Gả Vào Hào Môn

Chương 166: Sức Khỏe Tuột Dốc






"Bây giờ cậu đã vừa lòng hay chưa?"
Lục Ngạn gầm lên, hai mắt cay xè của anh lúc này bỗng trở nên đỏ hoe, đôi tay anh túm chặt lấy cổ áo của Trác Du Hiên, thái độ vô cùng tức giận.

Thẩm Quân Dao đã thảm như vậy rồi, Trác Du Hiên, cậu đã vừa lòng hay chưa? Lục Ngạn thật không muốn nhìn thấy Trác Du Hiên cứ như vậy nữa, đây không phải là Trác Du Hiên mà anh biết.

Trác Du Hiên hờ hững nhìn gương mặt tức giận kia của Lục Ngạn, từ từ đẩy tay của anh ra, lạnh nhạt lên tiếng.

"Chưa, như thế này vẫn là quá nhẹ nhàng với người phụ nữ đó rồi.Cô ta phải chịu đựng nhiều hơn thế nữa.Đây chỉ là mở đầu của bi kịch mà thôi.Cho nên những gì sau này cô ta phải chịu nó khủng khiếp hơn rất nhiều."
Trác Du Hiên chẳng những không tỏ ra một chút hối hận nào mà còn lạnh lẽo nói ra những lời nói tàn nhẫn ấy.

Đôi mắt của hản lộ ra một tia cay độc, tàn nhẫn.

Hắn sẽ không để yên cho Thẩm Quân Dao như vậy đâu.

Lục Ngạn mở to mắt nhìn Trác Du Hiên, bạn thân của anh đang đứng trước mặt anh mà nói ra những lời nói cay độc ấy.

Thật không ngờ Trác Du Hiên lại chẳng biết hối cải mà còn có thế độc địa đến như vậy.

Đây chính là người bạn thân của anh suốt bao nhiêu năm qua ư? "Trác Du Hiên..."
Lục Ngạn nghiến răng nghiến lợi nhìn Trác Du Hiên, anh thật sự bất lực nhìn hắn.

Anh không biết cách nào để ngăn Trác Du Hiên dừng lại nữa, nếu hắn cứ thế này, nhất định Thẩm Quân Dao có ngày sẽ mất mạng ở trong tay người đàn ông này mất thôi.

Mà Thẩm Quân Dao còn quá trẻ, cô nên sống chứ không phải là chôn vùi cuộc đời của mình ở trong địa ngục như vậy.


"Cậu nhất định sẽ hối hận!"
Lục Ngạn lạnh lùng quăng cho Trác Du Hiên một câu, sau đó anh bỏ đi, mặc cho người đàn ông kia đứng lại đó, ánh mắt hắn trở nên sa sầm lại cứ lạnh lẽo nhìn về phía của chiếc cửa đang khép kín kia.

Dường như Trác Du Hiên đang nghĩ đến điều gì đó thế nhưng lại không một ai nhìn ra được suy nghĩ của hẳn.

Lúc Thẩm Quân Dao tỉnh lại, cô đã bình tĩnh hơn, không khóc lóc gào thét như lúc mới nghe được chuyện này nữa.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Tuy nhiên điều đó lại khiến cho Lục Ngạn cảm thấy vô cùng lo lắng, cả ngày cô chỉ im lặng, chả nói chả rằng, thỉnh thoảng hốc mắt lại chảy ra những giọt nước mắt mang theo bao nhiêu nỗi đau của người con gái.

Mặc cho Lục Ngạn tìm mọi cách để bắt chuyện với cô, làm cho cô cảm thấy vui, thế nhưng Thẩm Quân Dao lại không hề có phản ứng lại.

Cô vẫn chỉ im lặng, đôi mắt lộ ra một sự tuyệt vọng vô cùng.

Người con gái ấy dường như đang rơi xuống một hố sâu tuyệt vọng mà không cách nào có thể thoát ra khỏi điều đó.

Cả ngày, Thẩm Quân Dao không chịu ăn uống, mặc cho Lục Ngạn nói như thế nào.

Anh hết lời khuyên ngăn Thẩm Quân Dao, anh nói đến khàn cả cổ họng thế nhưng người con gái đáng thương ấy lại chẳng nghe lọt tai lời nói của anh dù chỉ một lời.

Điều này làm cho Lục Ngạn vô cùng đau đầu, anh không biết phải làm sao để Thẩm Quân Dao chịu ăn một chút nữa.

Cô cứ như vậy thì làm sao có thể sống tiếp đây? Thực chất, Thẩm Quân Dao đã không còn muốn tiếp tục sống nữa rồi.

Với cô, mất đi hai bàn tay của mình, cô chẳng khác gì một kẻ vô dụng cả.


Thẩm Quân Dao không muốn sống như vậy, thế nên cô chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa.

Sức khỏe của Thẩm Quân Dao ngày một đi xuống, mà Lục Ngạn lại không nỡ ép cô ăn, không còn cách nào khác, Lục Ngạn chỉ đành truyền dung dịch vào người của cô, để cho Thẩm Quân Dao duy trì được sự sống.

Nếu không, cô gái này sẽ mất mạng chứ chẳng đùa.

Hơn một tuần, Thẩm Quân Dao cứ ở trong tình trạng như vậy, vô cùng im lặng, vô cùng tuyệt vọng.

Một tuần nay, Lục Ngạn luôn túc trực ở bên cạnh Thẩm Quân Dao, anh chính là sợ cô nghĩ quẩn rồi làm ra chuyện dại dột nào đó.

