Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 45: Nghịch thiên cải mệnh




Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Nghe nói Cố Thanh Thành tự mình đến, người trong nha môn vội vàng ra nghênh tiếp.

Giao thư cho hắn, hắn đưa mắt nhìn nhưng vẫn không xuống xe, chỉ dặn dò vài câu, bảo người thả Hoắc Chinh ra. Lúc trước còn tưởng sẽ vô cùng khó khăn, kết quả chỉ bằng một câu nói thì đã xong, Từ Oản ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, không lâu sau, đã có người đẩy Hoắc Chinh ra ngoài.

Thiếu niên vừa tỉnh ngủ, tóc tai vẫn còn lộn xộn.

Nàng nhìn hắn, Hoắc Chinh xuống thềm đá, ngửa mặt nhìn trời rồi làm động tác ném đá thật khoa trương, hắn vươn cánh tay kéo mạnh cái thắt lưng mệt mỏi, thật giống như mới vừa ngủ dậy ở thư phòng.

Không khỏi bật cười, gọi hắn: "Này!"

Lúc này Hoắc Chinh mới nhìn thấy xe ngựa, có đội thị vệ bảo hộ, không thể tiến lại gần, hắn nhìn thoáng qua thì thấy sau lưng thiếu nữ còn có một người ngồi, nụ cười trên môi lập tức biến mất.

Từ Oản vẫy tay với hắn, cất giọng nói: "Nhanh về nhà đi, mẫu thân ngươi đang chờ ngươi ở nhà đấy!"

Nói xong cũng không thấy hắn nhúc nhích, nhìn thấy đội thị vệ đứng hai bên từ cửa sổ, cũng cảm thấy có chút không ổn.

Lại nói, dường như nàng không thoát khỏi liên quan đến chuyện này, phần lớn có vẻ cũng do nàng mà ra, quay lại nhìn Cố Thanh Thành, chầm chậm đứng lên, dùng lời nói nhỏ nhẹ thử thăm dò, nói: "Muội xuống xe nói với Hoắc Chinh vài câu, một lát sẽ quay lại."

Sắc mặt hắn không thay đổi: "Ngươi rất quen thuộc với hắn?"

Nàng muốn nói đúng, nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không đúng lắm, đang thấy khó xử, Cố Thanh Thành hiếm khi hào phóng một lần, vén màn xe lên, bảo Cao Đẳng đến mời Hoắc Chinh, nói sẽ tiễn hắn một đoạn.

Từ Oản nghe thấy, vội vàng xoay người nhìn Hoắc Chinh, thiếu niên cởi áo ngoài, dường như đang phủi đất trên người.

Nàng thấy Cao Đẳng cung kính đến mời hắn, nhưng mà không biết hắn nói cái gì, sắc mặt Hoắc Chinh đột ngột thay đổi, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi xoay người rời đi.

Nàng muốn gọi hắn, nhưng nhìn bước chân của hắn, thật sự không mảy may muốn quay đầu lại.

Chuyện mặt nóng đi dán mông lạnh* thế này, trước giờ nàng đều không làm được, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn một lát, thôi quên đi, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của Cố Thanh Thành,(d.đ+l%q#đ) bảo xa phu đánh xe trở về.

*mặt nóng đi dán mông lạnh: đối xử nhiệt tình, cố gắng làm hài lòng hoặc quan tâm đến người khác nhưng người ta lại không để ý đến.

Từ Oản ngồi thẳng dậy, nhìn về mặt trời: "Thời gian không còn sớm, muội cũng phải đi về."

Đội thị vệ đi phía sau, xe ngựa lắc lư nhưng tốc độ cũng nhanh, không bao lâu đã đuổi kịp thiếu niên, Cố Thanh Thành tháo một khối Ngọc Như Ý nho nhỏ ở thắt lưng đưa cho Từ Oản, bảo nàng đeo lên.

Trên người hắn đeo khá nhiều ngọc bội, khi chuyển động lại vang lên tiếng leng keng.

Trên người nàng lại không có vật dư thừa, cầm ngọc bội trong tay cúi đầu nhìn kỹ, đây là tín vật mà năm đó trước khi mẫu thân nàng rời kinh, Cố Thanh Thành vì yên lòng bà ấy, chủ động đề nghị nhận huynh muội với nàng.

Mà khối ngọc bội của nàng, thì được mẫu thân giữ.

Nàng nhìn Cố Thanh Thành, âm thầm thở dài.

Đối với hắn, nàng có sự sợ hãi sâu trong xương cốt dù là kiếp trước hay kiếp này, những điều lúc trước nàng đã sắp quên đi nhưng ký ức về chết đuối lại không thể tan ra được, đáy lòng chất chứa oán niệm và thương tâm, tự nhiên trong lòng không vui.

