Gả Vai Ác

Chương 4: Chó ngoan




Ấn tượng của Ngu Linh Tê đối với Dục Giới Tiên Đô vẻn vẹn chỉ có trận lửa lớn năm Thiên Chiêu thứ mười bốn kia, Dục Giới Tiên Đô bị đốt thành địa ngục trần gian.

Khi đó, Ngu Linh Tê nương náu tại Thiên viện Triệu phủ, cách khoảng nửa tòa thành trì, vẫn có thể nhìn rõ ánh lửa chiếu đỏ nửa mảnh trời đêm. Mọi người kinh hoảng bỏ chạy, khóc la, nghe mà khiến người ta khiếp sợ.

Không ai biết ngọn lửa kia bùng cháy như thế nào. Chỉ biết từ đây, thế gian không còn Dục Giới Tiên Đô nữa.

Trong lòng Ngu Linh Tê dao động.

Thời gian cha và huynh phụng chỉ xuất chinh càng ngày càng gần. Trước mắt, chợ đen của Dục Giới Tiên Đô là niềm hi vọng duy nhất của nàng.

Việc này giao cho người khác đi làm thì không quá yên tâm. Ngu Linh Tê nhìn về phía Đường Bất Ly đang gặm lê, chớp chớp mắt, nói: "A Ly, ngươi giúp ta một việc được không?"
Nửa canh giờ sau, Ngu Linh Tê giấu giếm người nhà, mang theo hai thị vệ nhanh nhẹn, kín miệng, thuận lợi lên xe ngựa đến tiếp ứng ở trước Đường công phủ.

Xe ngựa lung la lung lay, chạy về phía Dục Giới Tiên Đô.

"Đúng rồi, còn phải đeo cái này lên nữa."
Đường Bất Ly không biết lấy ở đâu ra hai tấm vải che mặt, một đỏ một trắng.

Nàng đưa tấm màu trắng cho Ngu Linh Tê, giải thích: "Quy củ của Dục Giới Tiên Đô. Người đến đó tiêu khiển phần lớn đều là nhân vật có mặt mũi, sợ nhất là bị người ta nắm thóp. Cho nên để đề phòng chuyện phức tạp, người đi đến đó đều sẽ đeo vải che mặt hoặc là mặt nạ, che giấu thân phận.

Ngu Linh Tê gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Dựa vào dáng dấp của nàng, buộc vải che mặt lên, chỉ còn lại một đôi mắt hạnh quyến rũ, linh động lộ ra bên ngoài lớp vải che mặt, nhè nhẹ chớp mắt.

Đường Bất Ly đánh giá phản ứng của Ngu Linh Tê, đột nhiên nói: "Linh Tê, sau khi ngươi bị bệnh một trận, sao ta lại cảm thấy ngươi thay đổi rất nhiều nhỉ?"
Ngu Linh Tên tựa vào cửa sổ cạnh xe, tay chống cằm, hỏi: "Thay đổi chỗ nào?"

Đường Bất Ly lắc đầu, vén vải che mặt lên, gặm lê nói: "Không nói được, chỉ là cảm thấy ngươi to gan hơn rất nhiều. Nếu như là ngày trước, đừng nói là chủ động đến mấy chỗ thế này, chỉ cần nghe thấy danh xưng Dục Giới Tiên Đô thì đã có thể dọa người ta nhảy dựng một cái rồi."
"Thật sao?" Ngu Linh Tê có chút hoảng thần.

Kiếp trước, ở bên cạnh Ninh Ân hai năm, tình cảnh đáng sợ hơn nữa cũng đã gặp rồi, huống hồ là một Dục Giới Tiên Đô nho nhỏ sắp bị hủy diệt?

Cũng may Đường Bất Ly không phải là người thích truy rõ ngọn nguồn, vén rèm xe lên, đưa mắt nhìn: "Đến rồi."

Mới vừa vào cửa chính của Dục Giới Tiên Đô, dường như cũng không quá khác biệt với phố xá thông thường, khắp nơi là cửa son màn thúy, lưu ly sa đăng.

Sau đó đi theo Đường Bất Ly sang bên cạnh, tiến vào một sảnh đường dưới đất mờ tối thì nhìn thấy cửa lâu phù điêu cao không thấy đỉnh sừng sững trước mắt.

