Nghe Lục Ngạn nói như vậy, Thẩm Quân Dao mới ngây người ra, hai mắt cô mở to ngạc nhiên không ngớt nhìn anh.
Nhắc mới nhớ, kỳ sinh lí của cô đã chậm hơn một tháng nữa rồi.
Vả lại hơn một tháng này Thẩm Quân Dao còn có những dấu hiệu như thế này, chẳng lẽ là...!
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Dao không khỏi rùng mình, nếu như là sự thật, thì cô phải làm sao đây? Liệu Trác Du Hiên có chấp nhận việc này hay không? Thẩm Quân Dao được Lục Ngạn đưa đến bệnh viện, hay nói chính xác hơn là khoa phụ sản để kiểm tra.
Sau khi làm đủ tất cả các xét nghiệm xong, Thẩm Quân Dao hồi hộp và vô cùng lo lắng ngồi chờ kết quả.
Còn Lục Ngạn thì ở bên ngoài, anh không muốn khiến cho Thẩm Quân Dao hồi hộp thêm.
Ngồi chờ khoảng ba mươi phút, tâm trạng của Thẩm Quân Dao vô cùng rối bời.
Cô vô thức cần môi, những ngón tay đan xen vào nhau, móng tay bấu chặt vào trong da thịt của cô, tim trong lồng ngực liên tục đập thình thịch.
Thẩm Quân Dao thật sự không ngồi được yên, cô liên tục xoay người đi rồi lại xoay người lại.
Thời gian như ngưng đọng, trong lòng của cô hồi hộp và vô cùng lo lắng.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, đây chính là khoảng thời gian hồi hộp nhất.
Liệu có phải là sự thật hay chỉ là mơ? Nếu cô thật sự mang thai thì sao? Trác Du Hiên liệu có chấp nhận đứa trẻ này hay không? Trác Du Hiên không cho phép cô mang thai con của hẳn, liệu hản sẽ bắt cô bỏ đứa trẻ này hay không cho phép cô giữ đứa trẻ lại? Đây chính là mối lo ngại duy nhất trong lòng cô hiện giờ.
Cuối cùng kết quả cũng đã có! Một vị bác sĩ cầm kết quả bước vào, người đó vẫn đeo khẩu trang trên mặt, che đi gương mặt kia.
Trước khi nói ra kết quả, vị bác sĩ kia hỏi cô.
"Cô Thẩm, chồng cô hôm nay có tới đây không?"
Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Quân Dao không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Có lẽ giờ này Trác Du Hiên đang ở bên cạnh mấy cô tình nhân kia của hắn, làm gì có thời gian mà đi cùng cô đến đây cơ chứ? Trong lòng của cô dâng lên một cảm giác chua xót.
Thẩm Quân Dao cố gắng kiềm chế cảm xúc, ngẩng đầu trả lời câu hỏi của bác sĩ.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
"Không có, chồng tôi dạo này bận việc, không đến đây cùng tôi được."
Vị bác sĩ đang ngồi ở đối diện kia có thể nghe ra âm thanh chua xót từ miệng của Thẩm Quân Dao.
Thế nhưng ông ta cũng chẳng thể nói gì, đây vốn không phải là chuyện của ông ta, cho nên ông ta cũng không muốn xen vào vụ này.
Vị bác sĩ trầm ngâm nhìn Thẩm Quân Dao một lúc lâu, để cho cô bình ổn lại cảm xúc của mình, sau đó mới tiếp tục nói.
"Chúc mừng cô, cô đã mang thai được sáu tuần rồi: Thẩm Quân Dao bất ngờ ngẩng đầu lên, hai mắt của cô mở to nhìn bác sĩ.
Cô thật sự mang thai hay sao? Cô như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, vô thức thốt ra một câu.
"Thật hay sao? Tôi sắp được làm mẹ rồi?"
Vị bác sĩ kia gật đầu.
"Đúng vậy! Chúc mừng cô đã được lên chức mẹt"
Nghe lời khẳng định của vị bác sĩ kia, Thẩm Quân Dao không khỏi cảm thấy vui mừng.
Cô đưa tay chạm vào bụng mình, trên môi bất giác nở một nụ cười.
Ở nơi này, ở trong bụng của cô đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ, đó là con của cô.
Đây là kết tinh của cô và Trác Du Hiên, người đàn ông mà cô yêu nhất.
Không thể không thừa nhận, Thẩm Quân Dao đang cực kì vui mừng.
Sự hạnh phúc không thể nào che đi ở trên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao.
Vậy là cô sắp được làm mẹ rồi, sắp được trở thành mẹ của những đứa trẻ.
Làm mẹ, một nghĩa cử thiêng liêng và vô cùng cao đẹp.
Nhìn Thẩm Quân Dao vui mừng như vậy, vị bác sĩ kia cũng rất vui, ông ta đưa cho Thẩm Quân Dao một tấm ảnh nhỏ.
"Cô xem, đây chính là hình siêu âm của đứa trẻ đó."