Lục Ngạn luôn tìm cách để tỉnh thần của Thẩm Quân Dao tốt hơn một chút, thế nhưng mọi biện pháp đều hoàn toàn vô hiệu.

Đột nhiên, bệnh viện gọi đến, nói công trình nghiên cứu của Lục Ngạn có vấn đề, yêu cầu anh phải trở về bệnh viện gấp.

Không còn cách nào khác, anh phải rời khỏi nhà họ Trác, trở về bệnh viện.

Thế nhưng Trác Du Hiên lại không cảm thấy yên tâm một chút nào cả, anh sợ Thẩm Quân Dao sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Đến nước này, anh chỉ đành trông chờ vào người bạn thân của mình, Trác Du Hiên.

Mặc dù Trác Du Hiên rất muốn hành hạ dày vò Thẩm Quân Dao, thế nhưng anh tin rằng Thẩm Quân Dao đang bị bệnh, cho nên hẳn ta sẽ không tàn nhẫn đến thế đâu.


Cho nên trước khi trở về bệnh viện, Lục Ngạn đã dặn dò Trác Du Hiên vô cùng kỹ, phải trông chừng Thẩm Quân Dao, nếu cô xảy ra chuyện gì thì phải ngay lập tức gọi điện cho anh ngay.

Trác Du Hiên cũng đáp ứng.

Thế nhưng, khi hắn đến gặp Thẩm Quân Dao, cho dù hẳn có nói như thể nào cô cũng không phản ứng lại với hẳn.

Điều đó khiến cho Trác Du Hiên cảm thấy vô cùng bực bội, hản rất muốn quát mảng, dạy cho cô một bài học nhưng hắn vẫn phải giữ bình tĩnh, không để cho Thẩm Quân Dao gặp chuyện.

Đến giờ ăn, Trác Du Hiên đã hết sức kiên nhẫn, hắn đã hạ mình đút cháo cho cô, thế nhưng người phụ nữ này lại chẳng hề biết điều, cô cứ giữ trạng thái như vậy, im lặng, không há miệng.

Trác Du Hiên vô cùng bực tức, hắn xốc cả người của Thẩm Quân Dao ngồi dậy, để cho cô dựa lưng vào thành giường, hản vẫn cố gắng giữ kiên nhẫn nói với Thẩm Quân Dao.

"Ăn đi"
"Há miệng ra, mau ăn đi!"
"Nếu cô không ăn thì đừng có trách tôi!"
Mặc cho hắn đã bắt đầu nổi giận, thế nhưng Thẩm Quân Dao vẫn ngẩn người ra, đôi mắt tuyệt vọng cứ nhìn về nơi nào đó, đôi mắt đầy khát khao về một cuộc sống hạnh phúc bình yên, ước mơ với cô không bao giờ đạt được.

Thẩm Quân Dao vẫn im lặng, Trác Du Hiên đã thật sự nổi điên rồi.

Người phụ nữ này đúng là không biết điều mà, Trác Du Hiên đã hạ mình như vậy mà Thẩm Quân Dao lại không biết điều.

Đúng là gan to bằng trời mà.

Trác Du Hiên không còn cách nào khác, hẳn dùng tay bóp chặt miệng của Thẩm Quân Dao, ép cô há miệng ra thế nhưng cô vẫn cần chặt miệng.

Trác Du Hiên cầm chén cháo kia đưa sát lên miệng của Thẩm Quân Dao, dường như hắn muốn dốc toàn bộ cháo ở trong bát vào miệng của cô.

Thế nhưng Thẩm Quân Dao nhất quyết không ăn, cô vẫn im lặng, ngậm chặt miệng lại, khiến cho cháo nhỏ hết ra giường.


Trác Du Hiên tức giận vô cùng, hản đập vỡ chén cháo trong tay, gào loạn lên.

"Thẩm Quân Dao, cô có ăn hay không thì bảo tôi?"
Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng.

Hắn thật sự muốn phát điên lên, hai cánh tay vô thức cuộn chặt lại, hắn thật sự muốn xông lên giết chết Thẩm Quân Dao vậy.

"Thẩm Quân Dao, nếu cô không ăn, cô có tin tôi sẽ khiến cho nhà họ Thẩm tan thành mây khói chỉ trong một đêm hay không hả?"
Không còn cách nào, Trác Du Hiên chỉ có thể đem nhà họ Thẩm ra để uy hiếp Thẩm Quân Dao.

Hắn ta không tin Thẩm Quân Dao sẽ không có phản ứng trở lại.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Trác Du Hiên! Cả người của Thẩm Quân Dao run lên bần bật, cô sợ hãi nhìn người đàn ông chẳng khác gì ác ma này, cô rất sợ người đàn ông này sẽ khiến cho cả nhà của cô sụp đổ mất.

Trác Du Hiên hơi nhếch môi nhìn bộ dạng sợ hãi của Thẩm Quân Dao.

"Tốt nhất là cô ăn hết cho tôi, nếu không thì đừng có tội ác"
Thẩm Quân Dao sợ hãi ăn hết chén cháo vừa được mang lên.

Nhìn Thẩm Quân Dao ngoan ngoãn như vậy, Trác Du Hiên mới hài lòng.

Hắn đang định nói gì thì một cuộc điện thoại gọi đến.

Hản vừa nhấc máy lên nghe thì một âm thanh truyền đến.

"Thưa cậu, tôi đã tìm được cô Thẩm Sơ Vũ rồi!".