Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 21: Tà tâm không dứt




Cầm túi hạt dẻ trong tay, Từ Phượng Bạch xoay người đi vào, thình lình người phía sau cũng đi theo sát, nàng quay đầu lại thì thấy một cái thiết quải ngoặt ở trước ngực hắn, liền ngăn hắn lại.

"Vào làm gì?"

"Không làm gì cả. . . Chỉ là muốn cùng nàng ôn chuyện cũ một chút."

"Cái gì mà chuyện cũ, về nhanh đi."

"Ta vào uống tách trà. . . . . ."

Triệu Lan Chi trong tay còn cầm kiếm, đi Đông cung chi bằng cứ mang theo bên người.

Lúc hắn nói uống tách trà hơi cao giọng, tỏ vẻ nghiêm chỉnh.

Từ Phượng còn xa lạ gì cái thể loại vô lại này, lúc nào cũng thừa cơ mà làm tới, nàng nhướng mày: "Nhớ là nói gì thì làm đó, đừng có lộn xộn."

Nói xong lại xoay người đi, người sau lưng liền bám theo.

Từ Phượng vào đến cửa, đưa tay sờ soạng mở cửa, dĩ nhiên là chậm một bước.

Triệu Lan Chi chen người đi vào, trường kiếm đưa lên phía trước, ra vẻ đứng đắn: "Hoàng phi trở dạ đã hơn nửa ngày, ước chừng là sắp lâm bồn, Lý Thăng không để ý tới ta đâu, yên tâm đi, ta vào uống tách trà rồi đi liền, nếu như có dã tâm, nàng cứ dùng kiếm này chém ta!"

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đến chói mắt của hắn, Từ Phượng Bạch rốt cuộc cũng cho hắn vào.

Vào từ cửa sau, hai người một trước một sau im lặng không một tiếng động, về đến phòng của nàng, bảo Hồng Vân rót trà.

Ngồi xuống bàn, Triệu Lan Chi đặt trường kiếm dieendaanleequuydonn xuống dưới, nâng ly trà lên miệng, mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Vân. Hồng Vân vờ như không nhìn thấy, đứng sang một bên, tay xách bình trà cười ha hả: "Nô tì rót thêm cho công tử một chén?"

Từ Phượng Bạch như không thấy, trước mặt nàng cũng để một chén trà nhưng vẫn chưa đụng tới, chỉ đem túi hạt dẻ ra để trước mặt rồi từ tốn ăn.

Triệu Lan Chi khẽ nhấp một ngụm, khụ khụ nói: "Hồng Vân, ngươi lui xuống trước đi, ta có việc muốn bàn với chủ tử ngươi."

Mặt phớt tỉnh, Hồng Vân lập tức nhìn về phía chủ tử của mình.

Như bình thường thì Từ Phượng Bạch đã sớm cầm gậy đuổi đi rồi, nên Hồng Vân sợ lại xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Từ gia khó mà yên ổn, ba người nhìn nhau, cái người không ăn hạt dẻ kia chỉ muốn gào thét.

Từ Phượng Bạch nhướng mắt: "Ngươi lui xuống đi."

Hồng Vân đem bình trà đặt trên bàn rồi cúi đầu cáo lui.

Ánh đèn mờ mờ, Hoa Quế ra mở cửa.

Từ xa đã thấy một nữ tử chừng mười sáu mười bảy duyên dáng yêu kiều, đến gần mới nhìn rõ mặt nàng ta, Từ Oản tiến đến, cô nương kia khom người, cười ha hả đón nàng đi vào trong nhà: "Tiểu thư đã về, chúng ta đợi người lâu rồi ~"

Từ Oản nhìn lên nhìn xuống đánh giá tình hình rồi đi ngang qua nàng ta: "Bão Cầm? Chờ ta làm gì?"

Nữ tì đi theo phía sau nàng, che miệng cười gượng hai tiếng: "Nô tỳ là Cầm Thư, Bão Cầm cao hơn ta một chút, gầy hơn một chút."

