Gả Vai Ác

Chương 55: Ngọc Huyết




Ngu Linh Tê cứ thấy giường của Ninh Ân là bất giác căng thẳng, dù sao thì hai lần giải độc trên giường đã tạo cho nàng ấn tượng quá sâu.

Nhưng ngẫm lại thì cũng nghĩ bụng rằng: Suốt hai năm ở kiếp trước có tư thế nào chưa thử đâu?

Những kí ức nhăn nhúm đó đã được vuốt phẳng lì, thẳng thớm từ lâu, chỉ còn lại đó cảm giác ung dung bình thản và đôi chút rung động lướt qua chớp nhoáng mà thôi.

Nàng ngồi tựa một lúc thì thấy buồn ngủ, cả người cứng còng cũng mềm dần.

Chẳng biết Ngu Linh Tê ngủ thiếp đi từ lúc nào, đến khi tỉnh lại thì ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã chuyển thành áng chiều đỏ rực, tà tà đổ bóng bên ô cửa sổ.

Ninh Ân ngồi khoanh chân ở cạnh giường, một tay chống mép giường, cúi người sát lại gần, như thể đang thưởng thức một cuộn tranh đẹp đẽ vô ngần, nhìn nàng với ánh mắt nghiền ngẫm.

Ngu Linh Tê đối diện với đôi mắt đen của hắn, nàng chớp chớp mắt, tỉnh cả người.

“Ta ngủ được bao lâu rồi?”

Nàng ngồi dậy, khẽ xoa cần cổ nhức mỏi, bởi vậy mà bức tranh như sống lại, soi sáng ánh hoàng hôn mờ tối.

“Hai khắc.”

Ninh Ân thong dong gõ gõ ngón trỏ lên cạnh giường, đó rồi nhấc tay lên, xoa cổ giúp nàng: “Tiểu thư bình thản thật sự đấy.”

Ngón tay lành lạnh chạm vào sau gáy, Ngu Linh Tê bất giác rụt cổ lại.

Sau đó thì nhanh chóng thả lỏng cả người, Ninh Ân đời này lành tính thật sự, chắc chắn sẽ không túm gáy dọa dẫm nàng nữa.

Chờ cơn tê bì chân tay qua đi, nàng mới nhón nhón mũi chân xuống đất, nói: “Vẽ xong bản phác thảo rồi à?”

Ninh Ân thất thần “Ừm” một tiếng, bàn tay kia nghịch ngợm xo.a nắn sau tai nàng, bấy giờ mới lưu luyến buông ra.

Ngu Linh Tê tò mò không biết hắn định khắc cái gì, bèn hỏi: “Cho ta xem với.”

“Bây giờ chưa được.”

Ninh Ân liếc nhìn tầng cuối cùng của kệ đầu giường, nói giọng trầm mà thong thả: “Thứ kia vừa đẹp vừa thực dụng. Khi nào khắc xong sẽ để tiểu thư xem sau.”

Đồ hẵng còn đang ngổn ngang, thô kệch, hiện giờ vẫn chưa thể để nàng nhìn thấy.

“Cứ úp úp mở mở!” Ngu Linh Tê trách hắn.

Ninh Ân buồn cười, lại nhìn búi tóc của nàng, đứng dậy sửa soạn lại quần áo, bảo: “Tóc tiểu thư đen mượt như mây, dùng trâm búi lên, để lộ gáy trắng gầy nhỏ, tất nhiên là đẹp cực kỳ.”

Ngu Linh Tê ngẩn ra, chợt bồi hồi nhớ về kiếp trước, quả thực Ninh Ân hay quấn làn tóc dài của nàng búi thành búi lớn, còn hay trêu ghẹo nhéo cổ nàng.

Vậy hóa ra, nhóc điên này thích cổ của nàng vậy à?

Ngu Linh Tê vuốt tóc mai, định quay ra xem trong hộp gương lược có cây trâm nào phù hợp hay không.

