Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Từ Oản sáng rực.
Nàng không nhúc nhích, chỉ nâng đôi mắt lên, nhìn Cố Thanh Thành.
Hai cánh tay hắn giam cầm nàng giữa lồng ngực, ánh mắt nặng nề.
Ám trì dưới lòng đất được dẫn nước vào, rõ ràng đã vào mùa hè nóng nực, nhưng ngâm nước một hồi vẫn cảm thấy lạnh cả người.dieen-dan(lee?quy^d0on) Đôi môi mỏng đặt lên chóp mũi nàng rất ấm áp, hắn chợt đứng thẳng người lên, đưa tay giữ chặt cằm nàng.
Từ Oản không thể động đậy, nhìn ánh mắt hắn, lại càng tức giận: "Cố Thanh Thành, ngươi muốn làm gì?"
Hắn lại càng cúi thấp đầu: "Nàng nói ta muốn làm gì?"
Nói xong hơi thở lại càng đến gần, Từ Oản hoảng hốt, dùng cả tay lẫn chân, vừa đấm vừa đá.
Hắn tránh né, giữ chặt cổ tay nàng, chỉ dùng chút lực, đã dễ dàng kéo nàng vào trong nước, bậc thang dưới nước càng đi xuống thì càng sâu, trong lòng nàng biết rõ nước bên trong rất sâu, không dám đi xuống, sợ hãi tựa lưng vào bệ đá.
Nhiệt độ nước không cao, Cố Thanh Thành đứng trong nước, vươn tay kéo đai lưng, khiến nàng sợ đến mức thét chói tai: "Cố Thanh Thành ngươi điên rồi! Ta còn chưa cập kê!"
Hắn chỉ làm bộ như thế, lập tức đi lên phía trước, dường như muốn dán chặt vào người nàng: "Biết nàng chưa cập kê, nên ta luôn chờ, nhưng nàng đã làm gì, muốn phủi sạch quan hệ với Bản Vương?"
Lúc đầu, Từ Oản chỉ cảm thấy hắn quen thuộc, đôi khi vào thời điểm cảm xúc đổ vỡ, yếu ớt muốn dựa vào hắn.
Nhưng bây giờ lại phát hiện hắn cũng là người tái thế*, tự nhiên muốn trốn tránh: "Ngươi... Ngươi đừng động... Ngươi đừng tới đây."
*tái thế: sống lại
Vươn tay đẩy lòng ngực hắn, càng thêm gấp gáp: "Ta nói cho ngươi biết, ta đã giao hẹn với tiểu Điện hạ, sẽ đến Đông cung, trễ thời gian sẽ không tốt, trước tiên ngươi... Để cho ta đi trước..."
Con ngươi đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm gương mặt nàng, thậm chí Cố Thanh Thành còn có thể nhìn thấy gương mặt mình trong con ngươi của nàng: "Nàng có thể đến Đông cung, nhưng nhất định phải đồng ý với Bản Vương một chuyện."
Từ Oản nghe giọng điệu của hắn, dường như có chút nhượng bộ, đứng thẳng người: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Ánh mắt nam nhân thâm trầm: "Nàng chỉ có thể đồng ý, nếu không ta sẽ không cho nàng tiến vào Đông cung."
Ngữ điệu chắc chắn của hắn thật khiến người ta phẫn nộ, bỗng nhiên nàng nhớ lại lúc hắn đưa nàng đến Đông cung, Lý Hiển liền không có ở đó, nếu không phải cơ duyên xảo hợp* thời điểm Lý Hiển săn bắn trở về phát hiện ngọc bội nàng lưu lại, sợ là hai người cũng không thể gặp lại. Trong lòng càng nghi ngờ, nếu như có tâm, nhất định sẽ an bài một thời điểm tốt, tìm lúc mà Lý Hiển có ở đó.
*cơ duyên xảo hợp: vừa khớp; thật khéo; trùng hợp
Nói cách khác, đều là hắn cố ý.
Cắn răng, nàng nắm chặt quả đấm: "Lần trước ngươi cố ý đưa ta đến Đông cung lúc tiểu Điện hạ không có ở đó đúng không?"
Hắn không trả lời nàng, chỉ nhìn nàng: "Đồng ý hay không đồng ý?"
Từ Oản âm thầm tính thời gian, đành cúi đầu: "Được, ngươi nói xem là chuyện gì, ta sẽ đồng ý."
Đỉnh đầu nàng đều là nước, những giọt nước như hạt châu rơi trên chiếc cổ tuyết trắng của nàng, một tay Cố Thanh Thành xoa gáy nàng, vừa lòng gật đầu, giống như đang dỗ hài tử: "Đã là phu thê, tự nhiên không thể phản bội, không lâu nữa nàng sẽ cập kê, ta dĩ nhiên sẽ đến cầu thú nàng, nàng không thể không gả, chỉ cần một chuyện này thôi."
Trong lòng nàng đầy lửa giận không chỗ phát tiết, ngẩng đầu nhìn hắn: "Tại sao?"
Hắn nhìn nàng, nhìn thấy đôi mắt kia đã đỏ hoe, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: "Không có tại sao, là số mệnh..."
Hắn chưa nói xong, Từ Oản đã quay mặt đi.
Một dòng nước mắt rơi xuống rất nhanh, nàng vội vàng đưa tay lau đi, cũng không nhìn hắn, mà đưa ánh mắt sang cây đèn đang treo trên tường, đột nhiên hét lên: "Ta hỏi ngươi tại sao lại không cứu ta? Ta hỏi ngươi tại sao chỉ muốn cứu công chúa? Ta hỏi ngươi tại sao!"
