Gả Tam Thúc

Chương 30




Trần thị đẩy Chu Oanh một cái: “Làm sao không đi qua ngồi?”

Chu Oanh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giương mắt thấy Cố Trường Quân đứng lên gật đầu, cùng Trần thị làm lễ: “Nhị tẩu.”

Trần thị kéo cánh tay Chu Oanh đi tới: “Hầu gia đột nhiên rời đi khiến lão thái thái và hai thím cháu ta đều lo lắng.”

Cố Trường Quân cúi đầu: “Là Trường Quân không phải, khiến cả nhà lo lắng.”

Ánh mắt mơ hồ rơi vào trên người Chu Oanh, im lặng quan sát một phen, tiểu cô nương của hắn đã tiều tụy hơn trước khi hắn đi một chút.

Lão phu nhân kêu Chu Oanh ngồi, người một nhà nói chuyện một hồi, chỉ trong phạm vi là hỏi Cố Trường Quân tình hình ở bên ngoài, lão phu nhân nói: “Có thể thái bình? Còn đi nữa không?”

Lại không khỏi than phiền: “Sáng sớm hôm nay con không mang theo binh, cầm cán bút cũng cầm hai năm rồi, loại chuyện này cần gì phải một mình Hầu gia con đi chứ? Trong quân không có ai sao? Đóng quân ở Tấn Dương đều là phế vật sao?”

Cố Trường Quân cười trấn an mấy câu. Lão phu nhân nhìn dáng vẻ của hắn cũng có chút mệt mỏi, nghĩ là đường xá xa xôi không nghỉ ngơi tốt. Bà đau lòng nói: “Bên ngoài ăn không ngon không ngủ ngon, nhìn con cũng gầy. Đói bụng không? Kêu nhà bếp chuẩn bị chút rượu thịt, con ăn chút, sau đó đi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cố Trường Quân đáp một tiếng rồi đứng dậy, lão phu nhân nhìn thấy Chu Oanh, bỗng dưng nghĩ tới một chuyện: “Oanh nha đầu, đi pha cho Tam thúc một chén trà an thần, để hắn ngủ ngon giấc.”

Chu Oanh chần chừ đáp một tiếng.

Nàng lập tức lui ra ngoài, phòng pha trà ở cách vách, nước được đun trên một cái lò nhỏ, một tuổi tiểu nha đầu chừng mười tuổi đang ở bên cạnh lim dim trông nom.

Chu Oanh không kinh động nàng ấy, những chuyện này nàng làm đã rất quen, từ trong ngăn kéo nhỏ lấy ra bạch cúc, lá bồ đề, hoa hợp hoan và lá bách hợp mà mình cần, dùng nước sôi tráng sơ qua một lần, bỏ vào trong bình trà, xách nước nóng từ trong ấm đồng đổ vào, sau lưng có một bàn tay đưa tới đè mu bàn tay của nàng lại.

Sống lưng Chu Oanh tê dại, bình trà trên tay chợt nghiêng, dược liệu bên trong rơi hết một nửa ở trên bàn.

Nàng khẩn trương đến tim sắp nhảy đến cổ họng.

Đây là Cẩm Hoa Đường, đây là viện của lão phu nhân! Hắn... Hắn làm sao dám...

Hơn nữa trong phòng này còn có người ngoài!

Hai cánh tay hắn từng chút ôm chặt lấy eo nàng.

Ở phía sau dùng môi khiêu khích vành tai nàng, nói nhỏ: “Ta đã trở lại.”

Người bên người lão phu nhân có thể đi vào bất cứ lúc nào, còn có tiểu nha đầu đang lim dim kia nữa, chỉ cần để ai nhìn thấy nửa chút đầu mối thì nàng chỉ còn con đường chết.

Làm sao nàng có thể không sợ, làm sao nàng có thể không khẩn trương?

Nàng nghiêm mặt quay đầu lại, gương mặt thâm trầm của Cố Trường Quân có chút xa lạ. Đáy mắt hắn có giấu vẻ uể oải nhàn nhạt, khí thế nghiêm túc uy nghiêm quanh người hắn khiến cho người khác khó mà gần gũi.

Tim Chu Oanh co rút thành một đoàn, mắt lộ ra vẻ cầu xin nhìn hắn lắc đầu một cái.

