nói chuyện với phụ huynh về thái độ của em. - Cô giáo nói.

Xin lỗi cô chứ bây giờ cô có đốt nhà em thì em cũng không quan tâm đâu. Trân thấy em về chỗ thì vỗ về an ủi, làm em cũng bớt buồn đi phần nào. Được người đẹp quan tâm thằng nào mà chẳng thích. Tuy vậy nhưng cũng không làm làm hết được sự chán đời của em.

-Trân còn kẹo mút không? - Em hỏi.

-À ừm còn. - Trân đáp.

-Cho Minh xin một cái đi.

-Ừm, đây nè, hết buồn nhanh nha.

-Cảm ơn Trân.

Ngậm viên kẹo mút trong miệng, vẫn là vị socola như lần trước nhưng sao lần này cái đắng trong em lại chẳng thể nào hết. Người ta giải sầu bằng thuốc lá, bằng rượu, còn mình thì giải sầu bằng kẹo mút. Cắn cho viên kẹo nát vụn trong miệng, em cắm tai nghe, gục mặt xuống bàn. Những giai điệu của bài "Em không quay về" mà em vẫn cho là sáo rỗng nhưng giờ sao lại thấm thía thế.

Và giờ người ra đi…trong con tim không nghĩ suy…

Để lệ hoen đôi mi anh cần chi những hoài nghi khi em không trở lại

Chỉ còn lại đôi vai…Trong cơn mưa không có ai

Lời ngọt ngào bên tai về ngày mai anh đã sai…

Em không quay về…Vì em không quay về…

-Dậy đi Minh, dậy đi.

-Còn sớm mà, để Minh ngủ tí nữa.

-Dậy ngay, ngủ như con heo.

Mới sáng sớm Trân đã dựng em dậy bằng được. Hôm qua cô nàng bảo dẫn mình đến một nơi hay ho lắm, để em có thể phục hồi tinh thần sau vụ hôm trước. Húp xong bát mì thì Trân từ trên nhà đi xuống. Em ấy mặc quần short ngắn, khoe cặp đùi trắng muốt, cùng với cái áo rộng rộng mà bọn con gái hay mặc ấy ạ, em chẳng biết gọi là gì nhưng nhìn dễ thương lắm ợ, lại còn đội thêm cái mũ giống cái mủ của Luffy nữa. Vẻ mặt lộ rõ sự háo hứng, Trân giục:

-Ăn nhanh lên còn đi Minh ơi.

-Đây xong ngay đây.

Vi vu trên con Air Blade, em đang trở Trân tới nơi mà em ấy bảo là hay lắm. Nhớ lúc nãy 2 đứa phải năn nỉ ỉ ôi mãi mama mới ượn con xe máy cùng với lời đe dọa:" Xe mà bị làm sao mày chết nha con". Con thì chẳng lo, lại đi lo cái xe. Trân ngồi đằng sau, bám nhẹ vào áo em, cứ hát khe khẽ bài gì đấy của Justa Tee. Em quay lại hỏi:

-Trân cũng thích Justa Tee à.

-Ừm, bài nào của Justa Tee Trân cũng nghe hết.

-Vậy biết bài Forever Alone không?

-Có chứ, ngày nào Trân chả nghe.

Thấy vậy em liền hát bài đấy luôn, Trân cũng hát theo. Hai đứa cứ rống à nhầm cứ hát ầm cả lên, ai đi qua cũng nhìn bọn em, chắc tưởng là tâm thần mới trốn trại. Xong em hát sang cả lời chế:

-Một nụ cười luôn hé, tắt máy xuống xe...

-Hihi - Trân cười khúc khích

Bỗng "Tuýt", thôi bỏ mẹ rồi. Vừa hát chế thằng công an thì bị công an nó tuýt, xui vãi. Không mũ, không bằng lái, không giấy tờ, thế là phải gọi mẹ em lên giải quyết và tất nhiên là chuyến đi chơi của 2 đứa, bị hủy. Giải quyết xong, 2 đứa lên xe ô tô đi về, nghe một bài cải lương của mama. Mặt Trân cứ phụng phịu, nhăn nhăn, kiểu trẻ con ấy, thương lắm cơ.

-Thôi lần sau có dịp thì mình đi cũng được.

-Ai bảo Minh đã không đội mũ lại còn chạy ẩu cơ.

Dù chuyến đi đã bị hoãn lại, em và Trân chẳng thể đến được nơi mà Trân nói rằng có thể làm cho em hết buồn nhưng chẳng cần đến nơi đó, em cũng đã đỡ buồn hơn nhiều rồi. Có lẽ, Trân mới thật sự là người quan tâm đến em, là người con gái em cần...

P/S: mấy cái lời dẫn đầu chap của mình là lời gửi tới toàn thể mọi người hóng truyện của mình nhé, mấy bác up sang forum khác nhớ coppy cả cái đấy sang.