Cửa lâu có khắc phù điêu thú dữ tợn chầm chậm mở ra, giống như mở ra một thế giới cuồng loạn khác. Tiếng náo nhiệt như núi kêu biển gầm đập vào mặt.

Tòa thành trì ngầm dưới mặt đất này tối tăm không thấy bầu trời, đèn đuốc ngày đêm không tắt. Người tới tiêu khiển đều che giấu dưới lớp mặt nạ, đánh bạc giết người, ngợp trong vàng son, uống máu ăn thịt.

Trong lồng gỗ của hoa lâu đang giam giữ không ít cô nương xinh đẹp, chết lặng, mất hết hứng thú hướng về phía đường đi ngoắc tay kéo khách.

Thậm chí Ngu Linh Tê còn nhìn thấy người ở sòng bạc đang vây đánh một khách đánh bạc thiếu nợ, tiếng k.êu rên liên hồi. Người xung quanh xem trò vui lại điên cuồng ồn ào "Đánh chết hắn".

Ngu Linh Tê nhíu mày cảm thán: "Chỗ như vậy, thiêu hủy cũng không đáng tiếc."

Đường Bất Ly khó hiểu: "Thiêu hủy cái gì?"
Ngu Linh Tê ho nhẹ một tiếng: "Không có gì."

Xuyên qua đám người vội vàng, xuống thêm một tầng nữa, đèn đuốc tối dần.

Cái gọi là chợ đêm cũng chỉ là một cửa hàng, tràn ngập không khí cổ xưa, mục nát.

Đường Bất Ly đưa Ngu Linh Tê đi vào một phường thuốc. Hai tên thị vệ theo sát phía sau.

Chủ cửa hàng là một thanh niên thanh tú, yếu ớt, nhưng khi hắn ở sau quầy ngẩng đầu lên, ngọn đèn chiếu sáng nửa bên mặt còn lại đầy sẹo của hắn, kinh dị như ma quỷ.

"Muốn cái gì?" Bàn tính dưới tay hắn không hề ngừng lại, bán sống bán chết nói.

Ngu Linh Tê như không nhìn thấy nửa gương mặt dữ tợn kia của hắn, lạnh nhạt nói: "Xin hỏi, có Cửu U hương không?"

Bàn tay khô cằn đang gảy bàn tính chợt dừng lại.

Chủ cửa hàng ngước mặt lên, lướt nhìn Ngu Linh Tê một chút, nói: "Đây là cấm dược, ba trăm lượng, không mặc cả."
"Bao nhiêu?"
Đường Bất Ly líu lưỡi: "Thứ thuốc nát gì mà đắt như vậy?"

Trái lại Ngu Linh Tê nhẹ nhàng thở phào, vội nói: "Thành giao."
Chỉ cần có thể trợ giúp cha huynh tránh thoát được kiếp nạn bắc chinh, có nhiều tiền hơn nữa thì nàng cũng nguyện ý.

Ngu Linh Tê lấy hết tiền bạc góp nhặt từ thời niên thiếu, tháo cây trâm và vòng tay xuống, lại tìm Đường Bất Ly vay mượn hai mươi lượng mới miễn cưỡng gom góp đủ tiền thuốc Cửu U hương.

Nàng lấy phương thuốc xếp kỹ trong tay áo ra, so sánh một phen, xác nhận đã đủ.

Rồi gói kỹ Cửu U hương tương lai không dễ kiếm được kia chung với phương thuốc, cười tủm tỉm, nói: "A Ly, số bạc mượn của ngươi, ngày mai ta sẽ sai người đưa đến nơi ở của ngươi."
Đường Bất Ly hào sảng phất tay: "Ấy, giao tình giữa ta và ngươi còn cần khách sáo làm gì!"
Cái cảm giác có người để nương tựa như thế này thật tốt.

Trong lòng Ngu Linh Tê ấm áp: "Quay về thôi."

Trong lòng nàng chỉ lo cho Cửu U hương ở trong ngực, lúc quay người ra khỏi cửa, không hề chú ý có một bóng đen ở phía đối diện lảo đảo tiến đến.

"A!"

Bả vai bị đâm đau nhức, lúc này, Ngu Linh Tê thở nhẹ một tiếng, phương thuốc và Cửu U hương tuột tay, rơi xuống đất.

