Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
An Bình hài lòng cho người bê bồn hoa ước nguyện, rồi đi xuống núi.
Mãi đến khi An Bình và Vệ Hành rời đi, Từ Oản mới đi ra từ Đại điện Tiền viện, Hồng Châu không biết đó là Công chúa, nhìn nhiều người bao quanh nàng ta như vậy cũng cảm thấy tò mò, Công chúa mà, phô trương thanh thế cũng là chuyện bình thường, Từ Oản đi nhanh vào hậu viện, sắc trời cũng không còn sớm, bị An Bình ầm ĩ lớn như vậy, khách hành hương cũng đã rời đi hết.
Trên cây vạn tuế treo đầy túi phúc, rương công đức thì đặt dưới tàng cây, lúc này thiếu niên kia đang trước rương, đưa tay muốn mở ra.
Nàng nhướng mày, rón rén đi tới, khi hắn nhận ra sau lưng có người, xoay người lại, nàng đã đến sau lưng hắn, câu a di đà Phật còn chưa ra khỏi miệng, đã ngây ngẩn cả người, Hoắc Chinh vỗ gáy, nhìn nàng vươn tay đang muốn mở rương công đức ra, vội vàng cười cười, tiến lên ngăn cản nàng.
"Muội muội cẩn thận, đây là tiền nhan đèn của Bồ Tát, không được mở."
"Tiền nhan đèn?"
Từ Oản dùng lực, rương công đức cũng không chút chuyển động, có thể tưởng tượng ra bên trong có bao nhiêu bạc, thấy hắn xuất hiện trên miếu này nàng đã đoán được ít nhiều, thấy hắn ngăn cản, lại càng chắc chắn đây là chuyện tốt hắn làm.
Ôm cánh tay nhìn hắn: "Hoắc Chinh, ngươi có tin mỗi ngày ta đều sẽ đến đây, chiếu cáo thiên hạ ngươi là tên lừa gạt."
Thiếu niên che mặt, sau đó kéo nàng đi thẳng vào trong Điện: "Muội muội tốt, ta biết là không gạt được ngươi, ta nói thật với ngươi, ngươi tha cho ta lần này đi!"
Từ Oản không nhúc nhích, vung tay đẩy hắn ra: "Nói, chuyện gì xảy ra?"
Hoắc Chinh kéo tăng y, ho nhẹ: "Thật ra đây chính là một hòn đá trúng ba con chim, ta ra chủ ý cho hòa thượng miếu Tát Nương này, ta làm cây vạn tuế trổ hoa, rồi truyền ra lời đồn đãi khiến cho người ta tin tưởng tới quyên tiền nhan đèn, trong miếu khôi phục hương khói, tiền nhan đèn sẽ cho ta một nửa, những người đến cầu nguyện kia cũng rất vui mừng, không phải là rất tốt à?"
Tâm tư đúng là rất linh hoạt, Từ Oản nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi đúng là..."
Hoắc Chinh xoa xoa tay, cười đắc ý trước mặt nàng: "Ta rất tài giỏi, đúng không?"
Hắn nhướng mày, tên vô lại đầy chủ ý xấu trong bụng, Từ Oản nhịn không được bị hắn chọc cười, xoay người che đi,d.d-l!q^d thiếu niên đi vòng đến trước mặt nàng, mếu máo: "Bây giờ vẫn còn kém một chút xíu nữa, ngàn vạn lần không thể để ta thất bại trong gang tấc được, muội muội xin thương xót, tha cho ta lần này đi!"
Còn nháy mắt nhìn nàng, miệng thì cầu xin nàng, nhưng rõ ràng lại mang hàm ý trêu chọc.
Từ Oản liếc hắn, nghiêng người: "Không thể tha cho ngươi được."
Hoắc Chinh cười, chắp tay thi lễ với nàng, thấy nàng xoay người không nhận, lại vội chạy đến trước mặt nàng, cười hì hì, có lẽ là đã nhìn quen bộ dạng chân chó* của phụ thân, cho nên cũng không có cảm giác gì, Từ Oản khẽ hừ một tiếng, cố ý làm mặt lạnh.
*chân chó: nịnh bợ, xum xoe
"Tên tiểu tử này..."
"Tha cho ta đi mà!"
