Gả Vào Hào Môn

Chương 337: 337: Ngoại Truyện 1 Sinh Nhật Của Thẩm Quân






"Quân Dao, chúc mừng sinh nhật!"
"Hôm nay là sinh nhật của em này, anh đến mừng sinh nhật với em đây!"
Ở một khu nghĩa trang nọ, Trác Du Hiên khoác lên mình một chiếc áo sơ mi trắng, hắn quỳ ở trước một ngôi mộ, đó có lẽ là mộ của Thẩm Quân Dao.

Thật ra, những năm trước đây, tro cốt của Thẩm Quân Dao đã được giải xuống biển rồi, nhưng Trác Du Hiên vẫn xây cho cô một ngôi mộ.

Bởi vì hắn rất nhớ cô, nỗi nhớ nhung da diết không cách nào chịu được, để thỏa lòng nhớ nhung, Trác Du Hiên đành phải xây ngôi mộ này cho Thẩm Quân Dao, để ngày ngày có thể được gặp người con gái ấy.

Cánh tay của Trác Du Hiên khẽ vuốt ve nụ cười của người con gái đang nở một nụ cười thật đẹp ấy.

Chiếc bánh sinh nhật được đặt trước ngôi mộ của Thẩm Quân Dao! Hôm nay là sinh nhật của côi Năm nào Trác Du Hiên cũng tổ chức sinh nhật cho Thẩm Quân Dao, nhưng đây là năm đầu tiên hắn ở bên cạnh của người con gái ấy như vậy.

Nhanh chóng mở bánh sinh nhật ra, Trác Du Hiên vừa cười vừa nói nhìn Thẩm Quân Dao, ai cũng có thể nghe ra sự chua xót ở trong lời nói của hẳn.

"Quân Dao, em xem, anh mua cho em bánh sinh nhật này.

Không phải trước đây em rất thích ăn đồ ngọt hay sao? Anh mua bánh ngọt cho em đây!"
Vừa nói, những cây nến nhanh chóng được cảm lên chiếc bánh sinh nhật được trang trí rất đơn giản nhưng lại có nhiều hoạ tiết ở trên đó.

Trác Du Hiên liên tục lấm bẩm điều gì đó, hẳn cười nhìn bức ảnh của người con gái đang cười trên kia, hắn làm ra bộ dạng vui vẻ nhưng trong lòng đau như dao cắt.

Hăn tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng thật tiếc rằng người con gái ấy đã không còn ở trên đời này nữa rồi! Trước đây, Thẩm Quân Dao luôn ao ước có một bữa tiệc sinh nhật giản đơn.

Không ai biết rằng hồi nhỏ, nhìn cha mẹ tổ chức sinh nhật cho chị gái của mình, cô đã ghen tị đến mức độ nào.


Thẩm Quân Dao chỉ một lần ước rằng cô được cha mẹ làm sinh nhật cho mình, dù chỉ là một lần cũng được.

Nay điều ước đó đã trở thành sự thật, nhưng chỉ tiếc rằng người con gái ấy đã không còn trên thế gian này nữa! Ước nguyện đã được thực hiện, nhưng sao người đã không còn? Trác Du Hiên chua xót nhìn bức ảnh của người con gái ở trên tấm bia mộ kia, từng âm thanh văng vẳng của người đàn ông ở trên khu nghĩa trang rộng lớn không một bóng người kia.

Nơi này rộng lớn như thế, nhưng chỉ có một bóng người, đó là Trác Du Hiên.

"Quân Dao, sinh nhật em, em đừng có ngủ nữa.

Mau ngồi dậy cắt bánh đi, anh mua bánh ngọt mà em thích nhất đây! Đừng nằm đó nữa, nay là sinh nhật của em, em mau dậy thổi nến đi.

Một mình đón sinh nhật anh cô đơn lắm"
Âm thanh đầy chua xót của Trác Du Hiên cứ vang lên giữa không gian rộng lớn của nghĩa trang! Nay là sinh nhật của Thẩm Quân Dao, nhưng người con gái ấy sao cứ nằm đó ngủ mãi như thế.

Sinh nhật của cô, nhưng chủ nhân của bữa tiệc này lại không hề ở đây, chỉ có một mình Trác Du Hiên ở nơi này, hẳn thật sự cô đơn.

Chiếc bánh sinh nhật ấy lớn như thể, một mình Trác Du Hiên làm sao ăn hết được cơ chứ.

Không có Thẩm Quân Dao, những năm nay, Trác Du Hiên thật sự rất cô đơn.

Tim đau như dao cắt, thế nhưng trên gương mặt của Trác Du Hiên vẫn cố gắng rặn ra một nụ cười gượng gạo, hắn cố gắng tỏ ra vui vẻ.

Người đàn ông này như muốn chứng tỏ với Thẩm Quân Dao răng, không có cô, hắn vẫn có thể sống.