Đường Bất Ly vội vàng đỡ lấy Ngu Linh Tê, giận dữ xông tới thiếu niên: "Ngươi không có mắt nhìn đường đi à?"
Phản ứng đầu tiên của Ngu Linh Tê chính là cúi người nhặt dược liệu, ngẩng đầu nói: "Không có gì đâu..."
Giọng nói như bị bóp nghẹn, Ngu Linh Tê bỗng mở to mắt.

Chỉ một cái chớp mắt như vậy, trái tim giống như bị nắm chặt, không thể hít thở.

Đứng trước mặt, là một thiếu niên mặc võ phục màu đen, vải vóc không nhìn ra được chất liệu, trên nửa khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ màu xanh đen, chỉ lộ ra chóp mũi anh tuấn và đôi môi mỏng tái nhợt.

Hắn ôm lấy chỗ ngực bị đụng, lúc liếc mắt, đôi mắt dưới lỗ hổng của lớp mặt nạ hơi nhíu lại, lộ ra sự hờ hững và lạnh nhạt.

Dù chỉ có nửa gương mặt như vậy thì Ngu Linh Tê vẫn nhìn chút là nhận ra ngay.

Quá... quá giống!

Đôi môi mỏng và dáng cằm này, nàng có hóa thành tro cũng nhận ra!

Khắp người thiếu niên đầy hàn ý. Con ngươi như hắc băng lướt qua người của Ngu Linh Tê. Ánh mắt dừng lại trên phương thuốc nằm ngửa trên mặt đất kia.

Đáy mắt hiện lên u ám tối tăm.

Ngu Linh Tê vội vàng nhặt phương thuốc và Cửu U hương lên, giấu phía sau lưng.

Những oán hận và uất ức vất vả lắm mới quên được của kiếp trước như vỡ đê, đầu gối của Ngu Linh Tê vô thức nhũn ra, một câu "vương gia" như muốn bật ra khỏi miệng.

Thân thể run rẩy theo bản năng, nhưng trong mắt lại là cơn giận không ép xuống được.

Phải tỉnh táo, Ngu Linh Tê.

Cho dù người này thật sự là Ninh Ân thì hắn cũng không biết mình, không có gì đáng sợ hết!

Đúng vậy, không có gì phải sợ.

Ngu Linh Tê vừa nghĩ như vậy thì sức lực nhiều lên, cố nén hàn ý khắp người, đấu mắt với thiếu niên áo đen kia.

"Đến rồi sao?"
Dường như chủ cửa hàng có quen biết với thiếu niên mặc áo đen, cười xòa một tiếng, phá vỡ sự yên lặng: "Nhanh như vậy đã có thế xuống đất đi lại rồi, thật sự là mệnh cứng."
Lúc này, thiếu niên mặc áo đen mới thu ánh mắt thăm dò lạnh như băng lại, đi đến quầy lấy thuốc. Thứ hắn đưa cũng không phải là tiền bạc, mà là đặt một mặt dây chuyền lá sắt dính máu lên trên quầy, rồi quay người đi.

Bước chân của hắn rất nhanh. Lúc sượt qua người, Ngu Linh Tê có cảm giác một ánh mắt lạnh lẽo lướt ngang người nàng, khắp người đều phát lạnh.

Ngu Linh Tê nhớ rõ kiếp trước chân trái của hắn có tật, thủ trượng không rời thân, đi đường rất chậm.

Hắn... thật sự là Ninh Ân sao?

Ngu Linh Tê chần chờ, nhưng loại cảm giác áp bách ăn sâu vào tận xương tủy kia nói cho nàng biết không hề sai.

Đang nghĩ ngợi thì thị vệ bên cạnh biến sắc: "Tiểu thư, người đang chảy máu."
Ngu Linh Tê thuận theo ánh mắt của hắn, cúi đầu xuống, quả nhiên ống tay áo của mình dính một mảng máu tươi.

Đường Bất Ly cũng giật nảy mình, vội vàng kéo nàng qua, nói: "Không sao chứ Linh Tê? Bị thương chỗ nào rồi?"
Ngu Linh Tê kiểm tra cánh tay một chút, cũng không có bị thương, hoàn hồn nói: "Không sao, cũng không phải là máu của ta."
Vậy chỉ có thể là lúc nãy đụng vào Ninh Ân, không cẩn thận bị dính phải.

