"Thôi không sao, đã qua rồi, không muốn nhớ thì đừng nhớ đến chuyện đó nữa"
Thẩm Quân Dao gật đầu, đôi mắt của cô đã đỏ hoe.
Người con gái hơi cúi đầu xuống đất, đôi bàn tay bấu chặt lấy drap giường trắng muốt kia.
Thẩm Quân Dao không kìm được mà rơi nước mắt.
Cô thật sự không dám nghĩ đến cái cảnh đó, cái cảnh mà người chồng mà mình yêu thương nhất chính tay hại con của mình như vậy.
Nhìn Thẩm Quân Dao rơm rớm nước mắt, Lục Ngạn không thể nào dấu đi được sự đau lòng.
Anh vỗ nhẹ lên vai của cô, nhẹ nhàng an ủi người con gái đáng thương, số phận bất hạnh ấy.
"Thôi, mọi chuyện đã qua hết rồi, em đừng nghĩ tới nó nữa.
Bây giờ em phải sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc, đó là những gì em xứng đáng có được.
Hãy nghĩ về tương lai ở phía trước.
Hơn nữa, em đừng suốt ngày sâu não như vậy, không tốt cho con của em đâu."
Lục Ngạn an ủi như vậy, nhưng Thẩm Quân Dao không kìm được mà khóc nấc lên.
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể ôm cả người gầy yếu của Thẩm Quân Dao vào trong lòng, để cho người con gái ấy khóc hết ra.
Khóc ra rồi, sẽ không còn cảm thấy buồn nữa.
Mấy ngày trôi qua là những ngày vô cùng bình yên đối với Thẩm Quân Dao.
Mấy ngày này, không một ai làm phiền đến cô cả, ngày ngày chỉ có một mình Lục Ngạn đến thăm cô, rồi trò chuyện cùng cô.
Dạo gần đây, tinh thần của Thẩm Quân Dao cũng đã tốt lên không ít rồi.
Chắc chỉ cần một thời gian nữa là cô có thể bình ổn lại tâm trạng của mình rồi.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Lục Ngạn cảm thấy rất vui mừng vì được nhìn thấy Thẩm Quân Dao hạnh phúc như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười tươi nở rộ ở trên gương mặt cô, trái tim anh không kìm được mà cảm thấy rung rinh.
Anh mong rằng, Thẩm Quân Dao sẽ mãi luôn như vậy, mãi mãi có được hạnh phúc chứ không phải chịu những đau thương tột cùng kia nữa.
Thế nhưng, Lục Ngạn cũng đâu hề biết được răng, đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy của Thẩm Quân Dao chính là một nỗi u buồn đến khó tả.
Khi ở bên cạnh Lục Ngạn, lúc nào Thẩm Quân Dao cũng cười.
Nhưng thực chất cô cười chỉ là để che đi nỗi buồn tủi ở đằng sau mà thôi.
Cô không muốn để Lục Ngạn lo lắng, anh ấy là một người đàn ông tốt, không nên vì cô mà làm nhiều điều như vậy đâu.
Đằng sau nụ cười hạnh phúc ấy chính là một cơn đau âm ỉ kéo dài, nó như ăn món cuộc sống của cô vậy.
Mỗi khi ở một mình, khi căn phòng bệnh trở nên tĩnh lặng, cô độc thì tiếng khóc đau đớn thê lương của người con gái ấy lại vang lên, tiếng khóc ấy làm cho người ta cảm thấy day dứt vô cùng, không đau lòng thì thương hại.
Trong suốt thời gian qua, Thẩm Quân Dao cứ chịu đựng một mình như vậy.
Bao nhiêu đau khổ, cô một mình giữ trong lòng, không nói ra với ai cả.
Bởi vì Thẩm Quân Dao cho rằng, nếu cô nói ra thì ai giúp được cô cơ chứ.
Tuy Trác Du Hiên suýt chút nữa đã giết chết con của cô, nhưng sao cô vẫn nhớ đến hắn như vậy? Thẩm Quân Dao vẫn luôn hy vọng rằng, Trác Du Hiên sẽ đến đây thăm cô, cô sẽ cảm thấy rất vui.
Bao nhiêu ngày mong chờ, thế nhưng, Thẩm Quân Dao vẫn phải thất vọng, bởi vì cô không hề thấy bóng dáng của Trác Du Hiên đâu cả.
Ngay cả đến thăm cô dù chỉ một chút, hắn cũng không muốn làm như vậy.
Hoặc là, ngay cả sức khỏe của cô ra sao, mặc cho Thẩm Quân Dao sống hay là chết, Trác Du Hiên cũng đâu hề quan tâm đến điều đó.
Thứ khiến hắn quan tâm lúc này chỉ có một mình người phụ nữ tên Thẩm Sơ Vũ mà thôi.
Thẩm Quân Dao đột nhiên cảm thấy buồn cười vì cái suy nghĩ này của mình! Trác Du Hiên lúc này còn đang hạnh phúc ở bên cạnh của Thẩm Sơ Vũ, làm gì có thời gian mà để ý đến sống chết của mẹ con cô cơ chứ? Mà cho dù hắn biết thì đã sao? Trác Du Hiên sẽ cho cô giữ đứa trẻ này lại ư? Trác Du Hiên một lòng vì Thẩm Sơ Vũ, Thẩm Quân Dao lại một lòng vì Trác Du Hiên, một vòng tròn giữa mối quan hệ của ba người.
