Gả Vào Hào Môn

Chương 340: 340: Ngoại Truyện 4 Không Thể Nào Quên 344






Trác Du Hiên từ từ suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, cuối cùng hắn cũng nhớ được đã xảy ra những chuyện gì.

Đang ngẩn ngơ ra thì Trác Dương Phong lên tiếng nhắc nhở.

"Anh bây giờ có ăn không?"
Trác Du Hiên cứ ngồi ngây ra đó không khỏi khiến cho Trác Dương Phong bực mình, đã bệnh thành như vậy rồi còn không ăn, coi thường sức khỏe của mình quá rồi đẩy.

Sức khỏe ai mà chẳng có, nhưng nếu không biết giữ gìn thì sớm muộn cũng mất mà thôi.

"Nếu anh mệt không ăn được vậy thì để em đút cho anh! Anh đang bệnh đang tật như thế, không ăn là muốn chết đấy hả?"
Trác Dương Phong trừng mắt nhìn người đàn ông vừa mới giật mình vì bị anh lôi từ trên cao xuống phía dưới kia.

Nếu Trác Du Hiên nhất quyết không chịu ăn, vậy thì Trác Dương Phong đành phải dùng một chút thủ đoạn vậy.

Trác Du Hiên rất ghét người khác đút đồ ăn cho mình, cho nên anh đã lợi dụng điều này để kích động Trác Du Hiên một chút.

Quả như dự đoán của Trác Dương Phong, Trác Du Hiên ngay lập tức từ chối, hản ta xua xua tay, hai mắt còn trừng nhìn Trác Dương Phong, đứa em trai lươn lẹo của mình ở phía bên kia.

"Không cần, anh có chân có tay, có thể tự ăn được, không cần em phải đút đâu.Em tốt nhất là nên đứng im ở đó cho anh, không cân phải làm gì hết, như vậy là anh đã biết ơn em lắm rồi đấy! Em mà qua đây thì đừng có trách anh!"

Nghe mấy lời hăm doạ kia của anh trai mình, Trác Dương Phong cười khổ, anh đành phải đứng im một chỗ vậy.

Thấy Trác Dương Phong đã đứng im, Trác Du Hiên mới bắt đầu ăn từng muỗng nhỏ ở trong bát cháo mà Trác Dương Phong mang lên đây.

Ăn được vài miếng mà Trác Du Hiên đã thấy bụng mình như có thứ gì lấp đầy rồi, không thể ăn được tiếp nữa.

Nhưng chắc chắn Trác Dương Phong sẽ không để Trác Du Hiên ăn ít vậy đâu.

Biết là vậy, Trác Du Hiên miễn Cưỡng ăn thêm một vài thìa, mà sao lại khó nuốt đến như vậy.

Đang ăn, Trác Du Hiên bỗng thốt lên một câu làm cho bầu không khí giữa hai anh em bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, đang từ vui vẻ hai người bỗng nhiên khựng lại.

"Cháo này ai nấu mà khó ăn đến như vậy? Không ngon bằng Quân Dao nấu!"
Lời vừa mới dứt, Trác Du Hiên mới nhận ra mình vừa mới nói cái gì.

Ban đầu, hắn chỉ muốn kiếm cớ để không ăn nữa thôi, nhưng ai ngờ lại nhắc đến Thẩm Quân Dao làm cho không khí giữa hai anh em trở nên gượng gạo như vậy cơ chứ.

Nhưng có lẽ, Trác Du Hiên vẫn luôn hoài niệm về những đoạn ký ức khi xưa, hắn nhớ hương vị của những món ăn mà Thẩm Quân Dao đã nấu trước đây cho hắn, hắn nhớ từng sự chăm sóc ấm áp của người con gái ấy.

Hương vị từ những món ăn do chính tay của Thẩm Quân Dao nấu mang theo một mùi vị rất đặc biệt, Trác Du Hiên cũng không thể diễn tả được thành lời, nhưng đó chính là một hương vị độc nhất vô nhị chỉ có Thẩm Quân Dao mới có thể làm ra được.

Có lẽ đó chính là hương vị của gia đình! Trước đây, Trác Du Hiên luôn ước ao có một gia đình hạnh phúc, cho nên Thẩm Quân Dao mới đặt trọn tình cảm của mình vào trong những món ăn ấy.

Cô muốn cùng hắn xây dựng một gia đình hạnh phúc.

Vậy mà lúc đó Trác Du Hiên lại không cân, hẳn đẩy cô ra xa mà không hề hay biết hắn cân người con gái ấy đến mức nào.

Mãi mới nhận ra, người con gái mà hẳn luôn tìm kiếm lại ở gần hắn đến như thế, vậy mà Trác Du Hiên không hề nhận ra.

Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, khi nhận ra thì hắn đã đánh mất người con gái ấy hoàn toàn rồi.