"Tha cho ngươi cũng được." nàng chỉ về cây vạn tuế: "Cũng cho biểu tỷ ta một bồn hoa, nàng đang ở nhà chờ ta lấy về đây!"
Không ngờ lại là chuyện này, Hoắc Chinh vội vàng đồng ý, xoay người vào trong Điện, không bao lâu sau đã ôm một chậu ra ngoài, Hồng Châu vội vàng nhận lấy, rồi lập tức muốn đi.
Từ Oản cũng không muốn nán lại, nhưng thiếu niên lại ngăn nàng, hắn bảo nàng chờ dưới tàng cây, hai tay bám vào cành khô rồi leo lên cây vạn tuế, trên cây một màu đỏ rực, nàng ngẩng mặt lên, chỉ thấy động tác hắn nhanh nhẹn, trèo lên trên rất nhanh, đến ngọn cây thì chộp lấy thứ gì đó, mới xoay người đi xuống.
Ánh mắt nàng chăm chú nhìn động tác của hắn, không dám thở mạnh.
Động tác thiếu niên quá nhanh, nhưng cổ thụ rất cao, còn là một cái cây xơ xác, thật sự sợ hắn không cẩn thận một chút lập tức ngã từ trên cây xuống. Hồng Châu đứng bên cạnh giục nàng, nàng lại dường như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Chinh.
Tiểu tử này rất nhanh tuột xuống.
Đến trước mặt, nàng mới nhìn thấy rõ, trong miệng thiếu niên đang ngậm một mảnh vải đỏ, hắn cầm cổ tay nàng, không cho nàng động đậy, quấn quấn mấy cái trên cổ tay nàng.
Tay áo bị hắn vén lên, lộ ra cổ tay trắng như tuyết, bên trên còn quấn mấy vòng vải đỏ, Hoắc Chinh cúi đầu, động tác rất nhanh đã xong, còn thắt một cái nơ nhỏ.
Từ Oản vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn, chờ quấn xong, mới nâng tay lên nhìn kỹ: "Ngươi làm gì vậy? Đây là thứ gì?"
Thiếu niên cẩn thận kéo lại ống tay áo nàng, nâng mặt lên: "Là đồ tốt, không giống với túi phúc treo đầy trên cây, là ta dùng chút bạc còn sót lại trong người xin được, đã đốt hương trước mặt Bồ Tát, quấn lên tay ngươi, Bồ Tát sẽ phù hộ ngươi."
Nàng khoanh tay, cổ tay lộ ra mảnh vải đỏ: "Hoa ngôn xảo ngữ*."
*hoa ngôn xảo ngữ: lời ngon tiếng ngọt; lời đường mật; nói ngọt như mía lùi; lời ngon ngọt; nói ngon nói ngọt
Hoắc Chinh cười: "Tin thì sẽ linh nghiệm, ta thật sự đã quỳ xuống để cầu xin, nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình an."
Dù độ tin tưởng không cao, nhưng mà không hiểu sao, Từ Oản lại cảm thấy ấm lòng, cổ tay bị siết chặt, nhìn bộ dạng cợt nhả của hắn lại thở dài: "Được rồi, cám ơn, ta phải trở về, ngươi nhân lúc còn chưa xảy ra chuyện thì thu tay đi, bằng không lại mang họa vào người."
Loại người như An Bình thì có thể tin tưởng, nhưng mà không có nghĩa là không ai nhìn ra, nếu còn tiếp tục khó tránh sẽ dẫn tới tai họa. Chuyện như khinh nhờn thần linh, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Một tay Hoắc Chinh vịn rương công đức, tất nhiên hiểu được: "Ta hiểu, đêm nay đã thu tay, nếu không người trong miếu cũng không tha cho ta, bây giờ vẫn chưa thể đến nhà tìm ngươi, nhưng mà ta nghĩ, sớm muộn gì cũng có thể gặp được, đến lúc đó ngươi phải giữ gìn sức khỏe."
Khẩu khí thật lớn.
Suốt ngày không lúc nào đứng đắn cả, Từ Oản trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn vẫn còn muốn lảm nhảm, xoay người rời đi.
Thiếu niên cứ A di đà Phật thí chủ đi thong thả ở sau lưng, mặt nàng không kéo căng nổi, lại bật cười.
