Gả Vào Hào Môn

Chương 156: Có Chút Ấm Áp






Trác Du Hiên khẽ nhắm mắt lại, hắn cảm thấy cả người lạnh buốt, không có chút hơi ấm.

Hắn nhắm mắt nhưng không cách nào có thể ngủ tiếp được nữa, từng cơn giá lạnh cứ thể ập đến khiến cả người của hắn run lên.

.

Truyện Thám Hiểm
Cho đến khi Thấm Quân Dao trở lại, tay của cô còn bưng theo một bát cháo nóng hổi thì Trác Du Hiên đã cảm thấy cả người của mình đã không còn sức lực gì nữa.

"Trác Du Hiên, anh ngồi dậy ăn chút gì đi rồi còn phải uống thuốc nữa"
Thẩm Quân Dao đặt bát cháo nóng hổi kia lên bàn, cô lay lay người của Trác Du Hiên gọi hắn dậy.

Cho dù mệt thế nào cũng phải ngồi dậy ăn uống một chút, không thể không quan tâm đến sức khỏe của mình được.

Thẩm Quân Dao tưởng rằng hẳn đã ngủ rồi, thế nên mới dám khẽ đưa tay chạm vào trán của hẳn.

Nhiệt độ có vẻ như đã giảm xuống nhưng giảm không nhiều, người của Trác Du Hiên vẫn còn rất nóng.

Cả người của hẳn liên tục ra mồ hôi, khiến chiếc áo sơ mi ở trên người của hẳn ướt nhẹp.

Thấy Trác Du Hiên không trả lời, Thẩm Quân Dao tưởng rằng Trác Du Hiên vì mệt quá mà ngủ thiếp đi mất, thế nên cô mới tiếp tục gọi hắn, âm thanh phát ra đầy lo lắng.

"Trác Du Hiên, anh dậy ăn chút gì vào bụng đi.Không thì sẽ khiến cho bệnh tình càng thêm nặng đấy"
Người đàn ông này quá cố chấp, hản nhất quyết không chịu đến bệnh viện cho dù Thẩm Quân Dao nói mãi.


Một phần là vì đêm nay là giao thừa, các bệnh viện cũng đã đóng cửa.

Nhưng đường như hẳn ta rất không muốn đến bệnh viện thì phải? Thực chất, Trác Du Hiên không hề ngủ.

Chỉ là hai tai của hẳn lúc này ù ù như cối xay gió, không những vậy đầu của hắn còn đau như búa bổ.

Cả người nóng rực như lửa đốt, đã thế từng cơn rét lạnh còn liên tục ập đến nửa.

Thế nên, Trác Du Hiên có nghe thấy tiếng người gọi mình nhưng hắn không biết đó là sự thật hay là ảo giác.

Thẩm Quân Dao liên tiếp gọi hắn mấy câu, mãi Trác Du Hiên mới sực tỉnh.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
X mắt của hắn nặng trĩu khó khăn mở ra, khuôn mặt vô cùng mệt mỏi.

Nhìn Thẩm Quân Dao đang vô cùng lo lắng kia, Trác Du Hiên hơi nhướn mày lại, để mặc Thẩm Quân Dao đỡ mình dựa lưng vào thành giường.

Hắn mệt mỏi chỉ muốn ngủ, nhưng lại không tài nào ngủ được.

Thấy Trác Du Hiên mệt mỏi như thế, Thẩm Quân Dao cũng muốn để hắn nhanh chóng nghỉ ngơi, nhưng cũng phải ăn xong bát cháo cho lại sức đã, nếu không lát nữa lại sốt lên thì khổ.

Cô múc một thìa cháo khẽ đưa lên gần miệng hắn, sự lo lắng hiện rõ ở trên gương mặt, âm thanh như thúc dục người ta vậy.

"Anh cố gắng ăn một chút gì đó đi cho khỏe."
Trác Du Hiên thật sự không muốn ăn, miệng của hẳn lúc này đẳng ngắt thật sự không muốn nuốt gì cả.

Thể nhưng nhìn vào sự lo lắng của Thẩm Quân Dao như vậy, hắn ta thật sự không nỡ từ chối.


Đây là lân đầu có người vì hẳn ta mà lo lắng đến như vậy đấy.

Trác Du Hiên im lặng nhìn Thẩm Quân Dao, nhìn sự lo lắng của người con gái ấy dành cho mình, Trác Du Hiên hơi há miệng ra nhận lấy thìa cháo ở trên tay của Thẩm Quân Dao đút cho mình.

Trác Du Hiên cứ thế ngoan ngoãn ăn hết bát cháo nóng mà Thẩm Quân Dao mang lên kia.

Không biết là vì sao nhưng Trác Du Hiên lại cảm thấy vô cùng ấm áp, bát cháo mà Thẩm Quân Dao mang lên kia lại có một vị rất đặc biệt như xua tan đi cái đắng ngắt ở trong miệng của hắn.

Trên người của Trác Du Hiên liên tục đổ mồ hôi, nhưng điều đó chứng tỏ sức khỏe hắn đã ổn hơn rồi.

Sắc mặt của hắn cũng đã trở nên hồng hào, có sinh khí hơn.

Thẩm Quân Dao lấy khăn lau một lượt quanh người cho Trác Du Hiên, sau đó cô đưa cho Trác Du Hiên mấy viên thuốc hạ sốt mà cô đã đem lên đây từ khi nãy.

Tuy Trác Du Hiên đã hạ sốt thế nhưng trong lòng của Thẩm Quân Dao vẫn cảm thấy không yên tâm, cô sợ lát nữa hắn lại phát sốt nữa thì vô cùng mệt mỏi.

Trác Du Hiên ngoan ngoãn uống hết mấy viên thuốc hạ sốt đảng ngòm kia mà Thẩm Quân Dao đã đưa cho hẳn.

