Gả Tam Thúc

Chương 47




Khi Cố Trường Quân trở về thì trời đã tối, phòng chính vẫn chưa đốt đèn, Xuân Hi nhẹ nhàng bước ra nói lão thái thái đã ngủ rồi.

Cố Trường Quân biết, mẫu thân không muốn gặp mình, giờ sự việc đã nháo thành vỡ lở ra như thế này, mẫu thân không chấp nhận, Hoàng thượng không chấp nhận, Chu Oanh cũng không chấp nhận.

Cố Trường Quân lững thững dạo bước trong viện, bất tri bất giác đi tới trước Thanh La uyển.

Gian phòng này trước đó hắn còn không muốn bước vào trong sân, vì trong tim hắn có một vị cô nương.

Nhưng nàng có lẽ cũng không chấp nhận hắn, không tiếp nhận được âm mưu buồn cười này.

Tuy lúc đầu là do hắn bất lực, sau đó hắn lại do dự chần chờ nhưng mặc kệ có như thế nào, nàng nhất định rất thống khổ.

Cố Trường Quân đứng ngoài Thanh La uyển một lúc lâu, bông tuyết chầm chậm rơi xuống, áo khoác ngoài đã bị ẩm, nhanh chóng tụ thành một tầng sương mỏng. Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua cửa viện đóng kín tựa như nhìn thấy được một cô nương đang chống cằm ngồi trước cửa sổ.

Tất cả mọi thứ trong quá khứ đều đã như mây khói nhưng không biết tại sao lại bước đến tình cảnh ngày hôm nay. Có lẽ từ lúc trong cõi U Minh, hắn và nàng đã được ràng buộc với nhau, vận mệnh này đã viết ra cái kết ngay cả trước khi gặp nhau, cho dù có gặp nhau bằng cách nào, hắn vẫn sẽ luôn trầm luân vào sự ôn nhu của nàng.

Cố Trường Quân không một tiếng động rời đi.

Lạc Vân thở dài đóng lại cửa sổ, quay lại nói với Chu Oanh đang làm đồ nữ công: “Hầu gia đi rồi.”

Kim trong tay Chu Oanh ngừng lại nhưng nàng vẫn không nhìn lên. Tay thành thạo may vá, làm xong phần đuôi, dùng kéo nhỏ cắt đi phần chỉ dư thừa, đem phần mặt vải thêu cầm lên xem.

Lạc Vân nói: “Trời vẫn còn lạnh quá, cũng không biết y phục mùa xuân này khi nào Hầu gia mới mặc được.”

Chu Oanh cười cười: “Không đợi được sang xuân rồi, ta thấy chưa nó vẫn chưa hoàn thành nên cảm thấy vô cùng khó chịu. Giờ đã làm xong, chuyện đã xong hết rồi, đem nó đi đốt đi.”

Lạc Vân hoảng sợ: “Cô nương, sao phải đốt nó? Người phải tốn hết bao nhiêu đêm mới làm xong nó, người đưa cho Hầu gia, Hầu gia sẽ rất vui vẻ.”

Chu Oanh mím môi, không nói gì.

Trong lòng nghĩ, ta muốn làm hắn vui vẻ để làm cái gì? Hắn thờ ơ lạnh nhạt nhiều năm như vậy, nhìn ta cẩn thận từng li từng tí hầu hạ những người tính kế lợi dụng ta. Hắn đối xử với ta ác độc như vậy, ta làm hắn vui vẻ để được cái gì?

Chu Oanh cúi đầu, lấy một đầu nến dời qua, trong lòng Lạc Vân chấn động, quả nhiên nhìn thấy nàng châm lửa vào tấm vải màu xanh, trong không khí tràn ngập mùi khét, tấm vải tinh tế kia bay ra toàn tro tàn, sau đó Chu Oanh buông tay, đem tấm vải còn bị đốt dư lại ném vào chậu than.

Nàng đứng ở đó, nhìn ánh lửa nhảy nhót, như thể đã đứng yên thật lâu, nàng nhìn ngọn lửa tàn đi từng chút một cho đến khi tắt ngóm.

Nàng ngắm một vòng phòng ở của mình sống trong mười năm nay.

Nàng đã mang ơn nhà này tới mười năm.

