"Xương tay của cô đã bị vỡ nát hết rồi, tuy đã được nối lại nhưng gân cốt đã đứt đoạn toàn bộ, không thể hồi phục lại như trước đây nữa.
Nói cách khác, hai tay của cô đã bị tàn phế rồi"
Trác Du Hiên ung dung cho tay vào túi quần mà nói ra sự thật.
Thẩm Quân Dao không tin nổi, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang vô cùng ung dung, trên người đang toả ra khí thế vô cùng lạnh lẽo có thể giết người kia.
Hai mắt đẫm lệ của người con gái mở to ra, bàng hoàng nhìn hai người đàn ông đang đứng ở trong phòng này.
Thẩm Quân Dao tưởng Trác Du Hiên doạ mình, cô quay sang nhìn Lục Ngạn, người đàn ông đang đỡ lấy cô kia, cổ họng thốt ra từng âm thanh nhỏ bé nhưng vô cùng khó khăn.
"Lục Ngạn, anh nói đi, đây không phải là sự thật đúng không? Anh hãy nói đây chỉ là nói dối đi"
Thẩm Quân Dao dùng chút sức lực mà gào lên, nước mắt lại một lần nữa tuôn trào ra từ hốc mắt đỏ hoe của người con gái, những giọt nước mắt ấy mang theo bao nhiêu nỗi đau đớn uất ức của người con gái ấy.
Lục Ngạn toàn thân cứng đờ, anh quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng khuôn mặt kia của Thẩm Quân Dao, anh cố gắng kìm nén không để cho nước mắt mình rơi ra.
Anh không nói gì, không có cách nào nói dối nhưng cũng không dám nói đó là sự thật.
Lục Ngạn có thể cảm nhận được cả người của Thẩm Quân Dao đang không ngừng run lên.
Cả người cô bỗng nhiên lạnh toát, chân tay của cô run rẩy thành từng đợt.
Nhìn Lục Ngạn như vậy, Thẩm Quân Dao không khỏi cảm thấy bàng hoàng, vậy đó chính là sự thật.
Hai chân của Thẩm Quân Dao mềm nhũn ra, cả người của cô bỗng lụi xơ ngồi dưới sàn nhà, chắc chắn lúc này người con gái ấy đang cảm thấy rất sốc cho mà xem.
Không! Không phải.
Đây không phải sự thật có phải không? Miệng của Thẩm Quân Dao hơi lẩm bẩm, âm thanh truyền ra rất nhỏ.
"Phế rồi.
Ha ha ha.
Phế mất rồi.
Mất rồi"Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Thẩm Quân Dao bỗng dưng cười lớn, từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống cằm của cô, tí tách tí tách nhỏ xuống đất.
Thẩm Quân Dao khóc lớn lên, tiếng khóc đau đớn của người con gái vang vắng khắp căn phòng đang bị bóng tối bao phủ này.
Lục Ngạn hơi cúi người, cả người anh phủ lên người của Thẩm Quân Dao, khẽ đưa tay lau nước mắt cho cô.
Trái tim của anh lúc này co rút lại, đau lắm, nhưng anh vẫn phải kìm nén cơn đau ấy, cố gắng sốc lại tỉnh thân cho Thẩm Quân Dao.
"Không sao đâu, tin tôi đi, tôi nhất định sẽ tìm ra cách chữa trị cho em.
Em chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là được.
"
Thẩm Quân Dao vô hồn nhìn Lục Ngạn, đôi mắt đẫm lệ lúc này của cô không còn một chút hồn phách nào ở trong đó, khoé môi cô mấp máy nói với Lục Ngạn.
"Chữa, tay của tôi có thể chữa được hay sao?"
Lục Ngạn nhanh chóng gật đầu, anh tin bản thân mình có thể chữa được cho Thẩm Quân Dao.
Thế nhưng giọng nói lạnh lẽo của Trác Du Hiên vang lên đã dập tắt đi toàn bộ hy vọng vừa mới được nhóm lên trong lòng của người con gái đáng thương ấy.
"Đừng có ảo tưởng nữa, cánh tay của cô không ai chữa được nữa đâu.
Kể cả thần tiên giáng thế cũng không có cách nào giúp đỡ được cô, cho nên hãy chấp nhận sự thật đi, từ nay đến cuối đời cô chỉ có thể làm một phế vật mà thôi"
"Trác Du Hiên!"
Lục Ngạn nghiến răng nghiến lợi nhìn hẳn, người bạn thân này của anh sao lại tàn độc đến thế? Thẩm Quân Dao vẫn chưa đủ khổ hay sao? Trác Du Hiên lạnh lẽo nhìn Lục Ngạn, từng âm thanh tàn nhẫn vang lên.
"Mình chỉ nói sự thật mà thôi.
Cậu không nên để cho cô ta hy vọng đến những điều không bao giờ xảy ra nữa.
Cả đời này cô ta chỉ mãi mãi là một kẻ tàn phế mà thôi, mãi mãi không thể trở lại làm người bình thường nữa"
"Cậu…”
Lục Ngạn đang định nói gì đó, không khí giữa hai người đàn ông lúc này căng như dây đàn vậy, thế nhưng Lục Ngạn chưa kịp nói gì thì đã bị tiếng thét của Thẩm Quân Dao vang lên ngăn lại.
