Gả Vào Hào Môn

Chương 255: Cái Xác Không Hồn






Bác sĩ tỏ vẻ bất lực, dù không muốn để cho sức khỏe của cô gái ấy ngày càng trở nên nghiêm trọng, ông đã cố gắng thuyết phục cô ấy ở lại, thế nhưng cô gái đó thật sự rất cứng đầu.

Thẩm Quân Dao nhất quyết đòi đi cho bằng được, cho dù bác sĩ đã ngàn lời khuyên can.

Biết là không thể ngăn cản nổi, ông ta chỉ có thể đành để Thẩm Quân Dao rời đi.

Nhưng chỉ sợ rằng, sức khỏe của Thẩm Quân Dao còn yếu, như vậy rất dễ gặp chuyện.

Bác sĩ không biết phải làm sao để nói với người nhà của bệnh nhân, đã hai hôm nay rồi, không biết cô gái đó có xảy ra chuyện gì không? Trác Du Hiên sững sờ, gương mặt hắn bỗng trắng bệch đi, hiện lên đầy sự khó tin.

Thẩm Quân Dao mà lại rời khỏi bệnh viện khi vừa mới phẫu thuật xong như thế, sức khỏe cô rất yếu, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Hơn nữa phẫu thuật đau như thế, Thẩm Quân Dao còn không được tiêm thuốc tê, làm sao sức khỏe yếu ớt của cô có thể chịu nổi được chứ? Nghĩ đến đây, Trác Du Hiên thật hận bản thân mình, hắn hận không thể tự đánh cho mình một trận.

Con người hắn làm sao có thể tàn nhẫn đến mức ép Thẩm Quân Dao chịu cơn đau từ dao kéo sắc nhọn kia cơ chứ? Nghĩ đến chuyện Thẩm Quân Dao sẽ bị làm sao, trong lòng của Trác Du Hiên bắt đầu thấy hoảng sợ.

Nỗi lo lắng bất an cứ ồ ạt như những con sóng ập đến, không hiểu vì sao Trác Du Hiên đột nhiên lại sợ hãi như thế, hẳn có một linh cảm không hay.

Đôi bàn tay của người đàn ông cuộn tròn thành nằm đấm, Trác Du Hiên như muốn che đi sự run rẩy của những ngón tay, tuy nhiên trong đôi mắt đen sâu đầy mệt mỏi kia của Trác Du Hiên là một sự lo lắng bất an cực kỳ.

Hắn hoảng sợ, lo lắng, sợ Thẩm Quân sẽ Dao thật sự xảy ra chuyện gì đó.

Trác Du Hiên bây giờ chẳng khác gì đang ngồi trên đống lửa cả, bất an cực kỳ.


Không hiểu tại sao, Trác Du Hiên lại chạy khắp cả bệnh viện để tìm Thấm Quân Dao.

Cho dù biết là cô đã rời đi, nhưng Trác Du Hiên vẫn ôm một hy vọng là người con gái ấy vẫn còn ở nơi này, hắn nhất định sẽ tìm được.

Nhưng Trác Du Hiên phải thất vọng rồi, không hề có bóng dáng Thẩm Quân Dao ở nơi này cho dù hắn đã tìm khắp nơi.

Cuối cùng Trác Du Hiên hắn cũng biết được cảm giác tuyệt vọng là như thế nào rồi! Hắn điên cuồng tìm kiếm, thậm chí là lục tung khắp mọi nơi nhưng vẫn không tìm thấy hình bóng của người con gái ấy ở đâu cả.

Trác Du Hiên vô vọng ngồi phịch xuống đất, hẳn liên tục thở hổn hển, mồ hôi lóng lánh chảy khắp trên gương mặt của hắn.

Như thế này cũng không phải là cách, hắn không thể không có căn cứ mà cứ đi tìm Thẩm Quân Dao ở khắp nơi như vậy.

Trác Du Hiên nghỉ ngơi một lát, sau đó hắn rút ra trong túi một chiếc điện thoại rồi cho người gọi.

"Cậu cho người đi tìm Quân Dao cho tôi, cho dù phải lật tung cái thành phố này lên cũng phải tìm được người."
Trác Du Hiên cho người đi tìm, bởi vì Thẩm Quân Dao không thể nào đi xa được khi ở trong tình trạng như vậy.

Hôm nay cho dù Trác Du Hiên hẳn có phải lật tung cả thành phố Bắc Kinh này lên hắn cũng nhất định phải tìm cho bằng được cô gái tên Thấm Quân Dao.

Cùng với thuộc hạ, Trác Du Hiên đi khắp nơi tìm kiếm.

Hắn điên cuồng chạy khắp nơi suốt một ngày một đêm, thế nhưng cả ngày vẫn không có tung tích gì cả.

Trời cũng đã ngả màu về đêm, thậm chí là còn có tiếng sấm đùng đùng ở trên trời, dường như là trời sắp mưa rồi.

Càng về muộn, Trác Du Hiên lại càng lo lắng, sợ hãi.

Buổi tối của Bắc Kinh lạnh đến như thế, Thẩm Quân Dao lại chẳng có nơi nào dung thân lỡ như cô bị cảm lạnh thì sao.

Hơn nữa cô cũng mới phẫu thuật xong, làm sao có thế chịu được khi bệnh tật cứ liên tục hành hạ cô chứ.

