Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 23: Tiểu chân ngắn




Cửa phòng đóng chặt, Từ Phượng Bạch ngồi giữa tiền điện.

Từ Oản cùng Cố Thanh Thành quỳ gối phía dưới, nam nhân vẫn rất bình tĩnh, tự nhiên nói cái gì kết nghĩa huynh muội, như có dự cảm xấu, nàng nhìn hắn, mới đầu là bị rung động, lúc này nàng thấy không hiểu.

Nàng phát hiện thi thể Vượng Nhi ở trong sân, lúc đó hắn chân không, quần áo chỉnh tề, mắt trợn tròn, đã bị người ta dìm chết.

Trên cây còn treo sợi dây to bằng ngón tay, lúc ấy nàng sợ hết hồn, liền chạy nhanh ra ngoài.

Hoa Quế đến phòng bếp lấy bánh ngọt cho nàng nên chỉ có Hồng châu đi theo nàng, ra ngoài thì bắt gặp Cố Thanh thành, sống hai kiếp cũng chưa từng thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, nhác thấy người chân liền mềm nhũn ra.

Từ Phượng lại không có trong phủ, Cố Thanh Thành đưa nàng đến gặp Từ Cẩn Du.

Giờ còn nói nhận cái gì kết nghĩa, không biết khi nào trời sập xuống đây, Từ Oản không biết hắn có ý đồ gì, chỉ mong việc này mau kết thúc, nàng hy vọng Tiểu Cữu Cữu có thể giải quyết ổn thỏa.

Từ Phượng Bạch cúi xuống nhìn hai người bọn họ: "A Man còn nhỏ, nhưng Thanh Thành ngươi đã là nam tử trưởng thành, có mấy lời không thể không nói trước cho ngươi biết."

Cố Thanh Thành cung kính cúi rạp người: "Ân cứu mạng không có gì báo đáp, Tướng quân có lời xin nói thẳng."

Hồng Vân cầm một cái hộp gấm tới, Từ Phượng Bạch lấy ra một miếng Ngọc Như Ý rất tinh xảo, đứng lên, đi đến trước mặt thiếu niên, ngón tay cứ cầm Ngọc Như Ý nhẹ nhàng vuốt ve, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, vẻ mặt rất dịu dàng.

"A Man của ta mà nói, giống như thân nữ, song thân của ngươi đã không còn trên đời, có thêm muội muội cũng tốt, chỉ là, nếu đã trở thành huynh muội, thì cả đời mãi mãi là huynh muội. Có người đã nói với ta rằng hoàng thân hỉ thân càng thêm thân, ngươi có từng nghe nói qua?"

"Chưa từng nghe nói". Cố Thanh thành cụp mắt xuống: "Kết nghĩa huynh muội, cả đời là huynh muội."

Như vậy, A Man mới tám tuổi, đơn giản đúng là báo ân, còn có thể có cái gì, Từ Phượng không truy hỏi nữa, cầm Ngọc Như Ý nói: "Đứng lên đi, từ giờ có thể gọi nhau huynh muội, phủ tướng quân không có quá nhiều quy củ, đại công tử vẫn như thường ngày là tốt rồi."

Hai người dập đầu, Từ Oản cũng cầm Ngọc Như Ý, đột nhiên lại đi nhận kết nghĩa gì thế này, nàng nhìn trộm Cố Thanh thành, hắn đứng lên trước, đang nhìn miếng Ngọc Như Ý, hình như phát hiện ánh mắt của nàng nên nhướng mày nhìn về phía nàng.

Nàng cũng vội đứng lên, Từ Phượng bảo nàng đến chỗ mình.

Từ Oản đi lên phía trước, nắm chặt Ngọc Như Ý.

Tiểu Cữu Cữu xoay người lại ngồi xuống: "Chuyện này trước mắt không cần nói cho phụ thân con, ta sẽ nói với hắn sau, biết không?"

Nàng dĩ nhiên đồng ý: "Vâng ạ."

Từ Phượng Bạch đưa tay khẽ vuốt tóc nàng: "Sao rồi? Hôm nay có sợ không?"

Từ Oản gật đầu: "Tiểu nữ chưa từng gặp người này, không biết sao lại ở hậu viện, cữu cữu nhất định phải điều tra kỹ."

Trừ mấy người lui tới từ bên ngoài, nô tài ở tiền viện không được phép ra sau hậu trạch, trừ phi có chuyện với đám nha hoàn, nghe Từ Oản nói thế, Từ Phượng Bạch càng khẳng định.

"Gần đây con có từng thấy chuyện gì lạ không?"

Nàng thận trọng hỏi, vì con bé vẫn còn quá nhỏ, nên không thể nói quá trực tiếp, chỉ có thể hỏi từ từ.

Trong lòng Từ Oản như sáng tỏ, suy nghĩ một chút, không dám giấu giếm: "Tối qua từ chỗ cữu cữu về, tiểu nữ đi tới khu vườn chỗ của Từ Vân thì nghe thấy tiếng động ở phía bên kia tường, là tiếng nam nhân cùng nữ nhân rầm rì nghe không rõ lắm."