Hồng Châu ôm bồn cây, cảm thấy khó hiểu: "Tiểu thư, đây là ai vậy, có chuyện gì đã xảy ra? Cây vạn tuế này chẳng lẽ là giả? Ta thấy hương khói trong miếu này rất thịnh, không giống lắm!"
Lừa phụ thân nàng, còn lừa rất nhiều người, tên vô lại này, đúng là rất lợi hại.
Hắn biết, nếu muốn bán những thứ đồ này trực tiếp cho người khác mà số lượng lại nhiều như vậy, sẽ rất khó thực hiện được trong thời gian ngắn, nhưng hắn lại khiến cho người ta cam tâm tình nguyện đưa tiền bạc đến, đã không hề bất mãn mà còn mang ơn đội nghĩa, cũng rất lợi hại.
Xuống núi, An Bình và Vệ Hành đã không còn thấy tung tích.
Từ Oản đi thẳng về Từ gia, tặng cây vạn tuế cho biểu tỷ, trong lòng Từ Vân tràn đầy vui mừng, lôi kéo nàng nói chuyện phiếm. Cô nương này bình thường rất sôi nổi, bây giờ chỉ có thể nằm yên trên giường, sao có thể không khó chịu được.
Bồi Từ Vân nói chuyện, Từ Vân thật sự thoải mái, nói bỏ xuống thì bỏ xuống, hỏi đến biểu ca, nàng ấy chỉ cười, không thèm để ý.di*enđan(le@quy!d^0n Vì vậy, Từ Oản không hỏi nữa, trải qua sinh tử, lại càng thông suốt mọi chuyện.
Ăn chút đồ đơn giản, vì phải chuẩn bị hương liệu đến Đông cung, Từ Oản vội vàng trở về phòng.
Hồng Châu chuẩn bị xong lư hương, Từ Oản rửa tay, đang muốn thay y phục, theo bản năng đưa tay tháo ngọc bội bên thắt lưng, lại bỗng phát hiện khối ngọc bội mà Lý Hiển tặng được nàng đặt dưới đôi ngọc bội kia không thấy đâu cả.
Nàng lập tức sốt ruột, đã giao hẹn tốt với Lý Hiển, ngày mai đến Đông cung, kết quả ngọc bội hắn đưa lại không thấy đâu nữa.
Cẩn thận nghĩ lại, ban ngày nàng không có đi đâu, đôi ngọc bội vẫn còn, chỉ có khối treo riêng ra lại không thấy, rõ ràng là treo cùng một đoạn dây, chắc chắn có người đã cắt.
Suy nghĩ một chút, lại càng tức giận.
Hoắc Chinh nói như vậy, trong lời nói rõ ràng có ẩn ý!
Thời điểm hắn nói mấy câu ngông cuồng, còn chèn thêm mấy lời không đứng đắn, bây giờ nhớ lại, rõ ràng là hắn cố ý, lúc lại gần nàng, hắn đã lợi dụng cơ hội lấy ngọc bội đi, nhất thời nàng đứng ngồi không yên.
Từ Oản vội vàng bảo Hồng Vận đánh xe, ra khỏi Từ gia.
Bên ngoài trời vẫn còn sáng, nàng vừa nghĩ, vừa đi thẳng đến tiệm thuốc, đến trước cửa tiệm thuốc, lão Đại phu lúc trước đang phân chia thảo dược, hỏi Hoắc Chinh, hắn thật sự ở đây mà cũng vừa mới trở về.
Rõ ràng hắn đã dự đoán trước, cố ý chờ nàng ở tiệm thuốc.
Nàng giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói với Đại phu sẽ chờ ở cửa, nhờ ông ấy gọi Hoắc Chinh ra ngoài.
Ra khỏi tiệm thuốc, Từ Oản đứng trước xe ngựa, nhìn người trên đường đi qua đi lại, trong lòng tràn đầy lửa giận không chỗ phát tiết, tiểu tử ngu ngốc kia, thật sự không thể khinh thường.
Đang bực tức, sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Bước chân thiếu niên nhẹ nhàng, vừa quay người lại, hắn đã đến trước mặt nàng.
Nàng trợn mắt với hắn, đưa chân đá hắn: "Ngọc bội của ta đâu? Có phải ngươi đã lấy ngọc bội của ta?"