Từ Oản a lên một tiếng, cũng không để ý, cười nói nhớ rồi đi vào trong.

Vào trong nhà, Từ Vân nghe động tĩnh liền từ trên án nhảy xuống, cầm trong tay một quả đào vừa gặm vừa nói: "A Man, muội về rồi, ta bắt biểu ca mang cho ta ít nho rừng, nghe nói là giống ngoại lai rất hiếm, rốt cuộc lại nhận được nho bản địa trái nhỏ, dù sao chua chua ngọt ngọt  ăn cũng tốt, mẫu thân bảo ta mang một ít đến cho muội, còn quả đào này cũng không tệ, ta chờ muội lâu rồi!"

Quả nhiên, trên bàn có một cái giỏ lam, Từ Oản ngồi xuống: "Tỷ thích thì lấy cả hai đi, cho ta một ít được rồi, biểu ca tỷ có ý như vậy thì tỷ cứ nhận đi!"

Từ Vân cười đến nhăn mặt, vỗ vỗ cái giỏ: "Ta mà muốn ăn thì biểu ca sẽ mang cho ta vài giỏ, chẳng qua mẫu thân bảo ta mang cho muội và Cố đại công tử, mỗi người một giỏ, ta ở đây chờ muội, còn chưa đi hậu viện!"

Vừa nghe nói đi hậu viện, Từ Oản lập tức hăng hái.

Nàng nghĩ thời điểm này phải thật thận trọng, lúc được tặng đào, nàng có hỏi dò thì đúng là hắn chỉ tặng nàng.

Giữa ban ngày còn bắt gặp Vệ Hành với An Bình, tuy cảm giác mách bảo Vệ Hành không giống lắm nhưng vẫn sinh nghi, hận không thể đẩy tay áo hắn lên mà xem luôn.

Lúc này sực nhớ lại, nghĩ tới gương mặt của Cố Thanh Thành, cũng đâm ra lo lắng.

Rửa tay xong thấy Từ Vân chuẩn bị đi, nàng vội vàng nói với theo: "Ta và tỷ cùng đi nhé."

Dĩ nhiên Từ Vân rất vui, kéo tay nàng: "Tốt tốt, ta thật sự không thích đi đâu, Cố đại công tử suốt ngày mặt lạnh, mẫu thân ta bảo tướng dfienđn lieqiudoon hắn khắc khổ, cô liêu, nghe nói hắn từ nhỏ đã ốm yếu, mới đây lại bệnh, gầy đi không ít, thật là đáng thương!"

Từ Oản ghi nhớ trong lòng rồi kêu Hồng Châu đi cùng.

Cầm Thư xách giỏ lam, trời dần tối, Hồng châu xách đèn đi phía trước, hướng về tiểu trạch phía hậu viện mà đi, gió thu nhè nhẹ, trời vừa tối nên se lạnh, Từ Vân nắm tay áo, cả người cuộn lại.

Từ Oản buồn cười nhìn nàng: "Tỷ lạnh lắm không?"

Từ Vân dậm chân, bước đi thật nhanh: "Trên người ta chỉ có hai lạng thịt, không đủ để sưởi ấm, chớp mắt đã sắp sang đông rồi, đến mùa đông là cả ngày ta chỉ ôm lò sưởi rồi nằm trên giường, tuyệt đối không ra ngoài!"

Gió lại thổi tới, rất lạnh.

Từ Vân từ nhỏ đã như thế này, lạnh một chút là kêu la liền, nàng ta không thể chịu nổi nửa phần uất ức.

Từ Oản không nói, chỉ đưa tay xoa xoa cổ áo, vội vàng đi theo.

Đến phía bắc hậu viện, thị vệ đã biết các nàng nên cho vào luôn.

Bẩm báo vào trong xong, Hồng Phúc xuống lầu ra đón, Từ Oản bảo Hồng châu ở dưới lầu chờ, còn mình đi theo Từ Vân và Cầm Thư lên lầu.