Nhìn hắn, trong lòng quá nhiều cảm xúc, cảm giác mất khống chế khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Còn khá tốt, nàng chỉ sống với hắn trong quá khứ, hắn cũng không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên vẫn còn cơ hội thay đổi, nghĩ vậy, lại bình thản hơn.

Nhớ đến chuyện vì đưa thư qua trạm dịch, phụ mẫu nàng cầm Ngọc Như Ý này đến tìm người ta, không khỏi nảy sinh cảm kích, càng thêm vui vẻ đeo vào thắt lưng, lúc này mới ngẩng đầu: "Thật sự phải cảm ơn Đại... Cám ơn ca ca, dù là chuyện trạm dịch hay chuyện của Hoắc Chinh."

Xe ngựa đi qua, thiếu nữ nhìn người trong xe, cười, lông mày cong cong.

Thiếu niên đi ở đầu đường, đứng lại nhìn nàng, đá cục đá nhỏ bên chân.

Từ đầu đến cuối nàng đều không quay đầu lại, chỉ mỉm cười nhìn người nọ.

Đội thị vệ đi nhanh qua trước mặt hắn, ánh mắt Cao Đẳng bén nhọn như dao lọt vào mắt hắn, Hoắc Chinh đưa tay lên đầu xoa nhẹ hai cái, giống như không có chuyện gì vừa đi vừa huýt gió.

Lần này được lắm, bị bắt tạm giam, không cần đi học.

Trên đường có người quen hỏi hắn đang đi đâu, hắn cười cợt cũng không trả lời nghiêm túc, đi dọc theo đường này sẽ đến lò rèn, thật ra nhà hắn cũng không xa, đi nhanh một chút, không đến một nén nhang thì đã đến, ngồi xe ngựa làm gì.

Đến trước lò rèn, một nam nhân khỏe mạnh đang đập sắt.

Hoắc Chinh đi nhanh đến, vội vàng qua hỗ trợ.

Nam nhân quay lại nhìn thấy là hắn, xoay tay đánh một gậy lên người hắn, hô lớn: "Đã bảo ngươi không biết bao nhiêu lần rồi, đừng có mà gây họa, trời tối thì phải về nhà, hôm qua mẫu thân ngươi không ngủ cả đêm, ngươi không để tâm chút nào à?"

Hắn cũng không nhúc nhích, mặc cho nam nhân cứ đánh như vậy, cũng may là chỉ bị đánh hai cái, hắn lại bị đẩy ra xa, người nam nhân lập tức đuổi hắn ra ngoài, bảo hắn về nhà trước. Ban ngày ban mặt, Hoắc Chinh không đi, bị người nam nhân mắng hồi lâu, rửa mặt ở lò rèn xong, cẩn thận sửa sang đầu tóc một trận, cũng sửa lại áo ngoài, tẩy sạch sẽ vận đen trên người, lúc này mới ra ngoài, chạy vội về nhà.

Xe ngựa dùng lại, Từ Oản nhìn ra bên ngoài, đã thấy trở về nhà cũ Cố gia.

Không rõ vì sao, Cố Thanh Thành vẫn không xuống xe: "Quanh năm đều đi lại trong quân, đã quen ở một chỗ với các nam nhân, dẫn theo Hồng Phúc sẽ không tiện lắm, ngươi đưa nàng đi đi, để tỷ muội họ đoàn tụ cũng tốt."

Hả, chuyện này...

Từ Oản tự nhiên mừng rỡ, hôm nay phải rời khỏi Thanh Thành, Hồng Châu luyến tiếc muội muội, còn cầu xin nàng, nàng vẫn do dự có nên nói với hắn hay không, không ngờ hắn lại chủ động nói ra.

Từ đáy lòng thật sự vui mừng: "Có thể không? Vậy ai sẽ hầu hạ huynh thường ngày?"

Hắn nhàn nhạt nhìn bên ngoài: "Lưu lại gã sai vặt là được rồi, bình thường trong quân, cũng đều là nam nhân, có nữ nhân bên cạnh ngược lại sẽ không quen."

Qua sự cường điệu của hắn, Từ Oản càng thêm xì mũi coi thường những lời đồn đãi bên ngoài: "Hồng Phúc nói không sai, lời đồn đãi ngoài phố quả nhiên không đáng tin."

Đội thị vệ đã đứng hai bên, nhưng hắn cũng không vội xuống xe.

Nhìn gương mặt thiếu nữ, càng thêm kiên nhẫn: "Lời đồn đãi gì?"