Trác Du Hiên và Thẩm Quân Dao chẳng khác gì nhau cả, hai người đều đâm đầu vào thứ tình cảm mà bản thân mình không bao giờ đạt được.
Chính vì những lo lắng này, cho nên tình trạng tâm lý của Thẩm Quân Dao đã ngày một trở nên trầm trọng hơn rất nhiều.
Bề ngoài, trông có vẻ như tinh thần của Thẩm Quân Dao vô cùng tốt, thế nhưng ở bên trong, chỉ mình cô có thể hiểu rõ, tâm lý của cô nó đang bất ổn định như thế nào.
Hôm nay là ngày mà Thẩm Quân Dao được xuất viện.
Lục Ngạn hôm nay đã đến từ sáng sớm giúp Thẩm Quân Dao chuẩn bị đồ đạc mà đưa cô về nhà.
Thẩm Quân Dao luôn tỏ ra vui vẻ, thế nhưng ở trong lòng của cô đang không ngừng chờ đợi.
Một sự mong ngóng như được nhóm lửa ở trong lòng của cô.
Một tia hy vọng nhỏ bé, đó là Trác Du Hiên hôm nay sẽ đến đây đón Thẩm Quân Dao cô trở về nhà.
Biết đó chỉ là một hy vọng vô cùng mong manh, có khi nó lại chẳng bao giờ xảy ra, thế nhưng Thẩm Quân Dao vẫn luôn hy vọng đến điều đó, hy vọng một kỳ tích sẽ xảy ra.
Thế nhưng, Thẩm Quân Dao lại phải thất vọng rồi! Đến kho chuẩn bị lên xe trở về, cô vẫn không thấy bóng dáng của Trác Du Hiên đâu.
Biết là hẳn sẽ không đến, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn cố chấp chờ đợi, cô chưa vội bước lên xe, vẫn kiên quyết đứng chờ hãn.
Lục Ngạn thấy Thẩm Quân Dao hôm nay hơi kỳ lạ, cô cứ ngẩn người ra như vậy, anh chỉ đành lo lắng hỏi cô.
"Em làm sao vậy? Em đang đợi ai à?"
Thẩm Quân Dao giật mình, cô quay người sang bên cạnh nhìn Lục Ngạn một lúc.
Cô vốn đã định nói gì đó nhưng nghĩ lại rồi lại thôi, Thẩm Quân Dao chỉ thở dài một tiếng, cô lắc đầu ngao ngán, âm thanh mang theo vẻ mệt mỏi.
"Không có gì đâu.
Cũng muộn rồi, chúng ta trở về thôi."
Lục Ngạn gật đầu, anh nhìn ra Thẩm Quân Dao đang có tâm sự nhưng anh không dám hỏi nhiều.
Thẩm Quân Dao vốn là người hướng nội, qua một thời gian tiếp xúc, Lục Ngạn có thể nhận ra.
Cho nên anh cũng không muốn ép cô nói ra, anh chỉ có thể ở bên cạnh giúp cho Thẩm Quân Dao vui vẻ hơn mà thôi.
Lục Ngạn lái xe một mạch đưa Thẩm Quân Dao về nhà! Thẩm Quân Dao vừa mới bước chân vào nhà thì thấy một cảnh tượng vô cùng khó chịu ở trước mắt mình.
Thẩm Sơ Vũ và Trác Du Hiên đang ở trong nhà này, nói cười vui vẻ với nhau.
Trác Du Hiên đã đưa Thẩm Sơ Vũ về đây rồi hay sao? Hắn đã muốn công khai đưa Thẩm Sơ Vũ về nhà, vậy là hôn nhân giữa cô và hắn sắp sụp đổ rồi? Bao nhiêu hy vọng bấy lâu của Thẩm Quân Dao sắp tan vỡ rồi ư? Thấy Thẩm Quân Dao im lặng đứng ngoài cửa, Trác Du Hiên lạnh lùng liếc nhìn cô, hản ta hừ lạnh một tiếng, khóe môi hơi cong lên.
"Cô đi đâu mà giờ này mới chịu về hả? Cái nhà này không phải là cái chợ mà cô muốn đi thì đi mà muốn về thì về đâu"
Trác Du Hiên vừa nói, tay hắn vừa véo một bên má của người phụ nữ đang ở trong lòng của mình.
Cánh tay còn lại của hắn ôm lấy eo cô ta, đôi mắt không hề rời khỏi thân thể của người phụ nữ ấy.
Trác Du Hiên nhìn thấy Thẩm Quân Dao không đáp lại, hản lạnh lão thông báo.
"Tôi cho cô biết, từ nay Sơ Vũ sẽ chuyển đến căn nhà này sống chung với tôi.
Cô phải nhớ chăm sóc cho bảo bối của tôi đàng hoàng vào nhớ chưa?"
Trác Du Hiên không hề hỏi ý kiến của Thẩm Quân Dao, hắn chỉ lạnh lùng thông báo cho cô biết như vậy thôi.
Còn mặc cô không muốn cũng không thể làm gì được.
Thẩm Quân Dao cần răng nhìn hai người ở trước mặt mình, trái tim bất giác đau nhói lên.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
"Du Hiên, cậu làm như vậy, chẳng lẽ không để ý đến cảm nhận của Quân Dao một chút nào hay sao?".