Lên đến lầu hai thì nghe mùi thuốc xộc vào mũi.

Cố Thanh Thành đúng là bị bệnh, trên lầu còn có một vị đại phu đang chẩn bệnh.

Họ tới hình như không đúng lúc, Từ Vân vội bảo Cầm Thư đặt giỏ nho lên bàn rồi tới thi lễ.

Lầu này đã đổi thành phòng ngủ, trong phòng có bày giường cùng bình phong, hộc tủ đều là đồ cũ dùng lại, tổng cộng đồ trang trí đếm không đến mấy cái, trông rất quạnh quẽ.

Lão đại phu vừa phân phó Dược đồng nấu thuốc, Từ Vân cùng Từ Oản đi tới, trên lầu rất ấm, lò sưởi đã đốt, bên gối Cố Thanh Thành còn để một lò sưởi tay, hắn đang ngồi dựa vào nệm, sắc mặt tái nhợt.

Thi lễ xong, Từ Oản cẩn trọng dời qua đứng cạnh lò sưởi, Từ Vân cười nói: "Mẫu thân bảo ta mang cho Cố đại công tử ít quả nho rừng, bảo ta nói với Đại công tử đừng xem chúng ta như người xa lạ, thuốc bổ đưa sang lần trước công tử đã dùng hết chưa ạ."

Cố Thanh Thành khẽ chớp mắt: "Đa tạ phu nhân của tiểu thư lưu tâm, thuốc đó. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."

Nói còn chưa dứt lời đã ho sặc sụa, sắc mặt hắn vốn đã trắng, lúc này trông như không có tia máu nào, Từ Oản đứng cạnh lò sưởi nên rất ấm, nàng vừa ngẩng đầu.

Đúng lúc Cố Thanh Thành tựa hồ như liếc nàng một cái, đường nét khuôn mặt hắn thật tinh xảo, ánh mắt đụng nhau, rồi thật nhanh dời đi chỗ khác.

Cũng chỉ có thể nhìn thấy gò má của hắn, Từ Vân nói chuyện với hắn, Từ Oản thì đứng bên cạnh nhìn trộm hắn, hắn có đôi mắt phượng dài, hồi lâu mới nháy mắt một cái, đuôi mắt rất dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím.

Thật là anh khí ngời ngời, duy có phần lạnh nhạt nên khuôn mặt hắn càng thêm băng lãnh. 

Thời gian mười năm, tướng mạo die,n; da.nlze.qu;ydo/ nn một người sẽ thay đổi bao nhiêu, hoặc là, bây giờ nàng cũng không chắc chắn lắm, trong trí nhớ của nàng, gương mặt đó vẫn mơ hồ, mắt như thế, mặt như thế, càng nghĩ, càng nhìn, càng thấy hao hao giống, càng thấy giống nàng càng thấy kinh sợ.

Có lẽ do nàng cứ điềm nhiên mà nhìn hắn như thế, nhìn quá lâu nên Cố Thanh Thành quay đầu lại nhìn nàng.

Lần này, hắn khẽ nhếch lông mày, mắt cũng nhướng lên.

Nếu thật là một đứa trẻ bảy tám tuổi có thể sẽ không thấy gì, nhưng bên trong nàng đang là Từ Oản mười bảy tuổi, bốn mắt cứ nhìn nhau thâm sâu như vậy, Trời ơi!

Từ Oản vẫn không nhìn đi chỗ khác, tâm can loạn chiến.

Thật may là Từ Vân đã nói xong rồi, cũng tới cạnh lò sưởi xoa xoa tay sưởi ấm, đụng vào Từ Oản, nàng mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng cúi thấp đầu.

May là, Cố Thanh Thành kêu hạ nhân tới bảo đi lấy thêm một lò sưởi tay, hình như không nhìn thấy nàng bối rối.

Ngẩng đầu lên lần nữa, Cố Thanh Thành vẫn ở trước mắt nàng.