Từ Phượng Bạch lập tức đoán được ba phần: "Khi nào?"

Lúc nào nhỉ, đương nhiên là từ lúc nàng đi về từ núi giả, chỉ là làm sao nói ra được, Từ Oản không biết nói sao liền đứng lên: "Tiểu nữ về phòng đã buồn ngủ, không để ý lúc nào nữa."

May là Tiểu Cữu Cữu không hỏi kỹ nữa, nàng nói cái gì là cái đó, cũng không hỏi rốt cuộc là khi nào.

Quan phủ đến, Hồng Vân tới gọi Từ Phượng Bạch.

Từ Phượng Bạch dặn hai người về sau đã là huynh muội hãy chăm sóc lẫn nhau rồi bảo Từ Oản đi về trước, chớ suy nghĩ quá nhiều rồi mới đi.

Vì chuyện của Vượng Nhi, tất cả nô tài, nha hoàn ở tiền viện hậu viện đều bị kêu đến tập trung ở sân trước.

Hoa Quế cũng không ở đây, nhất thời trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ, Từ Oản có chút không dinendian.lowqid]on tự nhiên, Cố Thanh Thành đang uống trà, bên cạnh cũng không có người hầu hạ, an vị trong này, không nói chuyện, cũng không ngẩng đầu.

Lúc hắn nhìn xuống, lông mi rất dài.

Từ Oản ngoan ngoãn cất Ngọc Như Ý vào rồi nhẹ nhàng vén áo thi lễ với hắn: "Cái đó ừ. . . . . . Đại công tử còn chưa về sao? Ta đi về trước đây."

Nàng muốn về cho mèo ăn, không biết Hồng Châu đang ở đâu, không biết làm sao tính hỏi Cố Thanh Thành có về không thì đi cùng, tự nhiên nhận kết nghĩa gì, giờ không biết nói gì cho phải.

Đặt ly trà xuống, Cố Thanh Thành đem Ngọc Như Ý giắt bên hông: "Đã là huynh muội, phải gọi nhau là huynh muội, từ giờ gọi ta là ca ca."

Từ Oản nháy mắt, thuận theo thói quen: "Ca."

Thiếu niên thiếu chút nữa bật cười, nhướng mày: "Ca ca."

Nàng thuận miệng học theo: "Ca ca."

Âm thanh mềm dẻo, có lẽ hắn cũng chịu không nổi nên đứng lên: "Thôi, cứ gọi Đại công tử đi, trong lòng nhớ là tốt rồi."

Từ Oản gật đầu: "Vâng, Đại công tử phải về sao?"

Hắn sớm thấy ý đồ của nàng: "Muốn ta đưa muội về?"

Như vậy tốt quá, Từ Oản gật đầu: "Tạ đại công tử."

Người ta còn chưa nói, nàng đã đa tạ, thiếu niên không lấy làm ngạc nhiên, mỉm cười đi tới: "Đi thôi."

Hắn đi trước mấy bước, mở cửa ra ngoài, Từ Oản vội vàng đuổi theo.

Mặt trời sắp lặn sau núi, đi qua hành lang tới khu vườn, cảm giác có một đôi mắt trợn to nhìn nàng, Từ Oản theo bản năng nhìn đông nhìn tây, nàng vội vàng kêu to.

"Đại công tử! Chờ ta với!"

Nàng vóc người nhỏ nhắn sao có thể đuổi kịp một thiếu niên.

Cố Thanh thành nhất thời dieendaanleequuydonn cũng quên, nghe nàng gọi lập tức đứng lại, rất nhanh, Tiểu Bất Điểm đã đến phía sau hắn, vội vàng nắm được một ngón tay hắn.

Đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, theo bản năng định hất ra nhưng nhịn được.

Bước lên trước, ngoái đầu nhìn lại thấy nàng đi hai bước, nhất thời vẫn nắm lấy ngón tay út của hắn  .

Từ Oản bất chấp, an tâm là được rồi: "Cột đèn bị hỏng, ta thấy sợ."

Đứa bé này thật là phiền toái, hắn nắm gọn lấy tay nàng, nói không ra một lời an ủi: "Người đã nhỏ rồi sao gan cũng nhỏ vậy."

Tay cũng nhỏ, dắt nàng đi, bước chân cũng chậm lại.

Ngược lại Từ Oản thấy yên tâm hơn, lòng bàn tay thiếu niên ấm áp hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của hắn, về đến viện mình, thấy chỉ có Hồng châu, chủ tớ gặp nhau, vội vàng ôm nhau an ủi.

Sau đó Hoa Quế về, Cố Thanh thành mới đi.

Lúc này nàng một bước cũng không rời Hoa Quế, càng muốn ngủ chung với nàng ta, phải ôm nha hoàn này ngủ một giấc thật ngon.

Hôm sau trời vừa sáng, lại chuẩn bị đi học.

Trong sân đã khôi phục lại sự bình thường như mọi ngày, sau khi ăn xong, Hoa Quế đưa Từ Oản ra ngoài.