Hoắc Chinh cũng không giải thích, lấy khối ngọc bội từ trong ngực ra, khối ngọc mượt mà, treo trên sợi dây đỏ, hơn nữa chỉ là sợi dây đỏ bình thường, hắn đụng vai nàng, cúi đầu thắt chặt sợi dây: "Vừa rồi là gạt ngươi, miếng vải đỏ kia ta chỉ tiện tay treo lên cây, ta thấy khối ngọc bội bên hông của ngươi, chỉ nhìn thôi đã biết là danh phẩm, ta tặng không nổi, chỉ mong ngươi bình an, sợi dây đỏ này mới là vật ta quỳ trước mặt Bồ Tát xin được."
Từ Oản đưa tay nhận lấy ngọc bội, đẩy hắn ra.
Hắn cười, cũng không buồn.
Trước cửa tiệm thuốc, thiếu niên và thiếu nữ đứng cạnh nhau, thiếu nữ đưa lưng về phía đường phố, duyên dáng yêu kiều.
Nàng treo ngọc bội lên thắt lưng, cúi đầu, lộ ra mảnh da thịt như ngọc sau gáy.
Ngoài đường phố, xe ngựa qua lại chậm chạp.
Rèm cửa sổ vén lên, Vệ Hành nhìn theo ánh mắt Cố Thanh Thành, liếc mắt ra bên ngoài, gối lên hai cánh tay tựa vào vách xe, nhẹ nhàng huýt gió.
Hắn vểnh chân, lắc vai, đụng vào vai Cố Thanh Thành: "Ca ca tốt, muội muội ngươi bị người ta bắt cóc."
Xe ngựa khẽ xóc nảy, Cố Thanh Thành thu hồi ánh mắt.
Tay hắn thõng xuống bên người, khẽ vuốt ve Ngọc Như Ý bên hông: "Ngươi suy nghĩ nhiều."
Vệ Hành cười, lại càng nhướng mày: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nhị ca và vị kia tại sao lại đi đến như ngày hôm nay, chẳng phải là vì khinh địch à? Ngươi đã sớm nói với ta, đây là muội muội ngươi, là cô nương trong lòng ngươi, nếu như còn không làm gì, cuối cùng e rằng chỉ tốn công vô ích, tốn công vô ích."
Nói xong lại hiếu kỳ: "Đúng rồi, ta nghe nói ngươi bị người ta cự hôn?"
Ngoái đầu, Cố Thanh Thành ừ một tiếng.
Vệ Hành nhất thời cười đến hít thở không thông: "Ngươi mà cũng có ngày hôm nay, Hoàng Thượng hỏi ngươi mấy lần, ngươi trái không ưng ý ai phải cũng chẳng vừa ý người nào, rốt cuộc muốn qua loa tắc trách đến bao giờ?d.đ+l!q^đ Sau này cũng đừng lấy ta ra làm lá chắn, ta là người đứng đắn, còn muốn định ra một cửa hôn sự tốt."
Cố Thanh Thành đưa tay vén rèm cửa, nghiêng người dò xét bên ngoài.
Có thể nhìn thấy thiếu nữ còn đang đứng bên cạnh xe ngựa, cũng có thể nhìn thấy Hoắc Chinh đứng ở đằng xa, không nghĩ đến thời điểm còn trẻ hắn lại có bộ dạng thế này, tuy miệng không nói ra nhưng sao có thể không giận.
Ngồi thẳng người, rũ mắt xuống: "Nhanh lên."
Vệ Hành nghiêng người: "Nhanh lên cái gì?"
Cố Thanh Thành khẽ câu môi: "Nếu Hoàng Thượng lại hỏi đến hôn sự của ta, ngươi cứ nói ta đã có người trong lòng, nếu hỏi là ai, thì cứ nói là cô nương của Triệu gia."
Vệ Hành: "Này? ? ? ?"
Xe ngựa đi qua, chân trời nhuộm một màu đỏ rực.
Trở về phủ Tướng quân, hai người xuống xe, Cố Thanh Thành vừa vào phủ, lập tức có người tiến lên bẩm báo, nói ám trì dưới lòng đất đã xây dựng xong, chỉ còn thiếu đường dẫn nước.
Hắn gật đầu, phân phó người dẫn nước.