Đến cả nàng cũng tự thấy giật mình vì một khắc thỏa hiệp này, nàng khựng người trong một thoáng, nói khẽ: “Giờ không còn sớm sủa gì nữa, ta nên về phòng thôi.”

Trong sân có tiếng vang loạt soạt, mèo mướp như nghe thấy mùi người quen bèn khẽ kêu meo meo.

Ninh Ân nheo mắt lại, quay ra nhìn sân vườn ngoài cửa sổ, định nói lại thôi.

“Tiểu thư.”

Hắn gọi nàng, Ngu Linh Tê đứng ngoài cửa, nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.

Ninh Ân bước lại gần Ngu Linh Tê, đứng ngay trước mặt nàng, gần sát rạt.

Hắn giơ tay vỗ lên má nàng, khiến nàng không khỏi phải chớp chớp làn mi.

Ninh Ân ở gần đến thế, khi nghiêng người cúi đầu, chóp mũi gần như chạm vào mặt nàng. Khoảng cách gần như thế khiến Ngu Linh Tê thậm chí có thể nhìn thấy bóng đổ của làn mi dày và dài của hắn, rõ ràng từng sợi.

Nàng nín thở theo bản năng, lại thấy Ninh Ân giơ tay sửa sang lại làn tóc mai lòa xòa vì nằm ngủ của nàng, thấp giọng bảo: “Tóc rối rồi.”

Tư thế vuốt gọn lại tóc của hắn thân mật mà thong dong như thế, dưới ánh hoàng hôn, hai bóng người khẽ khàng chồng lấp lên nhau, tựa đôi uyên ương kề vai thắm thiết.

“Khụ khụ!” Chợt ngoài sân có tiếng ho khe khẽ.

Ngu Linh Tê như bừng tỉnh, quay ngoắt đầu ra trông.

Nàng thấy bóng dáng rắn rỏi cao lớn của phụ thân đứng dưới gốc ngọc lan, thêm cả huynh trưởng và tỷ với vẻ mặt phức tạp đang đứng mỗi người một bên trái, phải.

Hiển nhiên, họ đều đã thấy cảnh gần gũi thân mật dễ gây hiểu nhầm kia rồi.

“Cha.”

Ngu Linh Tê chỉ thoáng giật mình một thoáng rồi bình tĩnh lại ngay, nàng dời bước chắn Ninh Ân ra đằng sau, bảo: “Sao mọi người lại tới đây?”

Người hầu trong sân đều bị cho lui, chỉ còn lại sự im lặng kéo dài.

Hoàng hôn chuyển màu đỏ quạch, trên mặt Ngu Uyên là vẻ nghiêm túc chưa bao giờ có, ánh mắt nặng nề lướt qua đứa con gái xinh xắn ngoan hiền của mình, sau đó dừng lại ở trên người Ninh Ân.

Ngu Tân Di nhíu mày, nháy mắt ra hiệu với muội muội, mấp môi bảo: “Tuế Tuế, qua đây!”

Ngu Linh Tê có dự cảm trong lòng, nàng khẽ lắc đầu, vẫn đứng che chở trước người Ninh Ân với dáng hình mảnh khảnh nhỏ bé ấy.

Ngu Tân Di thấy tức cả ngực, định đi lên kéo muội muội qua nhưng lại bị Ngu Hoán Thần duỗi tay ngăn lại.

Ngu Uyên nhìn Ninh Ân một lúc lâu, quai hàm nghiến chặt, thế rồi rất chậm rãi, ông khom lưng, chắp tay làm lễ với Ninh Ân bằng thái độ cực kỳ trịnh trọng.

Sau lưng ông, một trai một gái cũng lục tục chắp tay.

Đồng thời, Ngu Linh Tê nuốt khan, biết ngày Vệ Thất trở về làm Ninh Ân cuối cùng cùng đã đến.

Đang nghĩ ngợi thì chợt có một bàn tay to trắng treo đặt lên vai nàng, trìu mến khẽ khàng vỗ nhẹ.

