Gả Vào Hào Môn

Chương 306: Con Người Cố Chấp






Từ từ đặt đôi bàn tay của Thẩm Quân Dao xuống giường, Trác Du Hiên mới nhẹ nhàng khép cửa lại, lắng lặng đi theo Trác Dương Phong, em trai của mình ra phòng cách.

Nhìn bộ dạng sống không ra sống, chết không ra chết của anh trai mình, Trác Dương Phong nhướn mày.

"Trác Du Hiên, anh xem cái bộ dạng này của anh đi, ba năm nay anh đã trở thành bộ dạng như thế nào? Anh sống có vui không?"
Nhìn Trác Du Hiên ở trong cái bộ dạng như thế này, Trác Dương Phong không khỏi đau lòng.

Nhìn anh trai của mình ở trong cái bộ dạng như thế, làm sao Trác Dương Phong không buồn bã cho được chứ.

Người anh trai này của anh thật sự vô cùng cố chấp, anh ấy cứ giữ Thẩm Quân Dao ở trong tình trạng như thế này liệu có ổn hay không? Người đàn ông mệt mỏi nhìn Trác Dương Phong, em trai của hãn cũng đã dần trở nên chững chạc hơn, không còn lêu lổng như trước kia nữa.

Âm thanh khàn khàn đục ngầu phát ra miệng của Trác Du Hiên.

"Em muốn nói gì? Nếu không còn gì nữa thì anh vào với cô ấy đây!"
Trác Du Hiên đang định xoay người, hắn muốn nhìn người con gái ấy, không muốn rời cô nửa bước thì Trác Du Hiên bị Trác Dương Phong giữ người lại.

Anh nhìn anh trai của mình, người đàn ông này vẫn mãi cố chấp như thế.

"Anh à, anh thông minh như thế chẳng lẽ lại không biết em đang nói cái gì hay sao? Trác Du Hiên, người anh trai thông minh tài giỏi của em khi xưa đâu rồi? Sao bây giờ anh lại biến thành cái bộ dạng như thế này hả? Trác Du Hiên một thời oanh liệt đâu mất rồi?"
Trác Dương Phong không biết tại sao người anh trai của mình lại biến thành cái bộ dạng cố chấp như vậy nữa, trông hắn lúc này chẳng khác gì một kẻ sống dở chết dở cả.


Người anh trai của anh trước đây đâu rồi, chẳng lẽ con người hiện tại của Trác Du Hiên đã giết chết con người lạnh lùng tàn nhân như trước đây rồi hay sao? Vì chị dâu ư? Có lẽ đúng là như vậy.

Trác Du Hiên, anh trai của anh đã quá yêu chị dâu, cho nên anh ấy mới biến thành cái bộ dạng như bây giờ đây.

Nhưng như vậy, Trác Du Hiên có vui vẻ gì hay không? Không chỉ có anh trai anh, ngay cả chị dâu của anh cũng bị kéo vào chuyện này, cũng phải chịu dày vò trong khi còn đang hôn mê như thế kia.

Trác Dương Phong thật sự không muốn nhìn thấy anh trai của mình như vậy nữa, anh luôn miệng khẩn cầu.

"Trác Du Hiên, coi như em xin anh đấy, anh hãy để chị ấy đi đi, đừng làm khổ chị ấy thêm nữa.

Hai người bây giờ có khác gì đang tự làm khổ nhau hay không? Anh à, chị ấy rất có khả năng không tỉnh lại nữa đâu, anh hãy để chị ấy đi đi, em xin anh đấy.

Buông tha cho Chị ấy, cũng chính là buông tha cho anh, đừng dày vò nhau như vậy- Đây không phải là lần đầu tiên Trác Dương Phong nói với anh trai của mình điều này, nhưng đây là lần đầu tiên anh cầu xin anh ấy một cách hết lòng như vậy đấy.

Môi lần khi Trác Dương Phong nói, Trác Du Hiên đều phớt lờ, chẳng hề để tâm đến, anh ấy vẫn luôn dày vò bản thân mình như thế.

Là em trai của Trác Du Hiên, Trác Dương Phong thật không muốn nhìn thấy hai người họ cứ làm khổ nhau như thế.

Giải thoát cho nhau đi, đây chính là cách giải quyết tốt nhất cho cả hai hiện giờ.

Nhưng cho dù Trác Dương Phong có thật tâm cầu xin, Trác Du Hiên vẫn giữ nguyên thái độ cổ chấp của mình như thế, hẳn ta lạnh nhạt nhìn em trai của mình, đôi mắt còn lộ rõ quầng thâm, xem ra là đã lâu rồi không ngủ.

"Trác Dương Phong, anh đã nói rồi, cho dù chỉ còn một chút hy vọng, không gì là không thể cả.