Thể nhưng, đúng lúc này, Trác Du Hiên mới ngộ ra điều gì đó! Điện thoại của Thẩm Quân Dao! Phải rồi! Ắt hẳn cô phải đem điện thoại ở bên cạnh mình! Nếu vậy thì quá tốt rồi! Hắn đã cài định vị ở trong điện thoại của cô, cho nên lần trước khi Thẩm Sơ Vũ với Thẩm Quân Dao bị bắt cóc, Trác Du Hiên mới dễ dàng tìm ra nơi đó như thế.

Sao bây giờ Trác Du Hiên mới nhớ ra điều đó cơ chứ? Đúng là trước đây Trác Du Hiên đã lấy đi điện thoại của Thẩm Quân Dao, nhưng để đề phòng hắn đã vô tình để nó ở trên người của Thẩm Quân Dao mà cô không hề hay biết.

Hắn đã cài định vị vào đó để phòng ngừa bất trắc xảy ra.

Theo định vị, Trác Du Hiên kêu tài xế của mình đến địa điểm mà Thẩm Quân Dao đang ở đó! Đây là một nơi tối tăm, không một bóng người qua lại, Thẩm Quân Dao đến đây làm gì chứ? Ngoài trời lúc này đã mưa to như trút nước.


Những âm thanh ào ào ào ào của mưa rơi ngoài kia càng khiến cho Trác Du Hiên có một dự cảm không lành.

Hắn bất an đến nỗi không thế ngồi im được, luôn miệng kêu tài xế lái xe nhanh lên.

Trời mưa ngày một nặng hạt, nước mưa trút xuống xối xả, dường như là không có điểm dừng.

Đến một con hẻm nhỏ, ánh đèn ô tô phảng phất, Trác Du Hiên vô tình nhìn thấy một thứ gì đó, hắn vội vã kêu tài xế của mình nhanh chóng dừng xe lại.

"Dừng xe! Mau dừng xe lại cho tôi!"
Tài xế theo lệnh của ông chủ ngay lập tức dừng xe lại.

Trác Du Hiên vội vàng cầm lấy chiếc ô bên cạnh rồi mở cửa lao nhanh xuống xe, hắn vội đến nỗi chẳng để ý đến lời nói của tài xế.

Vừa mới xuống xe, đập vào mắt của hắn chính là hình ảnh của Thẩm Quân Dao đang yếu ớt ngồi ở đó.

Cô như một con búp bê bị người ta dày vò xong rồi lập tức vứt bỏ đi, không một ai để tâm đến.

Dưới ánh đèn Led của ô tô, gương mặt trắng bệch của người con gái ấy hiện lên một cách chân thực và rõ ràng.

Quần áo trên người bị xé rách gần như hoàn toàn, trên người chằng chịt là những vết xanh tím, gương mặt đầy vết hành hạ, đánh đập.

Nước mưa xối xả dội thẳng lên người của Thẩm Quân Dao, đầu óc, mặt mũi, tóc tai của người con gái đáng thương ấy ướt đẫm, mái tóc rũ rượi khäp gương mặt tiều tụy kia.

Cả người cô liên tục run rẩy, thế nhưng cô không hề có phản ứng gì cả, đôi mắt vô hồn cứ nhìn thẳng về phía trước.

Trác Du Hiên đau nhói, đau đến mức hô hấp của hắn trở nên dồn dập.


Thẩm Quân Dao làm sao lại trở thành như thế này.

Nhìn qua cũng có thể đoán ra, cô đã bị người khác cường bạo.

Trác Du Hiên vội vã chạy đến, hắn chạm vào người cô, lạnh, rất lạnh, như một cái xác chết vậy! Trác Du Hiên giật mình, hắn hoảng sợ lay lay người của Thấm Quân Dao, âm thanh trở nên dồn dập, lo sợ.

"Thẩm Quân Dao, em làm sao thế này? Tại sao em lại thành ra bộ dạng như vậy? Em nói gì đi, đừng cứ im lặng như thế"
Dường như Thẩm Quân Dao không hề hay biết Trác Du Hiên đã đến đây.

Cho dù hắn ta có lắc mạnh người của Thẩm Quân Dao như thế nào, cô vẫn giống như một cái xác không hồn, không cử động, không nói chuyện.

Trác Du Hiên lập tức bế thốc cả người của cô lên xe, không để cho cả người lạnh buốt của cô dính mưa nữa.

Hơi thở của người con gái ấy gần như đã dừng hẳn, chỉ còn một chút âm thanh rất nhỏ mà thôi.

Ngôi trên xe, Trác Du Hiên siết chặt lấy đôi tay lạnh buốt của Thẩm Quân Dao, từng đợt âm thanh run rẩy bật ra.

"Quân Dao, em cố gắng một chút, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, em cố gắng lên.

Tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì"
Hắn bắt tài xế của mình lái xe thật nhanh, còn Trác Du Hiên lập tức cởi áo khoác của mình, nhanh chóng khoác lên người đầy thương tích kia của Thẩm Quân Dao, nhanh chóng ôm lấy thân thể lạnh ngắt ấy như muốn sưởi ấm cho cô.Cánh tay của Trác Du Hiên liên tục vỗ nhẹ lên má của người con gái ấy..