Người ấy mà nói..., một bên mặt có một vết sẹo dài, thấy sợ nên nàng không dám nhìn kỹ.

Nếu còn trẻ, không có sẹo. . . . . .

Nàng nhìn xuống cổ tay hắn, tiếc là có ống tay áo phủ xuống, Từ Vân kéo tay nàng, chắc là muốn về, lần nữa tiến lên thi lễ, mặt Cố Thanh Thành vẫn không biến sắc, kêu người đưa lò sưởi tay cho Từ Vân.

Lò sưởi tay tỏa ra hơi ấm, Từ Vân mừng rỡ vội vàng cám ơn, chỉ có một cái nên nàng vội quay đầu lại: "A Man, muội lạnh không? Lạnh thì ta cho muội."

Từ Oản vội nói không lạnh, thiếu niên ho nhẹ một tiếng, cầm lò sưởi bên gối của mình lên: "Không cần đâu, ở đây còn có một cái, cho nàng."

Nói xong hắn nhìn về phía Từ Oản, ý bảo nàng đến lấy.

Hắn cầm lò sưởi trên tay, đợi nàng đi tới nơi mới đưa cho nàng: "Ngươi tên là A Man?"

Tuy lạnh lùng nhưng trên môi tựa hồ như có nụ cười, còn cười, hắn còn cười, cười cái gì. . . . . . Trời ạ!

Chân Từ Oản như muốn run lên, vội vàng cúi đầu đưa tay tới đón: "Đa tạ đại công tử, ta tên Từ Oản, nhũ danh A Man."

Cố Thanh Thành vẫn chưa buông tay: "A, là cả sảnh đường đường mãn?"

Không đợi Từ Oản đáp lời, Từ Vân cười: "Không phải rồi, là mạnh man, mẫu thân ta kể A Man bị sanh non, yếu ớt như mèo con, cô cô sợ không nuôi được nên đặt nhũ danh này."

Lòng bàn tay ấm áp, Cố Thanh Thành trao lò sưởi cho nàng.

Từ Vân này không biết còn muốn nói gì nữa, Từ Oản vội kéo nàng cáo từ.

Đi xuống lầu, bên ngoài gió to càng lạnh hơn, mỗi người ôm d’đ/l/q’d một lò sưởi tay bước đi thật nhanh, ai trở về viện người ấy, về đến cửa, Từ Oản vẫn không cam lòng, bảo Hồng Châu đi về trước còn mình đi tới tiền viện.

Đèn lồng đung đưa, trong sân chỉ có tiếng gió, nếu nói về diện mạo, đôi mắt ấy trông rất giống. Nàng không biết mình đã sinh hoài nghi với những người xung quanh từ bao giờ, thật buồn cười, đi qua núi giả, bước chân nhẹ hơn.

Bây giờ vẫn chưa quá muộn, vẫn là nên thăm dò thêm mới được, đến trước cửa thư phòng Tiểu Cữu Cữu, nhìn thấy trong phòng đèn sáng, Từ Oản gõ cửa.

Trong phòng ánh nến dao động, bên trong bức bình phong càng thêm mờ mờ.

Rèm đã bị kéo xuống, Từ Phượng Bạch chỉ mặc áo trắng mỏng, nửa người tựa vào bên tường, áo Triệu Lan Chi đã bị cởi ra một nửa, đang vùi mặt vào vai nàng, hắn ôm chặt nàng, nghe có tiếng gõ cửa liền dừng lại.

Đương đương đương, đương đương đương.

Từ Phượng Bạch đẩy hắn ra, lên tiếng: "Là ai?"

Vừa mới đẩy ra, hơi thở nam nhân đã kề bên môi, Triệu Lan Chi bắt được tay nàng, cứ thế quấn quít còn lâu mới cho nàng thoát.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm mềm mại: "Tiểu Cữu Cữu, là A Man ạ!"

Sét đánh cũng không kinh hoàng như thế. . .