“Đừng sợ, tiểu thư.” Ninh Ân bước ra từ phía sau.

Đã đến lúc căng thẳng thế này rồi mà hắn vẫn chẳng tỏ vẻ gì lạ, thậm chí còn nhếch miệng cười ra chiều hứng thú: “Có vẻ như, Ngu tướng quân muốn nói chuyện với ta.”

“Ninh Ân.” Ngu Linh Tê chợt gọi hắn lại.

Nàng hy vọng Ninh Ân có thể trao đổi với phụ thân bằng thái độ tốt nhất, bèn nghiêm túc nhìn hắn, nói khẽ: “Nhất định phải nói chuyện cho tử tế.”

Nghe vậy, hai anh em Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di đều ngẩng phắt đầu lên: Tuế Tuế… gọi Thất hoàng tử là gì cơ?

……….

Cuối giờ chiều, hoàng hôn và màn đêm dần hòa quyện vào làm một, vầng trăng tròn thướt tha treo trên đầu cành.

Cánh cửa thư phòng đã đóng kín suốt nửa canh giờ.

“Lo cho hắn thế cơ à?” Ngu Hoán Thần liếc nhìn muội muội yêu quý đang rất căng thẳng.

Ngu Linh Tê nâng một bát chè đã nguội lạnh trên tay, đến cả bột ớt nàng thích dùng để tăng hương vị mà nay cũng chẳng buồn động đến.

Ngu Linh Tê lo lắng thật sự,

Tuy là nói cái thói điên rồ và cố chấp của Ninh Ân đã kiềm chế lại ít nhiều, khác nhau như trời với đất so với kiếp trước nhưng nàng vẫn không thể nào lường được tâm tư của phụ thân.

Dù sao chuyện triều thần xếp thành hàng dài cũng như đang đánh cược một ván lớn vậy, không phải chuyện nói chơi.

“Liệu cha có làm khó hắn không?” Ngu Linh Tê hỏi.

“Nếu hắn thật sự là Thất hoàng tử thì đến khi xác nhận thân phận rồi thì chỉ có chuyện hắn làm khó cha thôi.”

Ngu Tân Di ngồi bên cạnh tức quá mà bật cười, duỗi tay nhéo chiếc má mềm mềm của muội muội: “Nếu hôm nay Ngu Hoán Thần không bàn bạc trước với ta, ta còn không biết Tuế Tuế giấu một ông Phật to đùng như thế trong phủ, đúng là cánh cứng lắm rồi đấy!”

Hiếm khi thấy Ngu Hoán Thần tỏ vẻ nghiêm túc như kia.

Quãng thời gian gần đây hắn âm thầm quan sát, phát hiện Thất hoàng tử quả thật là một người vừa thông minh mà lại rất biết che giấu. Mà giữa cao thủ mưu trí thông minh tuyệt đỉnh và kẻ điên đùa giỡn lòng người chỉ cách nhau vỏn vẹn một sợi chỉ.

Thậm chí hắn còn hoài nghi, nếu Ninh Ân không chủ động để lộ ra tung tích dẫn người mắc câu thì quả thực chưa chắc Ngu gia có thể tra ra được tung tích của hắn.

Lúc trước Ngu Hoán Thần chẳng nghĩ ra được Thất hoàng tử bí quá hóa liều để lộ thân phận cho Ngu gia biết là nhằm mục đích gì.

Đến nay đã hiểu rõ, hắn đang ép Ngu gia đưa ra lựa chọn.

Quyết định này quả thực rất khó khăn.

Từ lúc phụ thân hạ triều về nhà đến giờ đã trăn trở rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định tự mình đối mặt với vị hoàng tử đã lưu vong nhiều năm này.

Ngu Hoán Thần nghĩ ngợi, hỏi: “Hôm nay Hoàng thượng có mời riêng phụ thân vào, Tuế Tuế biết là nói chuyện gì không?”

