Gả Tam Thúc

Chương 12




Trước mặt nàng, các trưởng bối chưa nhắc tới hôn sự, người làm mai còn chưa đến, hôn sự cũng chưa chính thức quyết định, sao bản thân nàng lại không biết xấu hổ mà nói nói không muốn thành hôn. Đành phải nói là không xứng được Ninh thái thái yêu thương.

Cố lão phu nhân biết nàng không có tính tranh cãi vô lý, miệng mấp máy muốn hỏi xem rốt cuộc là lý do gì. Ninh công tử chỉ nói mình càn quấy lỡ lời chọc giận Chu Oanh, nhưng nói gì khiến Oanh nha đầu kiêng kỵ như vậy?

“Đứa bé ngoan, con đừng nói như vậy!” Ninh thái thái tiến lên, giữ Chu Oanh, ôm nàng vào trong lòng mình.

“Đứa bé cẩn thận quan tâm như con, trong mười nghìn người cũng không có được một người.” Ninh thái thái vừa nói vừa đỏ mắt rơi nước mắt: “Nếu vì Ninh Lạc không hiểu chuyện mà con có ác cảm với bá mẫu, trong lòng bá mẫu…”

Bà siết chặt tay của Chu Oanh đặt lên ngực mình: “Chẳng phải bá mẫu rất đau lòng!”

Trần thị sợ hãi, vội vàng khuyên nhủ: “Chuyện gì đáng để Ninh thái thái người phải như vậy? Ninh Lạc không lớn hơn Oanh nha đầu mấy tuổi, đều là tính tình trẻ con, đợi năm sau cập quan cũng sẽ chững chạc thôi. Oanh nha đầu không phải đứa bé hẹp hòi, người tội gì gấp gáp như vậy?”

Lại khuyên Chu Oanh: “Còn không đi vắt khăn lau mặt cho Ninh bá mẫu của con?”

Ninh thái thái dùng khăn thấm khóe mắt, ngượng ngùng nói: “Xem ta này, nhất thời nóng lòng, ngược lại để cho lão thái quân và Nhị phu nhân thấy chuyện cười.”

Ninh thái thái vốn là phụ nhân vô cùng xinh đẹp, vừa rơi nước mắt, gương mặt dịu dàng của bà ấy càng thêm chút mềm mỏng, giọng nói khàn khàn bảo: “Lão thái thái biết, đời này ta có hai đứa con trai, trước đây vốn sinh một đứa con gái nhưng chưa đầy tháng đã mất rồi. Từ lần trước gặp Oanh cô nương, trong lòng ta vui vẻ như có được gì đó, sau này sẽ đối đãi với nàng như con gái ruột của mình.”

Bà ấy ngẩng đầu nhìn Chu Oanh, một giọt nước mắt trong suốt trượt qua gương mặt trắng nõn: “Ninh Lạc không phải đứa trẻ xấu, nó chỉ là nhất thời càn quấy, cô nương tốt, nể mặt bá mẫu, con… con đừng khó chịu, nhé?”

Mấy câu nói chân thành tha thiết ngược lại khiến Cố lão phu nhân và Trần thị đều ngượng ngùng. Đối phương thật lòng thành khẩn như vậy, nếu thật sự vì mấy câu nói mà phá hỏng hôn sự này thì quả thật không đáng.

Lại nói lúc ở trong tiệm tơ lụa, Trần thị rời đi một lúc, bà tử nha hoàn trông coi một bên cũng không nghe thấy Ninh Lạc nói gì quá đáng, Ninh Lạc có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì? Oanh nha đầu chê hắn ta ăn nói khó nghe, tiểu tử choai choai đó chưa từng gặp cô nương, trong nhà lại không chung sống với tỷ tỷ muội muội, chọc giận Chu Oanh cũng bình thường.

Sắc mặt của Cố lão phu nhân hơi dịu xuống, Trần thị lại thúc giục Chu Oanh: “Còn không đi?”

Chu Oanh rét run cả người, nàng đứng ở đó, kinh ngạc nhìn lão phu nhân. Trong lòng có gì đó đang nứt ra, bể nát, tiếng vỡ nghe thấy rất rõ ràng. Hình như nơi lộ ra ánh sáng duy nhất bị bóng tối lấp kín rồi, mở to hai mắt thế nào đi nữa cũng không nhìn rõ phía trước.

Khoảnh khắc thu ánh mắt, nàng chết lặng đi vắt khăn.

Không bao lâu sau, Ninh thái thái cáo từ rời đi, Trần thị lại cùng Cố lão phu nhân cho người ngoài lui xuống rồi nói chuyện riêng. Chu Oanh luôn không có cơ hội giải thích chuyện hôm nay, đến chạng vạng tối khi nấu thuốc thì nghe nói Cố Trường Quân trở về từ Sơn Tây.