Môi mỏng của Cố Trường Quân hơi vểnh lên, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang ôm eo nàng ra. Chu Oanh không dám nhìn hắn, lật đật đi nhặt những thứ dược liệu rơi xuống kia. Khi quay đầu lại, Cố Trường Quân đã không thấy đâu.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, chợt lại cô đơn.

Bên ngoài bóng đêm âm trầm, không có một bóng người, ngay cả trăng sao cũng trốn trong mây, chỉ có mùi hoa Mộc Tê nhàn nhạt sắp tàn nhàn nhạt phiêu tán ở trong không khí.

Chu Oanh bình phục tâm tình bưng trà đi ra ngoài, ở trước cửa gặp Trần thị.

Trần thị liếc nhìn vật trong tay nàng một cái: “Đi Bách Ảnh Đường đưa cho Tam thúc của con đi. Nhà bếp làm đồ ăn chắc không nhanh được đâu, Tam thúc con cả ngày đi đường nhất định là không ăn gì, không phải con có làm trái cây ngâm mật sao? Đưa qua đó một chút đi.”

Trần thị căn dặn rất bình thường, trước kia bọn họ cũng căn dặn nàng như vậy, nhưng bởi vì chột dạ, Chu Oanh luôn cảm thấy trong lời nói của người khác có rất nhiều tầng ý nghĩa khác.

Nàng không dám giương mắt, cúi đầu nhỏ giọng đáp.

Dẫn Lạc Vân bưng đồ qua, Bắc Minh truyền đạt, kêu Chu Oanh đi vào.

Lạc Vân liền cùng Bắc Minh ngồi ở trong phòng hầu bên ngoài.

Chu Oanh bước vào trong sảnh, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy bên trong.

Cố Trường Quân đang tắm.

Hắn đang tắm... Gò má Chu Oanh lập tức đỏ ửng.

Đứng ở chỗ này đi cũng không được ở lại cũng không xong, nàng bưng khay chậm chạp không dám lên tiếng.

Tiếng nước chảy dừng lại, Cố Trường Quân tùy ý mặc một món áo choàng đi ra.

Tóc trên trán hắn còn nhỏ nước, áo bào kia nửa mở, mượn ánh đèn lờ mờ trong phòng, có thể nhìn thấy cơ bắp nửa ngực hắn.

Chu Oanh hốt hoảng lui về phía sau một bước, cúi đầu cố gắng điều chỉnh bản thân, muốn phá giải tình cảnh lúng túng này.

Cố Trường Quân nhìn thấy nàng, dáng vẻ thướt tha, thanh tú đứng ở đó, vì mắc cỡ nên mặt đỏ bừng, lúng túng cắn môi.

Cố Trường Quân không để ý đến nàng, đi thẳng vào nội thất, không biết cầm thứ gì mà chốc lát sau quay lại, trên người hắn có thêm một món áo choàng, vạt áo chỉnh tề nằm ở trên kháng, sau đó mới liếc mắt nhìn nàng.

“Nàng định đứng ở nơi đó mãi sao?”

Tim Chu Oanh đập loạn, nàng nhắm mắt chậm rãi đến gần.

Nàng đặt khay lên trên bàn, ngón tay đều run rẩy. Nàng vừa lui ra thì Cố Trường Quân lập tức ôm lấy eo của nàng.

Chu Oanh bị đè lên trên giường, ánh mắt sợ hãi đỏ lên. Cố Trường Quân quan sát nàng chốc lát, chợt cúi đầu vuốt ve gò má nàng.

“Sợ ta mà nàng còn tới?”

Chu Oanh cắn môi, hai mắt đầy nước nhìn hắn. Nàng gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu.

Cố Trường Quân cười: “Ý gì?”

Chu Oanh khó khăn hô hấp: “Ta... Không sợ...”

Thanh âm khô khốc, khẽ run, sao lại không sợ chứ?

Cố Trường Quân nhéo cái mũi nhỏ của nàng một cái: “Nói dối.”

Tầm mắt của Chu Oanh lúc này chỉ có thể nhìn thấy mỗi người nam nhân trước mặt mà thôi.

Hắn với sóng mũi cao đôi mắt sâu, gương mặt như đao khắc, khiến cho người ta khó mà không sợ hãi, lại khó mà không chú ý...

Nụ hôn của Cố Trường Quân rơi xuống.

Chu Oanh hốt hoảng nhắm hai mắt lại.