Ngu Linh Tê lắc đầu, cha huynh bao bọc nàng kín kẽ, rất hiếm khi nhắc đến những chuyện lừa gạt nịnh hót trong triều cho nàng nghe.

Ngu Hoán Thần nói: “Hoàng thượng có cho gọi cả Tiết Hữu tướng và Đô đốc thái giám Thôi Ám, ý định phân chia binh quyền Ngu gia, hình thành thế chân vạc bao gồm văn thần, nội thị, võ tướng, chung tay kiềm chế tình thế. Hoàng thượng đã bắt đầu nghi kị chèn ép Ngu gia, mà lý do duy nhất người có thể ra tay có lẽ Tuế Tuế cũng có thể đoán ra được.”

Đương nhiên Ngu Linh Tê có thể đoán được.

Hoàng đế có lẽ đã nghe được phong thanh gì, định mượn đó để cảnh cáo cả nhà Ngu gia: “Quân vương hãy còn đây, chớ có đứng sai chỗ.

Ngu Linh Tê hơi siết tay lại, ngước mắt hỏi: “Một khi đã có lòng nghi kị thì sẽ rất khó để xóa nhòa. Nếu như thế thì nhà chúng ta lại càng không có đường lui.”

“Nào có đơn giản như thế, Tuế Tuế.”

Ngu Hoán Thần đi đến trước cửa ngó nghiêng một cái, chắc chắn là không có người rồi mới đóng cửa lại bảo: “Dù rằng Thất thái tử thực sự đáng để nhà chúng ta bồi dưỡng thì chắc chắn hắn cũng không thể ở lại Ngu phủ để chứng minh thân phận, cũng chắc chắn sẽ không bước vào triều đình qua Ngu gia.”

Ngu Linh Tê hiểu rõ.

Nàng nắm chặt tay, nói khẽ: “Bởi vì một khi như thế thì sẽ chứng thực tội danh cấu kết bè đảng của hắn, ngay khi vào cung sẽ bị kiêng kị chèn ép, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được.”

“Tốt lắm.”

Ngu Hoán Thần trầm giọng nói: “Mà kế sách hiện giờ là chỉ có thể lấy lui làm tiến, cố tìm cho ra đường sống.”

Đang nói thì có tiếng cửa thư phòng kẽo kẹt mở.

Ngu Linh Tê đứng bật dậy, đẩy cửa phòng khách mà chạy ùa ra.

Đèn đuốc sáng trưng ngoài sảnh, Ninh Ân và Ngu Uyên một trước một sau đi ra.

“Cha ơi.”

Ngu Linh Tê lo lắng nhìn phụ thân mình một cái, sau đó chuyển tầm nhìn sang Ninh Ân.

Ninh Ân vẫn giữ nguyên nét cười như cũ, không khác là bao so với lúc với đi vào trong thư phòng. Nhưng lại thấy sắc mặt Ngu Uyên trầm trọng hơn hẳn.

Ngu tướng quân thở dài, dùng dằng nói: “Con gái ngoan, đi dùng cơm tối với nương con trước đã.”

Ngu Linh Tê thưa vâng, lại liếc nhìn Ninh Ân một cái, khẽ giọng “vâng” một tiếng, rồi đi ngược vào trong sảnh chính.

Ngu Uyên chắp tay cáo lui với Ninh Ân, bấy giờ mới trông sang trưởng tử, trưởng nữ nhà mình, nghiêm nghị dặn dò: “Hai đứa các con theo cha vào đây.”

Cửa thư phòng lại khép lại, Ninh Ân ngẩng đầu nhìn bầu trời sao le lói, bấy giờ mới nhếch khóe môi, khoanh tay bước xuống thềm đá.

Đi qua trung đình, bước qua Nguyệt môn, hắn dừng bước rồi mắt nhìn thẳng, duỗi tay ra, xách Ngu Linh Tê trốn trong bóng tối sau ngọn núi giả ra ngoài.

“Nếu tiểu thư trốn ở đây để ám sát, sợ là giờ đã mất mạng rồi.”