Nàng cười ngượng ngùng, cảm thấy thật có lỗi vì từng hiểu lầm hắn: "Bọn họ nói ca ca rất thích tra tấn mỹ nhân,(d.đ_l!q@đ) nữ nhân được tặng đến chỗ huynh, không chết cũng sẽ bị thương, phần lớn đều không có kết quả tốt."

Không còn sợ hắn, tự nhiên tùy ý hơn nhiều.

Thậm chí nàng còn lo lắng cho hắn, ấn đường* cũng nhíu lại: "Như vậy rất không tốt, huynh cần phải quản chuyện này."

*ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày

Bộ dáng nhỏ nhắn này thật sự ngắm thế nào cũng không đủ, Cố Thanh Thành tham lam nhìn nàng, thuận miệng đáp: "Không cần để ý đến."

Hắn không nhịn được giơ tay kéo nhẹ bím tóc nàng.

Nam nhân vén màn xe lên, muốn xuống xe: "Vì những lời đồn đãi này là ta cho người truyền đi."

Từ Oản: "Hả?"

Hắn xuống xe trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng, xuống xe rồi thì quay đầu nhìn nàng.

Không ngờ, những lời đồn đãi vô căn cứ kia đều do hắn cố ý cho người truyền đi, màn xe trở lại như lúc đầu, Từ Oản nhìn ra ra ngoài từ cửa sổ.

Cố Thanh Thành đi đến, đứng trước mặt nàng: "Ở trên xe đợi một lát, để Hồng Phúc dọn dẹp hành trang."

Nàng nhanh chóng gật đầu, chớp mắt nhìn hắn.

Nhưng hắn không hề nhúc nhích, cũng không có mở miệng, nàng cho là không còn việc gì, định quay vào trong xe.

Thân hình khẽ động, chợt Cố Thanh Thành lại gọi nàng: "A Man ~ "

Giọng điệu này, thật sự giống y hệt người kia, nàng quay đầu lại: "..."

Hắn khẽ thở dài, ánh mắt nhợt nhạt: "Nhưng lời nhàn ngôn toái ngữ* bên ngoài, đừng nên tin tưởng."

*nhàn ngôn toái ngữ: những lời nói linh tinh, vô căn cứ.

Dù không hiểu nguyên do, nhưng nàng vẫn đáp một tiếng: "Ừ."

Cố Thanh Thành giống như có tâm sự: "Ta cũng sẽ không thành thân, trừ phi..."

Hắn mơ hồ nói gì đó, không nghe rõ được.

Nàng nhìn hắn, còn muốn hỏi, nhưng hắn lại nhanh hơn một bước tháo móc sắt ra, rèm cửa sổ lập tức rớt xuống, che mặt nàng đi. Cũng che luôn gương mặt hắn, Từ Oản lại vén lên lần nữa, nhưng người đã không còn bên ngoài.

Ảo giác, nhất định là ảo giác, một tay nàng cầm Ngọc Như Ý ở thắt lưng, lẩm nhẩm hai lần tình huynh muội, tình huynh muội, trong lòng mới yên tâm một chút.

Cao Đẳng đi theo vào Phủ, bước chân cả hai đều nhanh.

Vẫn chưa đến trưa, nhưng mặt trời đã rất nóng bức, nụ cười trên môi Cố Thanh Thành tan biến không còn thấy nữa, bóng hắn trải dài dưới ánh mặt trời, hắn hạ mắt xuống, bước từng bước thật nhanh: "Bảo người gọi Hồng Phúc đến."

Cao Đẳng vội vàng cho người đi tìm.

Đi theo Cố Thanh Thành, vội vàng báo cáo hành tung Hoắc Chinh: "Vừa thả Hoắc Chinh đi, vẫn nhìn chằm chằm hắn sao ạ?"

Bước chân Cố Thanh Thành không ngừng lại: "Không cần, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại."

Rất nhanh, người đã đến Tiền đường, tỷ muội Hồng Phúc Hồng Châu cũng vội vàng đến, Cố Thanh Thành ngồi cạnh bàn, giữ lại Hồng Phúc, bảo Hồng Châu lên xe trước.

Tất nhiên Hồng Phúc biết chủ tử là còn lời dặn dò, vội vàng tiến lên.

Cố Thanh Thành trầm ngâm một lát, bảo người đưa hành trang của nàng đến đây: "A Man không có nhiều phòng bị với ngươi, ngươi chỉ cần làm tốt một chuyện là được rồi."

Hồng Phúc yên lặng đứng cạnh, hắn hung hăng nắm chặt góc bàn, dùng lực đến mức trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Cao Đẳng nhìn Hồng Phúc, Hồng Phúc quỳ xuống: "Xin chủ tử nói rõ, Hồng Phúc nhất định có thể làm được."