Anh đã quyết rồi, em đừng chen chân vào chuyện này.

Quân Dao nhất định sẽ tỉnh lại, anh chắc chỉ là như thế"
Người đàn ông khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Hắn một mực tin rằng Thẩm Quân Dao nhất định sẽ tỉnh lại mà thôi! "Còn nữa, Trác Dương Phong, anh cảnh cáo em, lẫn sau cấm em không được nhắc đến chuyện này nữa.

Nếu không đừng trách anh không nể tình chúng ta là anh em"
Trác Du Hiên đang định đi vào thì giọng nói của Trác Dương Phong bất chợt vang lên khiến cho cả người của hẳn bất giác cứng đờ lại, chân tay như bị đóng băng.

"Trác Du Hiên, nếu anh yêu chị ấy đến thế thì tại sao khi xưa lại làm khố chị ấy như vậy? Anh quên khi xưa mình đã làm gì rồi hay sao? Chẳng lẽ anh muốn nhìn chị ấy tiếp tục chịu đau khổ nữa à? Nhớ năm xưa anh ghét chị ấy lắm mà, ghét đến mức muốn giết người.


Bây giờ có cơ hội vậy anh ra tay đi!"
Đúng! Trác Du Hiên làm sao mà quên được! Làm sao hắn có thể quên khi xưa hắn đã làm gì với Thẩm Quân Dao cơ chứ? Chính vì như thế Trác Du Hiên mới có ngày hôm nay đây! Trác Du Hiên bây giờ chẳng khác gì một tên chán đời, một tên lưu manh vừa mới ra tù về chứ không còn là một Trác Du Hiên oai phong lẫm liệt, đầu đội trời chân đạp đất như khi xưa nữa rồi.

Hít thở một hơi, Trác Du Hiên hừ một tiếng.

"Trác Dương Phong, em đừng có dùng kế khích tướng với anh, anh sẽ không dính bẫy của em đâu.

Anh nói rôi, hôi đó chỉ vì một chút hiểu lầm cho nên anh với Quân Dao mới như vậy thôi, còn bây giờ anh chỉ muốn tập trung ở bên cạnh vợ mình, em đừng có xen vào chuyện của anh"
"Hiểu lầm? Trác Du Hiên, anh nói thế mà nghe được â? Nếu như ngày xưa anh nghe lời em, nghe lời của Lục Ngạn thì có phải mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này hay không? Anh quá cố chấp, quá kiêu ngạo, cho nên đã hại một người vô tội đến bước đường này rồi anh có biết không?"
Trác Dương Phong nói không sai.

Đứa em trai này của hẳn nói hoàn toàn đúng, không sai dù chỉ một chữ.

Đúng là khi xưa, nếu như Trác Du Hiên chịu nghe lời của Lục Ngạn, chịu nghe lời của em trai mình, thì có lẽ hẳn với Thẩm Quân Dao đã cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, trọn vẹn rồi.

Nhưng hắn quá kiêu ngạo, để rồi hủy hoại chính người con gái mình yêu thành ra ngày hôm nay.

Trác Dương Phong hạ giọng xuống, anh nhìn bóng lưng cô độc của anh trai mình.

"Cho nên anh trai à, em xin anh đấy, đừng làm khổ chị ấy nữa.

Buông tha cho chị ấy cũng là buông tha cho anh đi.

Hai người đừng như vậy, để rồi không ai có kết cục tốt đâu"

"Dương Phong, anh biết tội lỗi khi xưa anh gây ra quá nặng, không có cách nào có thể bù đắp hết được.

Nhưng anh yêu cô ấy, không muốn rời xa cô ấy, cho nên anh sẽ không từ bỏ đâu.

Em đừng khuyên anh nữa, vô ích thôi: Trác Du Hiên thều thào mấy câu, sau đó hắn đi thẳng một mạch vào phòng của Thẩm Quân Dao đang dưỡng bệnh ở trong đó, để lại một mình Trác Dương Phong đứng ở nơi này.

Hắn có lẽ cũng đã quá mệt mỏi, không muốn cãi nhau nhiều với em trai của mình nữa.

Trác Dương Phong nhìn bóng lưng của anh trai mình đang dần biến mất, anh bất lực lắc đầu, gương mặt tràn trề thất vọng.

Anh đã nói như vậy rồi, vậy mà anh trai anh nhất quyết không chịu nghe lọt tai dù chỉ một từ.

Người anh trai này của anh quả thật quá cố chấp rồi.

Đến khi Trác Du Hiên quay trở lại thì cảnh tượng đập vào mắt hắn chính là hình ảnh Thẩm Quân Dao hai mắt đang mở to nhìn lên trần nhà.

Trác Du Hiên thấy cảnh này, hắn vội vã chạy đến nắm lấy tay cô.

"Quân Dao, em tỉnh rồi sao?".