Ninh Ân khẽ miết vành tai Ngu Linh Tê, vẫn còn tâm tư trêu ghẹo nàng.

“Phì phì, ai thèm ám sát ngươi?”

Ngu Linh Tê phủi phui cho hết đen đủi, rồi mới chỉnh sửa lại cổ áo bị hắn kéo nhăn, thấp giọng hỏi: “Cha nói gì với ngươi đấy?”

Đôi mắt Ninh Ân đen láy thăm thẳm sâu, như chất chứa màn sương đen không có điểm đầu cuối, nhìn nàng hỏi: “Tiểu thư hy vọng ông ấy nói gì?”

Ngu Linh Tê nhìn hắn, bảo: “Bất kể tương lai có khó khăn thế nào thì đương nhiên ta mong là người và cha có thể đồng tâm hiệp lực, bình an trôi chảy.”

Ninh Ân nở nụ cười, sương đen trong mắt như bị xua tan bằng hết, hỏi: “Lúc trước tiểu thư cho phép ta mang theo một thứ ra khỏi phủ, giờ còn tính toán không?”

Ngu Linh Tê không phải kiểu miệng nói mà lòng không tin, gật đầu hỏi lại: “Tự dưng nhắc đến chuyện này làm gì?”

Tự dưng nàng nảy sinh tâm lý mâu thuẫn, mong đợi hắn có thể sớm ngày đoạt lại hết thảy những gì thuộc về hắn, rồi lại sợ nay mai hắn sẽ ra đi.

Ninh Ân vẫn chưa trả lời, chỉ giơ tay vuốt một lọn tóc bị gió đêm thổi tung bay của nàng, sâu xa nói: “Tiểu thư nhớ rõ những lời này là đủ rồi.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Trong thư phòng.

“Trên người hắn quả thật có tín vật hoàng thất độc nhất vô nhị, không thể làm giả được.”

Ngu Uyên ngồi trên ghế giữ, trầm giọng bảo: “Tuổi còn trẻ mà đã có thể nắm bắt toàn bộ khí thế đàm phán trong tay, tiến lui biết điều… Tuế Tuế nói không sai, người này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.”

Thậm chí còn cao tay quyết tuyệt hơn cả những người như bọn họ.

Ngu Hoán Thần nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của phụ thân, hỏi: “Thất hoàng tử đã bàn điều kiện gì với cha?”

Hồi tưởng lại nội dung cuộc nói chuyện trong thư phòng, sắc mặt của Ngu Uyên lại càng thêm nặng nề.



Cơn giông mùa hè luôn ập đến bất chợt, giông về là gió giật lồng lộng.

Trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế mở một quyển tấu chương ra, nhíu mày, lại mở ra một quyển khác.

Mở liên tục mấy quyển, đều là tấu chương thông tri của Lễ bộ và Ngự Sử đài, xác minh lời đồn Thất hoàng tử chưa chết, khẩn cầu Hoàng đế sớm ngày xác minh thân phận này, tiếp con đỏ về với tông tộc, nối dài hương khói hoàng gia.

Hoàng đế quẳng tấu chương sang một bên, mệt mỏi xoa xoa giữa mày.

Lệ phi quả thực là mĩ nhân thiên hạ hiếm có, lúc trước ông ta không tiếc mọi giá để cướp người về tay cũng là thật, phiền chán sự lạnh nhạt, cứng cỏi của nàng ta cũng là thật.

Khi tình cảm mãnh liệt ban đầu nguội lạnh dần, nốt chu sa biến thành máu con muỗi, sự tồn tại của đứa trẻ này lại trở thành vết nhơ khổng lồ trên con đường trở thành minh chủ của ông ta.

Thậm chí ông ta còn hy vọng Lệ phi và đứa con này cứ thế biến mất, xóa mờ hoàn toàn vết nhơ giết huynh cướp tẩu tẩu của mình đi, bởi thế lúc ấy mới đồng ý…

Thôi, nghĩ lại chuyện cũ khi xưa làm chi.