Nhưng chỉ là một cuộc sống cô đơn buồn tủi không có hạnh phúc giống như con người ta "Chúng ta thắp nến nha!"
Vừa nói, Trác Du Hiên vừa câm chiếc bật lửa ở trong tay nhanh chóng thắp những cây nến trên chiếc bánh sinh nhật kia.

Trong chốc lát, chiếc bánh sinh nhật đã trở nên rực rỡ bởi những ngọn nến lung linh sắc màu.

Trong màn đêm đang bao phủ lấy toàn thành phố, ở một góc nhỏ của không gian rộng lớn, có những đốm sáng nhỏ đang lung linh sắc màu tỏa sáng giữa không gian rộng lớn của toàn thành phố ấy.

Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday!
Happy birthday to you!
Bài hát sinh nhật lặng lẽ vang lên giữa bóng tối yên ắng của nghĩa trang.

Từng lời ca cất lên phá vỡ đi bầu không khí im lặng, những tiếng hát ấy như thêm sự vui vẻ trong không gian.

Nhưng sao càng nghe những tiếng ca kia cất lên, lòng người ta lại man mác buồn! Không khí vui vẻ đột nhiên lại trở nên u buồn rõ rệt! Trong lời ca ấy, ai cũng có thể nghe ra tiếng chua xót của Trác Du Hiên, lòng hắn đang từng lúc bị một con dao sắc nhọn liên tục cứa vào từng nhát.

Bức tường mạnh mẽ bên ngoài của người đàn ông này hoàn toàn sụp đổ.


Hắn không thể cố gắng được nữa rồi! Cả người của Trác Du Hiên như bị người ta rút cạn hết sức lực, toàn thân hắn đột nhiên ngã khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo kia.

Từng bụi cỏ mọc trên nền đất chạm vào người hắn nhưng cũng đủ khiến cho Trác Du Hiên cảm thấy đau.

Đau về thể xác hay là trong lòng đã đau không chịu nổi đây? Đôi mắt của Trác Du Hiên bỗng rưng rưng hai hàng lệ, hẳn nhìn người con gái đang nở nụ cười ở trên khuôn mặt kia, âm thanh chua xót vang lên.

"Quân Dao, hôm nay là sinh nhật em mà, em đừng ở đó nữa, mau ngồi dậy thổi nến rồi cắt bánh đi.

Em thích ăn đồ ngọt lắm không phải sao? Mau dậy đi.

Một mình anh ăn không hết đâu.

Em à, cứ tưởng rằng không có em, anh vẫn có thể sống tốt.

Nhưng anh thật sự đã sai rồi.

Anh cô đơn một mình trên đời, những năm nay, chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc cả.

Quân Dao, cuộc sống không có em thật là nhàm chán, vô vị.

Em biết không, hằng đêm anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh muốn sống tốt, nhưng không thể nào sống được mà không có em.

Nhiều khi anh muốn đến gặp em, nhưng anh lại sợ rằng em sẽ không muốn gặp anh, không muốn tha thứ cho anh.

Anh sợ lắm, sợ khi đó em sẽ không muốn gặp anh nữa, như thế anh phải làm sao? Nghĩ đến điều đó, anh mới can đảm để sống tiếp.

Nhưng Quân Dao à, anh thật sự không thể trụ được nữa rồi! Anh nhận ra, anh không thể sống thiếu em được, cho nên em đừng bỏ anh một mình có được không.

Anh luôn nghĩ rằng, khi anh đến đây, một điều kì diệu sẽ xảy ra.


Tưởng rằng em sẽ đứng trước mặt anh, cười với anh.

Nhưng cuối cùng anh lại phải thất vọng rồi.

Bao lâu nay anh vẫn luôn ôm trong mình một thứ ảo tưởng, đó là em vẫn còn sống.

"
Không gian ngày một trở nên vắng lặng, cô đơn hơn bao giờ hết.

Không khí lạnh lẽo như muốn nuốt chứng lấy con người ta vậy đấy.

Đột nhiên, những giọt nước mắt trên khóe mi của Trác Du Hiên cứ thế rơi xuống, những âm thanh tí tách tí tách cứ vang lên giữa khoảng không rộng lớn này.

Bỗng nhiên, trời đổ mưa rào! Cơn mưa đổ ập xuống một cách bất ngờ khiến cho những ngọn nến lung linh kia hoàn toàn bị dập tắt.

Cả một vùng sáng ở trong khu nghĩa trang thoáng chốc đã trở thành một nơi tối tăm, nước mưa trút xuống không ngừng, giống như tiếng lòng đang không ngừng gào thét của Trác Du Hiên vậy.

Trác Du Hiên không hề tìm chỗ trú mưa, hắn vẫn ngồi quỳ ở đó, những giọt nước mắt hoà với dòng nước mưa lạnh lẽo chảy dài trên gương mặt của hắn.

Tóc tai, quần áo thoáng chốc đã trở nên ướt đẫm, những giọt nước còn liên tục nhỏ xuống từ trên tóc của hẳn.

.