Lão tiên sinh hình như bệnh không nhẹ, sáng sớm hôm nay d’đ/l/q’d cũng không thấy xuất hiện, trong lúc rãnh rỗi đại cữu cữu tạm thời đứng lớp trông coi đám con nít viết chữ. Có hắn giám sát, Từ Oản cùng Từ Vân không dám nói chuyện, nhất là Từ Vân, khéo léo đến mức không thể tin được.

Mấy chữ này đối với Từ Oản mà nói, đơn giản vô cùng, chỉ một lát đã viết xong, đi lên nộp bài.

Đối với một đứa bé mà nói, đây cũng là thông tuệ rồi, Từ Cẩn Du nhìn qua, phê vào chỗ thiếu sót rồi cho nàng ra ngoài chơi.

Từ Vân giương mắt nhìn nàng, mím môi.

Từ Oản bật cười rồi lui ra.

Hoa Quế ở bên ngoài đợi nàng, thấy nàng mới vào đã ra ngoài liền vội vàng tiến lên hỏi han này kia.

Hai người đang đứng ở cửa nói chuyện thì một thiếu niên áo trắng từ bên kia vội vàng đi ngang qua.

Cố Thanh Thành đi cùng một gã nô tài, bước đi nhanh, trước mặt đón lấy một người, Vệ Hành cũng vội vã đi đến, theo phía sau là đội thị vệ của hắn, vì cách quá xa nên chỉ nghe thấy tiếng nói của hắn, còn có tiếng cười.

"Huynh đệ, hôm qua thế nào thất ước rồi hả?"

Hắn thân mật ôm vai Cố Thanh thành, mặt nở nụ cười.

Nhìn dáng vẻ của hắn, Từ Oản mím môi, hắn không thể nào là người đó được, hoàn toàn không có khả năng.

Định quay mặt đi thì Vệ Hành đã nhìn thấy nàng, đi nhanh tới: "Này! Tiểu A Man, nghe nói hôm qua ngươi gặp phải người chết, thế nào, có bị hù dọa đến tè ra quần không?"

Nghĩ xem, đây là lời gì, Từ Oản tốn hơi thừa lời: "Chớ có nói nhảm, ai tè ra quần? Đến khóc cũng không có."

Người đi phía sau Vệ Hành mang theo một cái giỏ, hắn nhận lấy rồi đem đến trước mặt nàng, cố nén cười: "Được được được, ta biết ngươi không khóc, A Man thật là lợi hại, gan cũng lớn đấy, ta thưởng cho ngươi chút đồ tốt."

Từ Oản dĩ nhiên là đa tạ, biết nói nhiều sai nhiều.

Hắn chỉ đùa cợt nàng mà thôi.

Gió lạnh thổi qua mặt nàng, Vệ Hành đưa giỏ cho nàng: "Cầm lấy, cho ngươi hết."

Từ Oản do dự một chút nhưng vẫn đưa tay đón lấy.

Lại nhận đồ của hắn rồi, nàng nắm chặt cái giỏ, Vệ Hành nói: "Hôm qua hẹn hắn cùng đi cỡi ngựa, hôm nay thấy ngươi mới nhớ, khu vực săn bắn có mấy con ngựa con, nghe nói ngoan cực kì, ngươi cùng đến đó chơi một chút vậy?"

Cả ngày ở cùng bọn trẻ không có gì vui, có thể cỡi ngựa cũng tốt.

Từ Oản động lòng: "Nhưng ta không biết cỡi ngựa."

Vệ Hành cười khẽ một tiếng: "Không biết thì học, không có gì khó cả, ta nói với cữu cữu ngươi một tiếng, nhất định sẽ cho ngươi đi, thế nào, ngươi có muốn đi hay không đây?"

Muốn đi, dĩ nhiên muốn đi.

Từ Oản ngẩng mặt, vừa định mở miệng thì Cố Thanh thành đã đến bên Vệ Hành.

Thiếu niên đứng giữa hai người, che lấy Từ Oản rồi kéo Vệ Hành đi: "Đi thôi, nàng ấy không đi được."

Vệ Hành la lên: "Sao nàng không thể cởi ngựa, từ nhỏ ta đã học rồi, rất đơn giản."

Cố Thanh thành quay đầu lại liếc Từ Oản một cái, thấy nàng trố mắt nhìn có vẻ muốn đi, hắn không khỏi cau mày: "Học cũng không được, nàng là một đứa bé, ngươi trêu chọc nàng làm gì."

Vệ Hành đứng lại, không cam tâm: "Cùng nhau đi chơi mà, Tiểu Mã rất ngoan, làm sao không học được?"

Cái giỏ rất nặng, Từ Oản đưa cho Hoa Quế cầm, mở một góc ra thấy bên trong có cống quả, đây là để dỗ một đứa trẻ mà, nàng tiến lên đa tạ lần nữa, đã nghe tiếng Cố Thanh thành truyền vào trong tai.

"Tiểu chân ngắn, cưỡi ngựa gì."

Ôi chao? ? ?