Nước chỉ dâng đến eo hắn, Cố Thanh Thành nhấp môi.
Từ Oản không nghe được câu trả lời, lại lau nước mắt, mới quay đầu lại, hắn đã ngay trước mắt, dù so với ba năm sau, bộ dạng vẫn trẻ hơn một chút, nhưng mà dung mạo đã rất tuấn mỹ.
Chỉ là, gương mặt tuấn mỹ đó đã là quá khứ.
Nàng đứng thẳng người, quật cường ngẩng mặt lên: "Dù sao ta cũng là người đã chết một lần, thế nào, nếu ta không đồng ý với ngươi thì ngươi muốn làm thế nào?d.đ+l!q%đ Không đến Đông cung thì không đến Đông cung, ta bồi phụ mẫu của ta thời gian dài như thế cũng đã thỏa mãn rồi, người một nhà chúng ta cũng chỉ là rơm rác mà thôi, muốn chém muốn giết muốn róc thịt đều tùy ngươi, cũng đã từng chết, xem như chưa từng tái thế, đã chết trong cái ao đó rồi!"
Giọng nói không cao, nhưng lời nói lại quá nặng.
Cố Thanh Thành nhìn nàng, hận không thể có mười cái miệng: "Không có..."
Nàng tàn nhẫn nói xong, rồi mặc kệ hắn, xoay người vịn bệ ao leo lên, bệ ao lạnh lẽo lại rất trơn trợt, cố thế nào cũng không leo lên được, cuối cùng vẫn do người phía sau đưa tay nâng lên, nàng mới leo lên được.
Toàn thân ướt đẫm, Từ Oản bước nhanh ra ngoài, lạnh đến mức hắt xì mấy cái.
Cố Thanh Thành cũng leo lên, theo sát phía sau.
Vốn bây giờ chưa phải lúc để ngả bài, nên nhẫn thêm một chút, chờ thêm một thời gian, nhưng mà Hoắc Chinh đến quá nhanh, ở trên xe hắn cố ý nói lời mê sảng để thăm dò, rõ ràng Từ Oản nghe hiểu được, nhưng lại không thừa nhận, cũng không muốn có quan hệ với hắn, nhất thời tức giận mới dẫn người đến đây.
Hết thảy mọi chuyện làm trước giờ, đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đi ra khỏi ám trì dưới lòng đất, bên trên đã sớm có người chờ đợi, Từ Oản ôm hai cánh tay nhìn xung quanh.
Cố Thanh Thành vội vàng bảo hai nha hoàn đi theo, dẫn nàng đi ra sau viện thay y phục, mặc dù nàng vẫn đưa lưng về phía hắn, nhưng cũng đi theo. Hắn cũng bảo Cao Đẳng chuẩn bị một bộ y phục mới, xoay người đi đổi.
Đổi xong một bộ y phục mới, người bên ngoài cửa đã quỳ hết trên mặt đất.
Từ Oản chạy.
Tóc hắn còn chưa lau, chậm rãi đi xuống bậc thềm.
Hai nha hoàn đi theo Từ Oản và thị vệ canh cửa đều đã quỳ ở phía trước.
"Tướng quân tha mạng, khí lực tiểu thư thật sự rất lớn, vừa mới lấy y phục cho nàng đổi, không ngờ là..."
"..."
Mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu, nhưng sau gáy lại lạnh run.
Phóng tầm mắt đi qua sân viện đầy người, hắn mua trạch viện mới, nhận người mới, nhưng kết cục, hắn vẫn chỉ có một mình. Lại nhớ đến lúc hắn mở mắt ra, phụ mẫu hắn đã đi, hắn không thể thay đổi vận mệnh chính mình, đến khi trở về kinh thành, lại phải đấu đá suốt ngày, rốt cuộc hắn chỉ còn lại một mình nàng, nhưng nàng cũng không còn là của hắn nữa.
Vốn dĩ, hắn còn muốn hỏi nàng, có thích trạch viện này không?
Nhưng giờ chỉ còn một mình hắn.
Rời khỏi phủ Tướng quân, Cao Đẳng tiến lại hỏi hắn muốn đi đâu, hắn lên xe, dựa vào cửa sổ ngồi một hồi lâu.
Đã bao lâu rồi, hắn chưa có lại loại chấp niệm này?
Hắn lớn hơn nàng bảy tuổi, thời điểm nàng chỉ là một đứa nhỏ, đã gặp qua nàng.
Chuyện đời trước, đã qua lâu như vậy, nhưng những ký ức đó vẫn khắc ghi trong lòng hắn, chưa từng lãng quên.
Có lẽ vận mệnh đã trở nên đổi khác từ ngày đó, Triệu Lan Chi đột nhiên bị giết hại, Từ Phượng Bạch hồi kinh, lúc đó nàng ấy còn dẫn theo Hoắc chinh, đứa bé lanh lợi đó vẫn luôn đi theo nàng ấy.
Từ Oản trốn bên linh cữu khóc nức nở, kỳ thật, thời điểm đó hắn cũng ở đấy.
Ban đầu có lẽ là vì ân tình, nhưng về sau, khi nàng trưởng thành, hắn lại nảy sinh ý nghĩ xằng bậy.d-đ(lê@quy!d0n) Hắn cứ tưởng đến khi nàng cập kê thì vẫn còn kịp, nhưng Hoắc chinh lại xuất hiện, khiến mọi chuyện trở nên xáo trộn.
Tay Cố Thanh Thành vịn vào cửa sổ xa, khẽ nằm sấp người xuống, chuyện cũ đã trôi qua, nhưng lại vẫn như ở ngay trước mắt.