Hắn ôm nàng, thật chặt, tay tùy tiện chu du trên người nàng.

Khó thở cực kỳ, ngay cả sức lực cũng giống như bị rút sạch. Chu Oanh giãy giụa hai cái không thoát được, tay của Cố Trường Quân từ vạt áo lót của nàng chui lên.

Chu Oanh chợt trợn to hai mắt, dùng sức bắt được tay của hắn.

Cố Trường Quân mổ lên môi nàng một cái, thở hổn hển nói: “Tối nay, ở lại được không?”

Chu Oanh dừng lại một chút mới hiểu được hắn có ý gì.

Trên người chợt nhẹ bẫng, nàng liền bị hắn ôm ngang đi vào giường bên trong phòng.

Chu Oanh hoảng sợ đến mức tim đập rộn lên, gương mặt từ đỏ chuyển sang trắng, “Không...”

Lời còn chưa dứt, nàng đã bị người nhét lên trên tấm đệm bằng vải gấm. Nàng vội vàng co vào trong, vừa ngước mắt, Cố Trường Quân đã gỡ màn xuống, hắn nhìn chằm chằm nàng, giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi. Con ngươi thâm thúy kia phun ra tia lửa.

Chu Oanh sợ hãi nói không ra lời, tim đập đến mức ngay cả hô hấp cũng đau theo.

Bóng người của hắn phủ ở trên người nàng, che đi tất cả ánh sáng ở sau lưng.

Cố Trường Quân từng chút ép tới gần, đè bả vai nàng, cùng nàng ngã xuống.

Chu Oanh bao bọc mình, Cố Trường Quân dùng một bàn tay đè hai cổ tay mảnh khảnh của nàng ở trên đỉnh đầu nàng.

Không nhìn thấy ánh sáng, chỉ có hơi thở nóng bỏng của nam nhân ở bên tai.

Cái tay còn lại của hắn nhẹ nhàng khều một cái, liền mở nút thắt trên chiếc áo ngắn nửa mới nửa cũ của nàng ra...

Ngực thiếu nữ phập phồng kịch liệt. Nàng vừa sợ và khổ sở...

Ánh mắt Cố Trường Quân nhìn hai cái bánh bao nho nhỏ đáng thương đang run run kia...

Miệng đắng lưỡi khô, hô hấp khó khăn.

Trong chớp mắt đó, hắn cắn răng.

Chu Oanh gấp đến độ nước mắt lăn xuống, lắc đầu nhỏ giọng cầu xin: “Tam thúc, đừng...”

Cố Trường Quân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, buông hai tay nàng ra, ôm nàng trở mình, để nàng dựa lên trên người mình.

“Đứa ngốc.”

Giọng nói của hắn khàn khàn.

“Chọc nàng thôi.”

Nước mắt của Chu Oanh thấm ướt vạt  áo của hắn, bàn tay nhỏ bé siết chặt tay áo hắn.

Hư lắm... Tam thúc thật là xấu xa. Làm nàng sợ hãi tưởng rằng mình thật sự sẽ bị hắn...

Nàng chôn mặt lên trên vạt áo của hắn, nhỏ giọng khóc rấm rứt, “Tam thúc, ta sợ.”

Cố Trường Quân nhắm hai mắt, giơ tay lên vuốt ve tóc nàng.

Hắn thấp giọng nói: “Nhưng nàng biết, sớm muộn...”

Sớm muộn nàng sẽ là người của hắn.

Một ngày nào đó hắn không nhịn được.

Trong bóng tối, hắn ôm nàng nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng.

Chu Oanh cũng bỗng nhiên có chút tham luyến ấm áp của hắn, ngoan ngoãn mặc cho hắn ôm.

Đoạn quan hệ này từ khi mới vừa bắt đầu, nàng đã biết, không quay lại được.

Không thèm nghĩ đến những thứ phiền não sau này nữa, có một khoảnh khắc ấm áp thì phải nắm chặt.

Tam thúc chưa từng có vẻ mặt ôn hòa như vậy, nhìn mặt lạnh của hắn mới càng khiến cho người ta khó chịu.

Chu Oanh trốn tránh tựa như đà điểu, chỉ muốn qua một ngày tính một ngày mà thôi.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua. Ánh nến trước giường đã cháy được một nửa.