Trác Dương Phong bỗng nhiên khựng lại nhìn anh trai mình, cổ họng của anh bỗng nhiên đau rát.

Bầu không khí giữa Trác Du Hiên và Trác Dương Phong trở nên im lặng đến đáng sợ.


Mãi khi Trác Dương Phong lên tiếng, sự im ắng của không gian mới hoàn toàn bị phá vỡ.

"Anh, suốt những năm qua, anh vẫn còn nhớ đến chị ấy như vậy ư? Anh không thể bắt đầu một cuộc sống mới được à? nhưng anh không thể làm gì khác.Lắc đầu một cái, Trác Dương Phong thở dài đem bát cháo đang ăn dở của Trác Du Hiên xuống nhài Lúc này, tại nhà họ Thẩm, không khí bao trùm lên nhà cũng chỉ có sự buồn bã.Thẩm lão gia khuôn mặt nhăn nhó liên tục van xin vợ mình nhưng anh không có cách nào để quên đi Quan Dao.Anh thật sự không thể làm được!"
"Không phải là anh không thể quên, mà là anh không muốn quên mà thôi.Nếu như anh muốn, anh chắc chắn có thể làm được.Nhưng chỉ tiếc là anh vẫn không muốn quên đi chị ấy!"
Không có gì là không thể Chỉ cần người ta có muốn hay không thôi! Trác Dương Phong tin rằng, nếu Trác Du Hiên thật sự muốn quên đi Thẩm Quân Dao, hắn chắc chắn sẽ làm được.

Nhưng thực chất, người anh trai ấy của anh không muốn quên đi người con gái năm xưa.

Anh tận mắt nhìn thấy anh trai của mình gọi tên của chị dâu, khoảnh khắc ấy anh đã biết rõ anh trai của mình không thể làm được rồi.

Thế nhưng, Trác Du Hiên vẫn luôn chịu đựng những đau khổ ấy một mình, không chịu nói ra cho ai hết.

Người đàn ông ấy cứ âm thầm chịu đựng trong suốt những năm qua, trong cô độc và lạnh lẽo.

Trác Du Hiên đột nhiên bật cười, hắn chua xót nhìn em trai của mình.

"Có lẽ điều em nói là đúng.Anh thật sự không muốn quên đi cô ấy.Thẩm Quân Dao là người con gái mà anh yêu nhất trên đời này, em bảo anh làm sao mà quên đi cô ấy được cơ chứ? Quân Dao chính là lý do để anh sống tiếp ở trên đời này, nếu quên đi cô ấy rồi, anh sống tiếp để làm gì nữa?"
Làm gì có ai muốn quên đi người mà mình yêu nhất cơ chứ? Với Trác Du Hiên, điều đó thật sự quá khó khăn.

Đối với người từng yêu một cách sâu đậm, việc quên đi người mình yêu không khác gì cuộc sống không có ánh sáng.

Trác Du Hiên cũng như vậy.

Hẳn đem toàn bộ trái tim của mình giao hết cho Thẩm Quân Dao rồi, nếu thật sự quên đi cô, Trác Du Hiên sống còn có ý nghĩa gì nữa.


Quên đi Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên chỉ còn là một cái xác không hồn thôi! Không khí lại một lần nữa rơi vào trong im lặng! Trác Dương Phong làm sao có thể không nhận ra tình cảm của anh trai mình dành cho Thẩm Quân Dao cơ chứ.

Nhưng anh thật không đành lòng nhìn anh trai của mình sống trong tình trạng như bây giờ.

Có điều, ép Trác Du Hiên phải quên đi Thẩm Quân Dao, điều này chẳng khác gì việc cầm dao đâm vào tim của người đàn ông này.

Anh rất muốn nói gì đó với anh trai của mình, nhưng lời nói vừa mới đến cổ họng đã không thể bật ra được thành tiếng nữa rồi.

Không khí càng ngày càng im lặng, im lặng đến mức khiến cho người ta thấy sợ hãi, giữa hai người đàn ông chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đang treo trên tường kia mà thôi.

Trác Du Hiên đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt của người đàn ông này đang cố tỏ ra vui vẻ.

"Được rồi, không cần phải nói chuyện này nữa, anh ăn no rồi, em mang xuống giúp anh đi.Anh muốn đi ngủ!"
Trác Dương Phong nhìn anh trai của mình đang cố tỏ ra vui vẻ kia, anh biết trong lòng của Trác Du Hiên đang rất buồn, nhưng anh không thể làm gì khác.

Lắc đầu một cái, Trác Dương Phong thở dài đem bát cháo đang ăn dở của Trác Du Hiên xuống nhà! Lúc này, tại nhà họ Thẩm, không khí bao trùm lên nhà cũng chỉ có sự buồn bã.

Thẩm lão gia khuôn mặt nhăn nhó liên tục van xin vợ mình..