Lão thái giám đứng bên cạnh nhìn thấu nỗi lòng của Hoàng đế, vội quỳ lên trước xoa vai đấm chân cho ông ta, quan sát hồi lâu mới dám nhỏ giọng thưa: “Nếu bệ hạ cứ mặc kệ để đó thì chắc chắn lời đồn đãi sẽ ngày một tràn lan. Như lão nô thấy, không bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, ngược lại sẽ thể hiện rằng bệ hạ thương con như mạng, vun đắp anh danh nhân đức, khoan dung, độ lượng của bệ hạ… Huống chi, Ngu tướng quân đã dâng thư đồng ý giao quyền, việc tứ hôn cũng đang đệ trình lên, những điều bệ hạ lo lắng đều đã được giải quyết cả, có thể kê cao gối mà ngủ rồi.”

“Đón người về thực ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, đặt dưới mí mắt trẫm ít ra tốt hơn là để cho nó ở bên ngoài làm xằng làm bậy.”

Hoàng đế suy nghĩ, bảo: “Chỉ là lão Thất không có quyền kế thừa ngôi vị Hoàng đế, thông minh quá mức dẫu sao cũng không tốt, phải nhổ sạch nanh vuốt của nó, để nó an phận thủ thường mới được.”



Trời mưa to, khách ra vào thanh lâu thưa thớt.

Chỉ có tiếng tì bà tình tang, giảm nhẹ không khí oi ả đi phần nào.

Trong phòng trà trên lầu, Chiết Kích cúi đầu nói: “Điện hạ, tất cả đã an bài thỏa đáng, chỉ chờ gió Đông cuối cùng.”

“Gió Đông?”

Ninh Ân tựa lên cửa sổ, ngón tay thon dài gõ từng nhịp hững hờ: “Bao giờ thu lưới tự ta quyết định, cần gì đến gió Đông.”

“Thuộc hạ lỡ lời!” Chiết Kích đeo thanh trọng kiếm sau lưng, quỳ lạy xin tội.

Ninh Ân quả hiểu Hoàng đế, chuyện giết huynh cướp tẩu tẩud4ê khi xưa là ông ta đàn áp, quyết sẽ không để vết nhơ này lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ lựa chọn một điều nhịn bằng chín điều lành, tiện bề duy trì hình tượng từ ái anh minh của ông ta.

Hắn cười khẩy một tiếng, liếc nhìn Chiết Kích một cái: “Đứa nô tỳ ở Triệu phủ đâu rồi?”

Chiết Kích đáp: “Đã làm như điện hạ dặn dò, sắp xếp cho ở gian chứa củi ở đây.”

“Tốt lắm.”

Ninh Ân nhìn chậu bạc để trên sạp, mặt nước nâu gợn sóng phản chiếu đôi mắt lạnh lùng bạc tình của hắn.

Có một khối ngọc trắng được đặt trong chậu, to chừng sáu tấc, được ngâm nước thuốc hai ngày hai đêm, rất dễ nhuộm màu.

Hắn vớt khối ngọc nhuộm màu xong ra, cầm khăn bông chà lau sạch sẽ rồi xoay dao, cắt lên đầu ngón tay trong ánh nhìn kinh ngạc của Chiết Kích.

Đầu tiên là một sợi chỉ máu mảnh dẻ, tiếp đó là giọt máu to tròn như từng viên ngọc, nhỏ tong tong xuống.

Ninh Ân rũ mắt, hờ hững giơ tay, để máu đỏ thấm trên ngọc, đến khi cả khối ngọc được nhuộm một lớp màu đỏ nhờ như vân mây mờ ảo.

Những thứ ngọc tầm thường kia mà làm thành trâm cài thì sao có thể xứng với Ngu Linh Tê cho được?

Hắn nhếch khóe môi, đôi mắt màu mực đen láy để lộ ý cười sung sướng.