Trong ngực ôm dáng người mềm mại, Cố Trường Quân thừa nhận trong chớp mắt ấy hắn chợt mất đi hết dũng khí, thậm chí nảy sinh suy nghĩ ngớ ngẩn “Chỉ mong luôn như vậy”.

Ôn nhu hương là nấm mồ của anh hùng, quả thật không sai.

Chốc lát sau, Bắc Minh ở bên ngoài gõ cửa đi vào.

Cố Trường Quân đỡ Chu Oanh ngồi dậy, dắt tay nàng kêu nàng ngồi ở bên trong chờ.

Bắc Minh nói: “Lão thái thái sai Xuân Hi cô nương tới, nói đưa một bầu nhị hoa sen tới làm thức ăn cho Hầu gia.”

Rời nhà đã rất nhiều ngày, lại bỗng dưng rời đi khiến lão thái thái lo lắng khôn nguôi, lần này trở về lại không ở được vì hắn phải nhọc lòng lo những chuyện kia nữa.

Cố Trường Quân gật đầu một cái, Xuân Hi liền bưng rượu tới.

Chu Oanh nghe nói là lão thái thái kêu người đến, ruột gan không khỏi rối bời, mình đưa điểm tâm và trà an thần tới ở lâu như vậy còn chưa đi, lão thái thái có thể nhìn ra chuyện gì hay không.

Không đợi nàng phản ứng, Xuân Hi đã nhìn thấy nàng.

Xuân Hi chỉ lặng lẽ liếc mắt một cái, sau đó hành lễ cười nói với Cố Trường Quân: “Lão phu nhân nói trời mát, Hầu gia đêm khuya đi đường sợ gặp khí lạnh, kêu nô tỳ đưa rượu này tới.”

Cố Trường Quân ngồi ở sau án, mắt cũng không ngước lên: “Ừ, để xuống đi.”

Nhàn nhạt hạ lệnh trục khách.

Xuân Hi vừa đi, Chu Oanh liền hoảng sợ muốn đứng lên, Cố Trường Quân liếc nàng một cái, nói: “Tới đây.”

Chu Oanh chậm rãi bước đến gần, Cố Trường Quân nói với nàng, “Rót rượu.”

Chu Oanh chần chờ nói: “Bụng rỗng uống rượu sẽ nhức đầu.”

Từ bên trong cầm lấy điểm tâm và trà nàng mang tới, nàng nói, “Trà đã lạnh rồi, ta lại đi pha bầu khác nhé?”

Cố Trường Quân nắm tay nàng, kéo nàng ngồi lên trên chân mình, “Đừng gấp, nàng cũng không phải là hạ nhân.”

Chu Oanh khẽ nhếch môi, ngạc nhiên nhìn hắn. Ánh nước nơi đáy mắt dần dần dâng lên.

Cho tới bây giờ nàng luôn xem mình là một nửa hạ nhân, tất cả mọi người đều đã quen, nàng chăm chỉ lại ân cần, lấy lòng tất cả mọi người. Cho tới bây giờ không dám xem mình làm chủ tử. Chính là dựa vào phần tự biết mình này, nàng mới có thể chống đỡ được bản thân.

Người trước đó còn không để nàng vào trong mắt nhất lúc này lại nói với nàng rằng, nàng không phải hạ nhân.

Cố Trường Quân tự rót cho mình một ly rượu, uống nửa ly rồi đưa tới bên môi nàng.

Chu Oanh nhắm mắt há miệng uống, rượu ngọt mang theo vị cay xé họng kích thích cổ họng, Cố Trường Quân nâng mặt nàng lên rồi hôn xuống.

Nụ hôn pha lẫn mùi rượu, dây dưa triền miên, đầu óc nàng trống rỗng, yếu ớt vô lực, toàn dựa vào hắn mới có thể ngồi thẳng.

Nàng ngước đầu, tình cờ mở mắt ra, ánh mắt cũng mang vẻ mê ly.

Ánh sáng yếu ớt chiếu bóng dáng của bọn họ lên trên tường.

Một nam nhân, một nữ nhân, thân thiết dây dưa chung một chỗ.

Cố Trường Quân luôn cảm thấy không đủ, chỉ là ôm hôn như vậy không đủ dập tắt ngọn lửa cháy hừng hực nơi đáy lòng kia.

Nhưng hắn sợ dọa tiểu cô nương, chỉ có nhẫn nhịn chịu đựng.