Thẩm Quân Dao nâng niu cầm tấm hình kia lên trên tay mình.
Đây là con của cô hay sao? Thật là đáng yêu! Tuy bây giờ con của cô rất nhỏ nhưng đứa trẻ này chắc chắn sẽ vô cùng đáng yêu cho mà xem Nhưng nếu Trác Du Hiên biết được chuyện này, liệu hắn ta có cảm thấy vui hay không?Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi của Thẩm Quân Dao bỗng chốc cứng đờ.
Toàn bộ niềm vui mừng hạnh phúc của cô chỉ trong một giây đã bị dập tắt toàn bộ.
Trong lòng của Thẩm Quân Dao bỗng dâng lên sự lo lắng, bất an.
Cô lo Trác Du Hiên sẽ không chấp nhận đứa trẻ này, hản không nhận đứa trẻ là con mình, đến lúc đó thì phải làm sao? Đây không phải là mối lo chính ở trong lòng của Thẩm Quân Dao! Điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là, nếu Trác Du Hiên biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này, hẳn có cho phép cô giữ đứa trẻ này hay không? Trác Du Hiên mỗi lần quan hệ xong, hẳn đều ép cô uống thuốc tránh thai, hắn không muốn Thẩm Quân Dao mang thai đứa con của hẳn.
Mọi lần Thẩm Quân Dao đều uống thuốc tránh thai, duy chỉ có lần đó, hôm đó Trác Du Hiên uống rượu say rồi hai người xảy ra quan hệ, không sử dụng biện pháp phòng tránh.
Có lẽ chính là do lần đó.
Nếu Trác Du Hiên biết được Thẩm Quân Dao dám làm trái lời của hắn, hẳn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Hơn nữa, có thể Trác Du Hiên sẽ không để cho cô giữ đứa trẻ này lại.
Không.
Cô không muốn như thế.
Đây là con của cô, đứa con đầu lòng của cô, cô không muốn bỏ nó đi.
Máu mủ ruột rà, làm sao Thẩm Quân Dao có thể bỏ đứa trẻ này đi được chứ? Con ơi, mẹ phải làm sao đây? Lỡ cha con không chấp nhận chúng ta thì sao? Mẹ nên làm gì đây? Thẩm Quân Dao đang vô cùng lo lắng, sợ hãi thì giọng nói của vị bác sĩ kia đã đưa cô trở về với hiện thực.
"Cô Thẩm, qua kiểm tra, chúng tôi phát hiện sức khỏe của cô đang suy giảm mạnh.Cô mang thai mà không chú ý đến sức khỏe của mình, như vậy sẽ vô cùng hại cho đứa trẻ.Không những thế, chúng tôi phát hiện, cô đã sử dụng một lượng thuốc tránh thai cực kỳ lớn, điều này cực kỳ nguy hiểm cho phụ nữ mang thai.Chẳng những vậy, có thể khiến cho đứa trẻ bị tàn tật hoặc những căn bệnh di truyền nữa đấy"
Thẩm Quân Dao lắng tai nghe những lời "trách móc" kia của bác sĩ, cô cắn chặt môi, hai tay ôm lấy bụng của mình.
Cho dù con của cô có như thế nào đi chăng nữa, cô cũng chấp nhận nó, chỉ cần nó là con của cô mà thôi.
"Cô Thẩm, tôi thật lòng khuyên cô, hãy chú ý giữ gìn sức khỏe một chút, nếu không, không chỉ đứa trẻ, ngay cả mạng sống của cô cũng không thế giữ được đâu."
"Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ chú ý"
"Tôi sẽ kê cho cô một ít thuốc bổ, cô nhớ ăn uống đủ chất rồi uống thuốc hàng ngày"
Thẩm Quân Dao nhận lấy đơn thuốc kia, sau đó cô thẫn thờ bước ra bên ngoài.
Lục Ngạn đang chờ ở đó, thấy cô đi ra thì hoảng hốt chạy lại hỏi thăm.
"Sao rồi? Có phải là mang thai hay không?"
Thẩm Quân Dao nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Ngạn hơi ngạc nhiên một chút, thế nhưng điều này hoàn toàn nằm trong suy đoán của anh.
Vậy là Thẩm Quân Dao thực sự đã mang thai rồi, mang thai đứa con của Trác Du Hiên.
Không hiểu tại sao trong lòng của anh lại có một chút hụt hẫng.
Thế nhưng anh vẫn mỉm cười vui vẻ chúc mừng cô.
"Chúc mừng em đã được làm mẹ!"
"Cảm ơn anh!"
Thẩm Quân Dao rụt rè cảm ơn.
Lục Ngạn hơi bất ngờ vì thái độ của Thẩm Quân Dao, đáng lẽ ra cô phải vui mừng mới đúng chứ, sao lại rầu rĩ thế này được.
Anh tò mò hỏi cô.
"Quân Dao, em không cảm thấy vui khi mình sắp được lên chức mẹ, chức vụ thiêng liêng cao cả nhất trên đời sao?"
"Chuyện này...".