Cũng nên kết thúc rồi.

**

Sáng sớm Chu phu nhân đã tới nhà.

Nhưng lần này lại không mang Nghiêm thị đi cùng.

Thật ra lúc từ Tô Châu đến đây, trong nhà vốn không đồng ý để cho bà đi. Tuổi tác bà đã lớn, khó tránh khỏi gây thêm phiền toái cho các tiểu bối. Nhưng biết Chu Phù còn có một nữ nhi tồn tại trên đời, sao bà còn ngồi yên được.

Khuê nữ nhà mình lần đầu tiên vào cung, không quá hai ngày đã mất tích, trong cung báo là do chết bất đắc kỳ tử, ngay cả xác bọn họ cũng không được nhìn thấy. Còn bản thân bà trộm lập một cái mộ chôn quần áo và di vật của nàng trong đó, dù sao cũng là khuê nữ đã gả đi nên không thể quang minh chính đại tế bái.

Cốt nhục mình hoài thai mười tháng đẻ ra, vất vả nuôi lớn thành một cô nương duyên dáng yêu kiều, vốn là bà chuẩn bị rất nhiều đồ cưới, nhưng khi tiến cung có quy định đồ vật tầm thường không được mang vào cung, đồ trong cung cũng không được mang ra ngoài, cuối cùng đến cả một món đồ để tưởng niệm cũng không kịp để lại.

Chu lão phu nhân đứng đợi ở cổng đã lâu, Trần thị mới khoan thai từ từ bước đến: “Thật xin lỗi, có chút chuyện vướng chân, hôm nay lão thái quân đến đây có chuyện gì quan trọng chăng?”

Ngụ ý là nếu không có chuyện quan trọng gì thì nàng không tiếp chuyện nữa.

Chu lão phu nhân áy náy nói: “Làm phiền ngài rồi.” Cuối năm gia đình giàu có nào chả bận rộn? Tính sổ chi thu cuối năm, đặt mua đồ tết, quà tặng cho các nhà khác, người đến người đi đếm không xuể.

“Ta quả thật có chút không yên tâm, là do ta sốt ruột nên rất nhớ cháu gái, không biết quý phủ có kể cho nàng thân thế của nàng chưa? Ta… Ta có thể gặp nàng hay không? Dù không nói một lời nào, đứng xa xa liếc mắt một cái thôi cũng được. Được không Nhị phu nhân?”

Bà nói chuyện rất chân thành, Trần thị cũng có chút băn khoăn. Mẹ nào mà không đau con, bà nào mà không đau cháu? Nhưng đứng trên lập trường của Trần thị, nàng cũng rất khó xử, ý tứ của Hầu gia là để người Chu gia nhận lại Chu Oanh, nhờ vậy sau này có thể danh chính ngôn thuận làm chuyện mai mối. Nhưng lão phu nhân là mẹ chồng nàng, đa số thời gian nàng đều phải nhìn sắc mặt của mẹ chồng mà sống. Lão thái thái không thích Hầu gia có liên quan đến Chu Oanh, càng không có kiên nhẫn đi gặp người Chu gia.

Trần thị khó xử cả hai bên, trên lập trường của nàng, nàng hận không thể lẫn đi thật xa, không để ý cũng không nhúng tay vào việc này mới tốt.

“Lão thái quân, ngài nói mấy lời này khách khí quá rồi.” Trần thị nắm lấy tay Chu lão phu nhân: “Cũng là vì đứa nhỏ, sao ta có thể không hiểu? Thật sự mấy ngày nay trong nhà có chút chuyện, lão thái thái ngã bệnh, ta không thoát thân nổi, bằng không sớm đã mang theo đứa nhỏ đến chỗ ngài để nhận mặt rồi.”

Chu Oanh đã nhiều ngày tránh mặt không gặp, hai bà cháu cũng không ai chịu mở miệng trước. Trần thị vài lần muốn đi Thanh La uyển, nhưng cửa lớn nhà Chu Oanh đóng chặt, tỏ ý nàng không muốn nói chuyện.