Răng môi hơi tách ra, hắn thấp giọng kêu tên nàng.

“Chu Oanh...”

Không biết nên nói cái gì, khát vọng xấu xa kia không nói ra khỏi miệng được. Cuộc đời này hắn cũng chưa bao giờ biết nói lời ngon ngọt, dỗ dành người khác.

Hắn chỉ biết thấp giọng kêu cả tên lẫn họ của nàng như vậy hết lần này đến lần khác.

Chu Oanh thích được gọi như vậy. So với Cố tiểu thư, so với Cố Oanh, cõi đời này còn có một người nhớ nàng từ đâu tới đây, nhớ nàng là ai.

Dù là chỉ có một người này nhớ thì cũng đủ rồi.

“Tam thúc.”

Ánh mắt nàng khép hờ, môi hiện lên vẻ sáng bóng ướt át, nàng đáp lại.

Cố Trường Quân cảm thấy bản thân mình có thể tan rã bất cứ lúc nào.

Tại sao có thể dùng giọng nói khàn khàn mềm mại, mang theo ủy khuất như vậy kêu hắn.

Cố Trường Quân bấu vào eo nàng, cùng nàng tách ra một chút.

Tiếng thở dốc dần dần bình phục, bên ngoài loáng thoáng có tiếng bước chân, hẳn là nhà bếp đưa thức ăn tới?

Cố Trường Quân rũ mắt, không nhìn Chu Oanh, mà nhẹ khẽ đẩy nàng ra, lạnh nhạt nói: “Nàng đi đi.”

Trong con ngươi của Chu Oanh còn vẻ mê loạn đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt kia, nàng sợ run lên mới trả lời một tiếng.

Gương mặt Cố Trường Quân ẩn ở trong bóng tối mờ mờ, nhìn không rõ, Chu Oanh vô lực đứng lên, sửa sang lại quần áo.

Nàng chần chờ kêu hắn: “Tam thúc...?”

Cố Trường Quân đột nhiên ngước mắt lên: “Nàng muốn ở lại sao? Cả đêm.”

Tim Chu Oanh đập chệch nhịp một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ảm đạm: “Tam, Tam thúc, ta đi.”

Một đường chạy vội ra ngoài cửa, tim của nàng vẫn còn đang đập loạn bang bang bang, —— quá đáng sợ, Tam thúc quá đáng sợ!

Lạc Vân chờ đến nóng gan nóng ruột, vừa thấy Chu Oanh thì vội vàng tiến lên nói: “Cô nương, có phải Hầu gia lại mắng ngài không.”

Chu Oanh không lên tiếng, bước chậm đi về phía trước.

Trong Cẩm Hoa Đường, Xuân Hi bẩm báo lại chuyện đã nhìn thấy ở Bách Ảnh Đường cho lão phu nhân nghe.

“... Cô nương khóc, ánh mắt đều là sưng húp, sắc mặt Hầu gia rất khó coi, không biết lại vì chuyện gì.”

Lão phu nhân than thở: “Trường Quân này, đã là một người lớn rồi, thích ăn hiếp con bé làm cái gì chứ? Ta vốn cũng biết nó không tán thành chuyện nuôi Chu Oanh, cái thân thế đó sớm muộn cũng gây họa cho nhà chúng ta. Không trách nó không vui trong lòng, nó đi tới được ngày hôm nay là dùng tính mạng đổi lấy...”

Lão phu nhân không nói tiếp, vẻ mặt bà mang theo bi thương, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Xuân Hi hiểu. Nàng phục vụ bên cạnh lão phu nhân rất nhiều năm, đại gia và Hầu gia gây nhau vì chuyện gì, Oanh cô nương làm sao được đón vào nhà, nàng đều biết cả.

Lão phu nhân trơ mắt nhìn máu thịt của mình tranh đấu với nhau, trơ mắt nhìn Hầu gia bởi vì đại gia mà rời nhà ở một mình, lại trơ mắt nhìn cháu trai chưa ra đời của mình chết đi, con dâu cả nuốt hận mà lìa đời...

Những ký ức kia quá nặng nề, quá đau đớn.

Lão phu nhân không thể chịu đựng được.

Vừa nghĩ tới, tất nhiên là sẽ không chịu được.

Xuân Hi cũng hiểu được suy nghĩ của lão phu nhân. Không bằng vẫn sớm gả Oanh cô nương ra ngoài, nàng ở nhà, trong lòng Hầu gia sẽ không thích.