Dù sao kiếp trước của hắn cũng như thế, trên người luôn dính đầy các loại máu xui xẻo, kết quả còn muốn nàng chịu đựng buồn nôn, rửa tay, lau chùi giúp hắn, mà Ninh Ân thì cao cao tại thượng nhìn xuống, mỉm cười thưởng thức dáng vẻ nàng nhíu mày nhưng không thể làm gì khác.

Rõ ràng đã lấy được thuốc, nhưng lòng của Ngu Linh Tê vẫn loạn như cũ, tràn ngập bất an.

Nàng không thể nào khống chế được suy nghĩ: Có lẽ mấy năm mà Ninh Ân biến mất, là đang ăn chơi lêu lổng ở Dục Giới Tiên Đô chăng?
Khó trách kiếp trước không có người nào có thể điều tra được tung tích lúc lưu vong của hắn.

Trong lòng dâng lên đủ loại ngờ vực.

Ngu Linh Tê dứt khoát cắn răng, đẩy dược liệu vào lòng của Đường Bất Ly: "A Ly, ngươi giữ trước một chút giúp ta."
Dứt lời, nàng quay đầu, nhanh chóng đuổi theo hướng đi của Ninh Ân.

Thị vệ không yên lòng, vội vàng ôm quyền với Đường Bất Ly, rồi cũng đi theo.

Bỏ lại Đường Bất Ly ôm dược liệu, gương mặt ngờ nghệch đứng yên tại chỗ, thầm nói: "Tìm người kia tính sổ à?"
Trước sau cùng lắm chỉ trong giây lát, bóng lưng gầy yếu, quen thuộc kia cũng chưa đi xa.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ánh đèn màu cam xa hoa, hồ cơ nhảy múa bên đường, người mang đủ loại mặt nạ rực rỡ, xán lạn, chỉ có hắn mặc bộ đồ đen còn dày đặc hơn cả bóng đêm.

Ngu Linh Tê đi ngược hướng với đám đông tấp nập, tiến về phía trước, vô cùng vất vả.

Quẹo vào góc đường, đuổi đến một tòa lầu cao bảy tầng vàng son lộng lẫy ở trước mặt thì Ninh Ân biến mất không thấy dấu vết.

Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy trên con thú trước cửa của tòa đại lâu treo một tấm bảng hiệu kim quang lấp lánh, trên đó viết ba chữ "đấu trường thú".

Nàng muốn vào cửa, lại bị thị vệ thân cận ngăn lại.

Thanh Tiêu là một người tính tình trung nghĩa, ôm quyền khó khăn nói: "Tiểu thư, mấy chỗ thế này người không đi được."
Ngu Linh Tê hỏi: "Tại sao?"
Thị vệ Thanh Tiêu liếc mắt nhìn các nhà quyền quý ra vào nơi này, nhỏ giọng nói: "Thứ đấu trong đấu trường thú không phải là thú, mà là người. Các nhà quyền quý nuôi dưỡng nô lệ chiến đấu, để họ lên đài tự giết lẫn nhau, dùng chuyện cá cược này để tìm niềm vui...
Thanh Tiêu chỉ nói đến đây.

Ngu Linh Tê nhớ lại kiếp trước, khắp người Ninh Ân đều là tà khí điên cuồng, xem ra là do yêu thích trò tiêu khiển máu me này. Có lẽ nơi đây chính là chỗ ẩn thân của hắn.

Ngu Linh Tê nhìn quanh cái động tiêu tiền thỏa thích và hoang đường này, trong lòng sáng tỏ: Quả nhiên từ nhỏ hắn đã thích hưởng lạc, không phải hạng người tốt lành gì!

Nhớ lại sự thê lương sau khi chết ở kiếp trước, trong lòng nàng bỗng nhiên tuôn trào trăm ngàn suy nghĩ...

Trải qua xúc động, nhưng lý trí vẫn hơi chiếm thế thượng phong.

Ninh Ân cũng không phải là người dễ đối phó, cho dù trong lòng tức giận, cũng vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn.

Ngu Linh Tê lại đứng thêm một lúc, thấy Ninh Ân không ra ngoài nữa thì quay người muốn nhanh chóng rời đi.

Lúc này, cửa lớn của đấu trường thú bỗng mở ra, tiếp theo, một bóng đen quen thuộc bị người ta đẩy ra ngoài một cách thô bạo, xiềng xích bằng sắt còn đang rung động.