Cố lão phu nhân cười: “Không dám không dám, chỉ là hiện tại còn chưa nhìn thấy được đứa nhỏ, trong lòng có chút gấp gáp, nếu Nhị phu nhân không oán trách thì có thể truyền người đi nói với nha đầu một tiếng, nói ta ở nơi này đợi.” Bà thật sự rất nóng lòng, quá muốn gặp Chu Oanh rồi, nghe nói đứa bé kia lớn lên giống y hệt mẹ nàng, chỉ liếc mắt một cái thôi cũng được.

Trần thị không dám đồng ý, sợ mình tự chủ trương sẽ khiến mẹ chồng giận, nhưng cứ trì hoãn với người nhà họ Chu cũng không được, hơn nữa chủ ý của Hầu gia đã quyết, việc này cũng đã định rồi, Chu Oanh được khôi phục thân phận là chuyện sớm hay muộn thôi.

Trần thị bình tĩnh lại, giơ tay gọi nô tỳ lại: “Gọi cô nương đến đây.”

Chu lão phu nhân không có hứng thú nói chuyện, một lòng đã sớm bay ra bên ngoài. Cứ như vậy thời gian ngắn ngủi mà dài như mấy năm.

Chu Oanh mang trang sức đơn giản đã tới rồi, nàng đang bước trên bậc thang bỗng dừng lại, tâm trạng có chút lo sợ, không biết người trong kia dáng dấp ra sao, có thích nàng không?

Chu lão phu nhân nhân nhìn thấy một bóng ảnh mơ hồ trên cửa. Cô nương đầu tóc chải gọn gàng, vai hẹp eo nhỏ, rất gầy.

Không biết tại sao, trong lòng bà đột nhiên kích động. Không cần nhìn thấy rõ gương mặt đó, cũng đủ cho bà biết người ngoài cửa chắc chắn là Chu Oanh.

Trần thị nhìn thấy hốc mắt Chu lão phu nhân bỗng nhiên ửng hồng, nhìn lên trước cửa cũng biết là Chu Oanh đã đến, vội hỏi: “Nha đầu con còn không bước vào? Ngoại tổ mẫu của con nhớ con lắm.”

Ngoại tổ mẫu, xưng hô thế này thật quá xa lạ.

Từ nhỏ đến lớn Chu Oanh cũng không dám hi vọng xa vời rằng trên đời này còn có người thân máu mủ với nàng.

Thị tỳ vén màn lên, Chu lão phu nhân đứng dậy, thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc.

Hai hàng lông mày dài mảnh, một đôi mắt hạnh ngập nước mùa thu, hé ra một đôi môi khéo léo, dáng người như cây liễu non, lại có sáu bảy phần tương tự như Chu Phù năm đó.

Không cần trích máu nhận thân, không cần đi tìm người năm đó chứng thực, chỉ bằng vẻ ngoài này, Chu lão phu nhân cũng có thể tin tưởng, đây là cốt nhục của Chu Phù.

Hai người đều có chút kích động, Chu Oanh chỉ thấy ánh mắt lão phu nhân nhìn nàng đã chịu không nổi. Chưa từng có ai nhìn nàng với ánh mắt yêu thương như vậy.

Sống mũi chua xót vô cùng, nước mắt không thể kìm nén lại được nữa.

Lão thái thái hiền lành này, chính là ngoại tổ mẫu sao?

“Hài tử…” Giọng nói của Chu lão phu nhân nghẹn ngào, đầu ngón tay đưa lên có chút run nhè nhẹ: “Con tới đây, để ta nhìn cho thật kỹ…”

Chu Oang trên chân giống như bị rót chì, khó khăn nâng chân lên, cực khổ lắm mới tới được trước mặt, Chu lão phu nhân đưa tay lên bắt lấy ngón tay nàng.

Lòng bàn tay của lão thái thái có hơi nóng và thô ráp, đang chà sát mu bàn tay nàng.

Chu lão phu nhân ngắm nhìn tay nàng, cũng xem như là nuôi được tới trắng trẻo, nhưng lòng bàn tay có vài phần chai, là bàn tay đã thêu thùa may vá nhiều năm.

Tim bất ngờ xộc lên vị chua.

Đứa nhỏ không cha không mẹ này đã lớn lên ở nhà người ta như thế nào?