Xuân Hi thử dò xét nói: “Trước đó, Đại đường nãi nãi trong tộc lại đưa thiếp mời tới, nói cháu và chị dâu nhà mẹ đẻ nàng muốn vào thăm viếng. Mấy ngày trước Hầu gia không có ở đây, sợ lão thái thái không có tâm trạng, không bằng mùng hai mời vào, cùng lão thái thái trò chuyện nhé?”

Xuân Hi nói uyển chuyển, lão phu nhân nghe hiểu.

Vị Thẩm thị trong tộc kia luôn muốn gả Oanh nha đầu cho cháu bà ta, dòng dõi cũng không coi là kém, cha là quan to chính trực, cai quản mảnh đất giàu có và đông đúc nhất Giang Nam, đứa nhỏ này tự mình vươn lên, mùa xuân năm nay đi thi, xếp hạng thứ tư Nhị giáp, bây giờ ở Kinh Thành chờ bổ khuyết.

Ở nhà đứng thứ năm, là con vợ cả. Nếu Chu Oanh gả qua, không cần gánh trách nhiệm của con dâu trưởng, vợ chồng trẻ có công trung* nuôi. Lại kêu Trường Quân tìm cho hắn một vị trí ở Lục bộ, tương lai ở lại kinh thành, Chu Oanh xuất giá cũng có thể thường xuyên trở về thăm nhà một chút.

*Công trung: Ngày xưa nhà giàu có đông con, khi con cháu đều đã trưởng thành thì ra ở riêng, nhưng mỗi nhà phải đóng một số tiền nhất định, số tiền này do tộc trưởng hoặc người đứng đầu gia đình đó trông coi, dùng cho lễ bái, thắp hương, v.v. Hơn nữa, đa số người ở riêng vẫn sống trong vườn rộng, công việc buôn bán của mỗi gia đình đều có sự tham gia của nhau, tộc trưởng hoặc người đứng đầu gia đình sẽ trích một phần lợi nhuận làm mặt bằng, số kinh phí nói trên cũng được sử dụng cho các việc của dòng tộc. Các khoản kinh phí này được gọi là các khoản chi “việc công”.

Cố lão phu nhân gật đầu, liền nhân lúc mùng hai tiết trời mát mẻ, mời Thẩm thị tới làm khách.

Hai bên không nói rõ, nhưng trong lòng rõ như gương, Thẩm công tử kia quả nhiên tới, bắt gặp Chu Oanh ở Cẩm Hoa Đường.

Hôm đó tế bái ở nghĩa trang, một đám con cháu trong gia tộc họ Cố nghị luận về Chu Oanh, Thẩm gia cũng đến dự, còn thuận thế quan sát Chu Oanh.

Hắn để ý, hỏi thăm đủ nơi về những chuyện đã qua của Chu Oanh, càng nghe càng thích nàng.

Cô nương này, không có ai là không khen nàng. Vẻ ngoài xuất chúng đã đành, lại còn hiền lương hiếu thảo như vậy nữa.

Thẩm gia vừa để ý thì liền không bỏ được.

Ở Cẩm Hoa Đường, Thẩm gia gặp được Chu Oanh.

Gương mặt sáng sủa được trang điểm nhẹ, mặc váy màu trắng xanh, ăn mặc đơn giản nhưng thu hút mọi ánh mắt.

Thẩm gia nhìn thấy ngây dại, suýt nữa khiến mọi người cười nhạo. Chu Oanh nhận ra được tầm mắt của hắn, nhanh chóng lui ra ngoài.

Chạng vạng tối, Cố Trường Quân vừa về nhà thì nghe nói Thẩm gia đến cửa gặp người.

Hắn ngồi ở sau án đọc sách, trong lòng quay cuồng, làm sao cũng không bình tĩnh được.

Uống hớp trà đã lạnh, Cố Trường Quân khoát tay quăng chung trà lên trên mặt đất.

Mảnh vỡ văng tung tóe khiến Bắc Minh sợ hãi không dám đến gần.

Cố Trường Quân giương mắt, đen mặt nói: “Đi gọi Chu Oanh qua đây.”

Bắc Minh rụt đầu một cái: “Hầu gia, lúc này chắc Oanh cô nương vẫn còn đang ở chỗ lão phu nhân đó ạ.”