"Cho ngươi chạy loạn!"
Mặt mũi của người đánh đập vô cùng dữ tợn, thô giọng quát: "Khách quý đã đợi ngươi suốt hai chung trà rồi, còn không mau đi dập đầu nhận lỗi!"

Nhìn thấy bóng người lướt qua kia, bỗng chốc Ngu Linh Tê quên mất chuyện bỏ đi, chỉ ngây ngốc đứng giữa đám người, chứng kiến chuyện hoang đường, ly kỳ của thế giới này.

Thiếu niên áo bào đen bị xích lại, bị người ta đá một cú vào đầu gối, lập tức ngã nhào lên đất, dược liệu vừa mua được cất trong ngực văng xuống đất.

Hắn có chút chật vật, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cũ, đôi môi tái nhợt mím thành một đường. Hắn quỳ gối, run rẩy muốn đứng lên, nhưng không thành công.

Hai tên hán tử hộ viện ăn diện, hung thần ác sát tiến lên, nhấn vai của hắn, hung hăng đè ép, thiếu niên lại phịch quỳ xuống.

"Được rồi, tha cho hắn lần này, đợi lát nữa còn cần hắn ra sân quyết đấu nữa."

Trong xe ngựa một nam nhân có thân hình mập mạp chui ra, mặc cẩm bào, đeo một chiếc mặt nạ trừ tà mắc cười, tay cầm đồ chơi quả hạch đào đứng trước xe, nói: "Nếu như đánh đến tàn phế thì đấu còn gì thú vị nữa?"
Nghe thấy vậy, lúc này, hai tên hộ viện mới buông thiếu niên ra.

"Xem như ngươi gặp may, khách quý chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua ngươi ra sân."
Trong đó, có một người đá thiếu niên một cước, giọng nói ác độc: "Tiểu súc sinh, còn không mau nghênh đón quý nhân hạ giá!"

Thiếu niên cúi thấp đầu, dưới lớp mặt nạ là một vùng nặng nề, u ám, cứ thế dùng tư thế nhục nhã quỳ sang bên cạnh xe ngựa, sau đó ép tấm lưng gầy gò xuống từng chút từng chút.

"Trông hắn kìa, đúng thật là một con chó ngoan!"
Nam nữ quần là áo lượt vây xem xung quanh cười vang, giống như thiếu niên bị đè đầu xuống đất là một thứ gì đó dơ bẩn, hôi hám, ánh mắt mang theo sự xem thường và chán ghét.

Nam nhân trên xe ngựa dường như cảm thấy rất hài lòng đối với biểu hiện của hắn, ưỡn cái bụng mập mạp, giẫm gót giày không nhuốm một hạt bụi lên lưng của thiếu niên, lại lấy hắn làm ghế xuống xe!

Nam nhân kia béo ụt ịt, trọng lượng không phải như người thường.

Thiếu niên kia kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bị giẫm chùng xuống, hai tay nổi gân xanh, run rẩy.

Nửa chiếc mặt nạ màu xanh đen bị rơi xuống, lăn lông lốc sang một bên, lộ ra gương mặt tuấn mỹ, tái nhợt, mang theo vết thương của thiếu niên.

Mồ hôi từ cằm hắn chảy xuống, tóc con trên trán tán loạn, che khuất đôi mắt u ám kia.

Chỉ trong một cái chớp mắt đó, chút hi vọng cuối cùng trong lòng Ngu Linh Tê cũng biến mất không còn lại gì.

Bên tai như có một chiếc búa nặng đập xuống, đùng một tiếng.

Thân người lắc lư, nàng không kìm chế được lùi lại một bước, cảm giác có thứ gì đó mình từng biết đang sụp đổ, long trời lở đất.

Người đó thật sự là Ninh Ân. Ninh Ân thời niên thiếu.

Nhiếp Chính vương không ai địch nổi kia, tên điên mãi mãi mặc áo bào tím cao quý, mỉm cười tàn sát kia, nam nhân mà ba năm sau khiến cho toàn bộ thiên hạ nghe thấy thì đều phải biến sắc kia...

Lúc này đang bị tàn bạo giẫm dưới chân, quỳ xuống dập đầu với một người quyền quý không biết danh tính.