Mấy tin tức gần đây bà cũng có nghe. Tên An Bình hầu kia hình như đối với nàng…

Đủ loại suy đoán đáng sợ cuồn cuộn trong đầu Chu lão phu nhân.

Chu Oanh thủy chung vẫn không nói một lời. Lão phu nhân giơ tay lên sờ sờ tóc nàng, khàn giọng nói: “Đầu của mẹ con cũng như thế này, nhỏ mịn lại đen bóng tựa như gấm vóc …”

Câu nói đầu tiên đã khiến nước mắt Chu Oanh tràn đê.

Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt từng dòng rơi xuống: “Ngài, ngài là… Chu lão phu nhân sao?”

Chu lão phu nhân gật đầu: “Hài tử, ta là ngoại tổ mẫu của con, là mẹ ruột của mẹ con.”

Chu Oanh lắc đầu: “Con… Con… Chuyện lúc trước không nhớ rõ lắm.” Lỡ đâu họ không chấp nhận nàng thì nên làm thế nào bây giờ?

Nàng vẫn bị người khác chán ghét rồi vứt bỏ, ngay cả mẫu thân cũng không thích nàng.

Người thân này, sẽ nhận lại nàng chứ?

Chu lão phu nhân giơ tay lau đi giọt nước mắt của nàng, nhìn thấy những giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt hạnh giống hệt Chu Phù, trái tim bà tan nát vì xót xa.

“Năm đó mẹ con sinh con ra, bên cạnh có người chăm sóc, An Bình Hầu cũng sai người trông coi, lúc cùng đi tới Tô Châu, đã nói rõ hết với chúng ta…” Chu lão phu nhân thử ôm Chu Oanh rất cẩn thận, sợ Chu Oanh không có thói quen ấy.

Chu Oanh để bà ôm lấy, cằm đặt trên vai bà, dáng người lão thái thái gầy gò khiến người ta thật đau lòng. Mấy năm nay, cuộc sống của bà chắc cũng không dễ chịu gì?

Năm đó Cố Trường Quân thu nhận người, lúc hắn còn vô cảm với nàng là đã chuẩn bị cho ngày này rồi sao?

Chu Oanh có chút uất ức, nghĩ lại cảm thấy Cố gia bọn họ chưa suy nghĩ kỹ đường lui, dù sao nàng cũng là huyết mạch của hoàng tộc, Cố gia muốn sống sót giữa án mưu nghịch năm đó tất nhiên phải có đồ vật gì đó khiến Hoàng đế rung động.

Bây giờ nàng rất rối rắm, không biết nên nghĩ Cố Trường Quân theo hướng tốt hay vẫn là theo hướng xấu đây.

Hắn kể hết quá khứ cho nàng nhưng không giải thích một câu nào. Làm nàng phải nghĩ như thế nào đây?

Hốc mắt Trần thị cũng nóng theo, lặng lẽ mang người lui ra ngoài. Nhìn sắc trời, là một ngày mặt trời treo trên cao, cũng là một ngày nắng đẹp.

Ước chừng qua hơn một canh giờ, Chu Oanh đưa Chu lão phu nhân đi, sau đó đi tới viện của Trần thị, nói với cô: “Nhị thẩm, ta đã nói chuyện xong với ngoại tổ mẫu, trước khi qua năm, ta sẽ cùng bà quay về Tô Châu.”

Trần thị ném sổ sách trong tay đi: “Hài tử, con gấp cái gì? Con chỉ mới nhận lại người nhà của mình, mà nhà của chúng ta cũng là nhà của con, qua năm rồi cứ từ từ tính tiếp, sao lại nóng lòng như vậy?”

Chu Oanh không muốn trì hoãn thêm một canh giờ nào.

Cố gia khiến nàng thở không nổi. Không muốn gặp mặt Cố lão phu nhân, cũng không muốn nhìn thấy Cố Trường Quân.

Chu Oanh lắc đầu: “Nhị thẩm, chủ ý của ta đã quyết, sáng mai ngoại tổ mẫu của ta sẽ gọi người đến đón ta, đồ vật trong phòng ta thì gọi người tới dọn sơ qua, đây là sổ sách. Sổ ghi chép quản lý sinh hoạt mấy năm qua của ta, đều đã tính toán kỹ hết rồi, Nhị Thẩm xem thử.”