"Đừng nói nữa, tôi xin mấy người, đừng nói nữa"
Thẩm Quân Dao đưa tay bịt chặt tai mình, hai mắt của cô nhắm chặt lại, hai hàng mi đã ướt đẫm bởi nước mắt.
Cô yếu ớt chạy ra, co do ngồi một góc ở trong cái nhà kho này, miệng liên tục gào khóc, bộ dạng vô cùng thảm thương.
Đừng nói nữa! Tôi xin mấy người đừng nói nữa Đừng nói nữa! Miệng của Thẩm Quân Dao liên tục lẩm bẩm những câu nói ấy, mang theo nỗi đau đớn đến xé rách lòng.
Vậy là, từ nay về sau, cô chỉ là một kẻ tàn phế, cô sẽ trở thành một kẻ vô dụng.
Thẩm Quân Dao đã không có gì rồi, tại sao bây giờ ông trời lại tàn nhẫn cướp đi đôi tay của cô, biến cô trở thành một kẻ vô dụng cơ chứ? Mất đi đôi tay, từ nay về sau, Thẩm Quân Dao sẽ không thể làm gì được nữa.
Cô không thể làm bất cứ việc gì.
Cô không muốn như vậy! Để cô làm một kẻ tàn phế thì chỉ băng giết chết cô đi, Thẩm Quân Dao còn cảm thấy dễ chịu hơn ấy.
Tại sao ông trời lại bắt cô sống trong tình cảnh này cơ chứ? Tại sao vậy? Cô rốt cuộc đã làm cái gì sao? Tiếng khóc đau đớn thê lương của người con gái cứ thế vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch ấy, khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng đau lòng và xót xa.
Sao người con gái ấy lại có thể bị đẩy vào tình cảnh như thế này cơ chứ? Với Thẩm Quân Dao, mất đi hai bàn tay, cuộc đời này của cô không còn gì nữa, sống một cuộc đời vô dụng thì chỉ bằng chết đi cho rồi.
Lục Ngạn từ từ bước đến chỗ của Thẩm Quân Dao đang co do ở đó, nhìn bộ dạng của người con gái ây, trong lòng của anh bỗng dâng lên một cảm giác chua xót cực kỳ.
Anh khó khăn đưa tay chạm vào hai bên vai của Thẩm Quân Dao, những ngón tay của Lục Ngạn cũng hơi run lên, thanh âm khó khăn phát ra từ miệng như muốn an ủi người con gái ấy.
"Quân Dao, em đừng dày vò bản thân mình như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe của em đâu.
Em đừng buồn, tôi nhất định sẽ tìm ra cách chữa bệnh cho em, nhất định sẽ giúp em trở lại cuộc sống bình thường, cho nên em đừng dày vò bản thân mình như vậy nữa"
Có trời mới biết Lục Ngạn đau đớn cỡ nào khi nhìn thấy bộ dạng sống không bằng chết này của Thẩm Quân Dao.
Vậy mà Trác Du Hiên vẫn có thể đứng đó, vẫn có thể trơ mắt nhìn Thẩm Quân Dao đau đớn đến mức này.
Hắn ta không có trái tim hay sao? Thẩm Quân Dao từ từ mở hai mắt ra, đôi mắt đẫm lệ chứa đầy sự tuyệt vọng, tiếng khóc nức nở tràn ngập thê lương.
"Chữa? Lục Ngạn, không được nữa rồi, tay của tôi không chữa được nữa rồi.
Anh đừng an ủi tôi, tôi biết mình đã trở thành một kẻ tàn phế rồi.
"
Thẩm Quân Dao nở một nụ cười thê lương nhìn Lục Ngạn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch kia của người con gái, chúng cứ chảy ra như không có dấu hiệu dừng lại vậy.
Trái tim của cô lúc này đang rỉ máu, cô trở thành một kẻ tàn phế rồi, chính người chồng mà cô yêu nhất đã biến cô trở thành một kẻ tàn phế.
Vậy mà người đó vẫn lạnh lùng đứng ở đó, lạnh lùng trơ mắt nhìn cô đang rơi xuống hố sâu của tuyệt vọng mà chẳng lấy một lời hỏi thăm.
Lục Ngạn bất lực, anh thấy bản thân mình thật vô dụng khi không thể cho người con gái quan trọng nhất đời anh có được hạnh phúc mà chỉ toàn đau khổ.
Giọng của Thẩm Quân Dao nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hắn, hai bàn tay của người con gái bỗng nhiên rơi xuống giữa không trung, bao phủ trước mắt cô là một màu đen tối.
Thấy Thẩm Quân Dao ngất đi, Lục Ngạn lo lắng, miệng anh liên tục gọi tên.
"Quân Dao!"
"Quân Dao!"
Sau khi đặt Thẩm Quân Dao lên giường, Lục Ngạn và Trác Du Hiên cùng nhau ra ngoài, để cho Thẩm Quân Dao nghỉ ngơi trong đó.
Lục Ngạn lúc này không kiềm chế được nữa, anh túm lấy cổ áo của Trác Du Hiên.
"Bây giờ cậu đã vừa lòng hay chưa?".