Cố Thanh Thành gằn từng chữ: "Cẩn thận khi dẫn nàng xuống nước, dạy bơi cho nàng, trước đó thì phải trông chừng nàng thật tốt, không để nàng đến gần mặt nước."

Hồng Phúc không ngờ lại là chuyện này: "Nô tỳ đã từng nghe tỷ tỷ nói, lúc nhỏ tiểu thư từng rơi vào hồ suýt nữa chết đuối, bị dọa không nhẹ, cho nên chưa bao giờ dám xuống nước, cũng sẽ không bơi lội."

Cố Thanh Thành ừ một tiếng, rũ mắt xuống: "Nếu có sơ xuất gì, chắc ngươi hiểu rõ."

Hồng Phúc vội vàng đồng ý, liên tục bảo đảm.

Thời gian không còn sớm, Cố Thanh Thành khoát tay bảo nàng đi xuống, lúc này nàng mới cầm hành trang trong tay, nhanh chóng đuổi theo Hồng Châu, gã sai vặt cũng bị cho lui xuống, Cao Đẳng thấy sắc mặt Cố Thanh Thành không tốt, cũng không dám hỏi nhiều.

Cố Thanh Thành đứng lên, bảo hắn đi lấy chậu than đến, đốt lửa lên, lấy phong thư từ trong ngực ném vào trong chậu than, Cao Đẳng đứng cạnh nhìn hắn, yên lặng chờ.

Ngọn lửa cắn nuốt phong thư, những tia lửa còn thỉnh thoảng nhảy lên.

Rất nhanh trong chậu than chỉ còn lại một màu đen, Cố Thanh Thành nhìn vết tích đốt giấy tiền vàng bạc, quay lại nhìn hắn: "Triệu Tham tướng chết trận khi nào? Vạn Phu trưởng đâu?"

Cao Đẳng suy nghĩ một chút rồi bẩm báo: "Triệu Tham tướng hy sinh tháng mười năm ngoái, Vạn Phu trưởng chỉ sống lâu hơn hắn mười ngày."

Cẩn thận suy nghĩ lại, Cố Thanh Thành cũng có ấn tượng: "Danh sách những người đó, còn bao nhiêu?"

Cao Đẳng cũng nhớ trong lòng: "Sáu, mấy năm nay đều lần lượt hy sinh trên chiến trường, trong đó còn có hai người vô danh, vẫn luôn không tra được, nên không biết là ai."

Cố Thanh Thành nhíu mày, cái gọi nghịch thiên cải mệnh, kết quả vẫn là giống nhau.

Những người hắn có thể nhớ, đều đã thử tìm cách, nhưng, có người kéo dài thời gian tử vong, có người lại chết sớm hơn, nhưng dù là sớm hay muộn, vẫn phải chết.

Cho đến bây giờ, trong trí nhớ của hắn, chỉ có một người lệch đi, chính là phụ thân Từ Oản.

Ông còn sống, dẫn đến số mạng Lý Thăng cũng thay đổi.

Đời trước, Triệu Lan Chi chết, Từ Phượng Bạch ám sát và đoạn tuyệt quan hệ với Lý Thăng, (d!en.đa^n+l@qu?y.đo>n)Lý Thăng mất đi cánh tay đắc lực Từ Phượng Bạch này, trì hoãn mấy năm mới trở lại bình thường, sau đó hãm hại Tam Hoàng tử, còn Thái tử ngồi ngoài ngư ông đắc lợi*.

*ngư ông đắc lợi: hai người tranh giành để người thứ ba được lợi

Kết quả là Nhị Tam đều không thể chết già, bây giờ Triệu Lan Chi còn sống, Lý Thăng không ngờ lại có được con cờ Vệ Hành này.

Vừa nhận được thư, hai người hắn cố ý lưu lại trong triều, có một người đột nhiên bệnh nặng, đã quy thiên trước đây không lâu.

Bởi vì không phải người quan trọng, cho nên tin tức giờ mới đến Thanh Thành.

Nói cách khác, nhiều năm như vậy, đều uổng công vô ích.

Trừ hồi kinh trước thời hạn, hắn cũng không thay đổi được sinh tử của bất kì ai.

Chợt bên tai truyền đến âm thanh xào xạc, Cố Thanh Thành quay lại, vừa rồi trời còn sáng trong, đột nhiên trời lại mưa, mặt trời dường như còn treo ở chân trời, cảnh vật trước cửa chỉ còn một màu âm u, mưa càng lúc càng lớn.

Giống như ông trời đang trêu đùa, không thể chịu được cơn tức giận, phẩy tay áo một cái, chậu than ầm một tiếng rơi từ trên bàn xuống.