Sau khi uống thuốc xong, Trác Du Hiên đã cảm thấy khá hơn phần nào, hản để cho Thẩm Quân Dao đỡ mình nằm xuống giường.

Nhìn người vợ tần tảo đang hết lòng chăm sóc mình kia, đôi mắt của Trác Du Hiên khẽ lộ ra một tia nghi hoặc.

Thẩm Quân Dao rốt cuộc có phải là người trước đây mà hẳn từng nghĩ hay không? Một con người vì tiền bạc mà bất chấp mọi thủ đoạn? Trong đầu của Trác Du Hiên có rất nhiều nghi vấn.


Lúc này hắn không thể nào phân biệt được con người của Thẩm Quân Dao rốt cuộc là như thế nào? Người con gái ấy có phải là người không từ thủ đoạn hay không? Hay cô chỉ là người bị số phận đưa đẩy đến bước đường này mà thôi? Thẩm Quân Dao không hề biết Trác Du Hiên đang lặng lẽ nhìn mình, cô cẩn thận đắp chăn kín người hắn, để cho hắn không cảm thấy lạnh nữa.

Tiếp đó cô cũng bắt đầu dọn dẹp một vài thứ, cô đem bát cháo mà Trác Du Hiên đã ăn hết kia xuống nhà.

Thấy Thẩm Quân Dao đang định đi đâu, Trác Du Hiên hơi nghiêng đầu nhìn cô, âm thanh khàn khàn vang lên.

"Cô đang định đi đâu đấy?"
Thẩm Quân Dao hơi khó hiểu nhìn Trác Du Hiên, tuy nhiên khó hiểu chỉ là một phần thôi, còn lo lắng sợ sệt mới là cảm xúc chính ở trong lòng của Thẩm Quân Dao lúc này.

Cô thật sự không hiểu tại sao Trác Du Hiên lại nói như vậy, trong lòng của cô thập phần cảm thấy bất an.

Thẩm Quân Dao khép nép trả lời Trác Du Hiên.

"Em chỉ đem bát đi rửa mà thôi."
Cô vừa nói, vừa nơm nớp lo sợ nhìn Trác Du Hiên, sợ hẳn sẽ tức giận.

Thế nhưng Trác Du Hiên lại không hề nổi giận, hắn xoay người trở lại, tiện thể nói với cô một câu.

"Đi đi, nhớ quay lại đây!"
Thẩm Quân Dao hơi ngây người, nhưng sau đó cô cũng nhanh chóng đi xuống nhà.

Sau khi tiếng đóng cửa khẽ vang lên, Thẩm Quân Dao đã cố gắng không làm kinh động đến Trác Du Hiên, cô muốn để cho hắn an tâm nghỉ ngơi, Trác Du Hiên mới bất lực nhìn lên trần nhà.

Hắn cũng không hiểu tại sao lúc đó bản thân hắn lại hỏi Thẩm Quân Dao câu đó nữa.

Nhưng hẳn buộc phải thừa nhận rằng, lúc đó Trác Du Hiên cảm thấy vô cùng sợ, hắn sợ Thẩm Quân Dao sẽ không quay lại đây nữa, giống hệt như cô bé năm xưa vậy.

Có lẽ Trác Du Hiên đang bị bệnh cho nên tính tình của hắn mới trở nên đa cảm như vậy chăng? Hắn cũng không hiểu nữa, nhưng khi nhìn Thẩm Quân Dao lo lắng chăm sóc cho mình như vậy, Trác Du Hiên cảm thấy bản thân của mình hình như đã bị lay động rồi.


Người hẳn luôn căm ghét, luôn hành hạ lại là người ở bên cạnh chăm sóc cho hản khi hẳn bị bệnh, lại là người một lòng quan tâm đến hẳn.

Một lát sau, Thẩm Quân Dao trở lại thì Trác Du Hiên vẫn chưa hề ngủ, hắn vẫn nghi hoặc nhìn lên trần nhà.

Trác Du Hiên vừa thấy Thẩm Quân Dao đến đây thì hản khẽ phát ra tiếng từ cổ họng khàn đặc kia của mình.

"Trở lại rồi à?"
Thẩm Quân Dao lặng lẽ gật đầu.

Hắn thở dài một thời, lại tiếp tục nhìn lên trần nhà.

Thẩm Quân Dao thì ngồi xuống ngay bên cạnh chiếc ghế đang được đặt ở đầu giường hẳn, cô thấy Trác Du Hiên đang suy nghĩ gì đó nên mới không dám lên tiếng làm phiền.

Thế nhưng, không khí giữa hai người cứ im lặng như vậy một thời gian dài.Càng ngày Thẩm Quân Dao càng lo lắng khi thấy Trác Du Hiên không nghỉ ngơi như thế, cô muốn lên tiếng bảo hẳn nên đi nghỉ nhưng không biết phải mở lời thế nào đây.

Quan trọng chính là Thẩm Quân Dao sợ Trác Du Hiên nổi giận.

Thể nhưng, Trác Du Hiên đột nhiên lại chủ động hỏi cô.

"Cô không muốn biết lý do vì sao tôi bị thương như thể này à"
Hắn không nhìn cô, nhưng Trác Du Hiên cũng vô cùng tò mò vì sao Thẩm Quân Dao lại không hỏi hắn nguyên nhân là vì đâu khiến cho hẳn bị thương như vậy.

Thẩm Quân Dao hơi mỉm cười, cô lắc đầu nhìn hẳn, khẽ nói.

"Em không quan tâm đến điều đó, em chỉ biết anh không sao, như vậy là tốt rồi.

Em đợi anh sẽ nói với em khi anh thật sự muốn nói".