**

Trong Cẩm Hoa Đường đang nói chuyện, các thị tì đều hầu hạ bên trong, Lạc Vân chạy đến phòng bếp nhỏ lấy trái cây mới ủ cho Chu Oanh, lúc này phòng trà cũng chỉ có một mình Chu Oanh, nàng ôm đầu gối ngồi trên giường nhỏ khảm trai, nhìn nước nóng kêu vang sùng sục trên lò.

Nàng có thể nhìn ra, Cố lão phu nhân mong hôn sự này có thể xong, mong nàng có cuộc sống tốt. Nói ra sự thật, lão phu nhân sẽ thế nào? Từ chối chuyện cưới xin này, sau này truyền tin đồn, đầu tiên là Diệp Cửu, sau đó là Ninh Nhị nàng đều không nhìn trúng một ai. Một đứa con gái nuôi thật sự xem mình là tiểu thư hầu môn? Không coi ai ra gì còn muốn tìm hạng người nào?

Đến lúc đó đám người lão phu nhân, Tam thúc, Nhị thẩm đều sẽ cảm thấy rất phiền phức nhỉ?

Nàng chưa mang đến lợi ích gì cho cái nhà này, có cũng chỉ là vô số phiền phức…

Mà từ trước đến nay, hôn sự dựa vào lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, các trưởng bối thật sự sẽ để ý nàng và Ninh công tử có bằng lòng hay không sao? Sẽ chỉ cảm thấy là bọn họ không hiểu chuyện, có lẽ sẽ còn khuyên nhủ: “Vợ chồng chung sống, nên nhẫn nhịn mới tốt.” Trước đây nàng từng gặp rất nhiều người khuyên mẹ nuôi như vậy, cũng từng nghe thái thái của Quách gia khuyên tỷ tỷ của Quách Chỉ Vi lấy chồng.

Chu Oanh che mặt, không nhịn được mà bật khóc. Nàng hiểu chuyện thế nào đi nữa cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, trượng phu tương lai đối xử với nàng như vậy, sao nàng không sợ chứ?

Dưới hiên truyền tới tiếng bước đi sột soạt, có người ra đây. Chu Oanh sợ để người ta nhìn thấy mình khóc, vội vàng lau mắt đứng lên.

Bắc Minh thò đầu cười với nàng: “Cô nương, hôm nay Hầu gia bị thương nhẹ ở trên đường, không dám nói với người ngoài, sợ không thể giấu để lão phu nhân biết, lại sợ đi ra ngoài không mua kịp nên muốn hỏi cô nương có thể tìm chút thuốc tan máu bầm trong phòng thuốc của lão phu nhân không?”

Chu Oanh miễn cưỡng cười một tiếng: “Được, Bắc Minh tiểu ca chờ chút.”

Bắc Minh hành lễ cảm ơn, nói tiếp: “Cô nương tốt, nhất định phải giữ bí mật, đừng nói với lão thái thái. Hầu gia biết được sẽ lột da tiểu nhân.”

**

Bách Ảnh Đường, Cố Trường Quân cởi trường sam, nửa cánh tay vừa mới bôi thuốc ở bên ngoài, đang tự nắm khăn nhẹ nhàng lau một lần. Bắc Minh ở bên cạnh, vừa dọn dẹp chai thuốc,vừa cười nói: “Oanh cô nương nghe nói Hầu gia bị thương thì cuống quít đến phòng bếp nhỏ làm canh thuốc, bảo chờ lát nữa sẽ đưa tới, dặn tiểu nhân giữ cửa.”

Động tác của Cố Trường Quân dừng lại.

Bắc Minh thu dọn phòng xong thì ôm xiêm áo vừa thay của Cố Trường Quân đi ra.

Lúc Cố Trường Quân mặc quần áo ở sau tấm bình phong thì nghe thấy một giọng nói sợ sệt ở bên ngoài: “Tam thúc?”

Chu Oanh bưng hũ đứng ở bên ngoài, sau một lúc lâu mới nghe một câu “đi vào” do dự ở bên trong.

Vén mành đi vào, mùi thuốc trong phòng vẫn chưa tan hết. Chu Oanh thấy Cố Trường Quân đi ra như không có chuyện gì, mượn vầng sáng mờ mịt của ngọn đèn nhỏ bên giường quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Tam thúc bị thương nặng không?”

Cố Trường Quân có hơi không tự nhiên. Có lẽ là trong phòng quá bí, cũng có lẽ là không quen đối diện với một cô nương vãn bối không thân lắm.

Hắn cứng nhắc, dùng uy áp đáng sợ che giấu chút không được tự nhiên của mình, lạnh lùng nhấp môi dưới.

“Không sao.”

Chu Oanh gật đầu: “Tam thúc vất vả bôn ba từ nhà ra ngoài, điệt nữ nhi không thể giải sầu vì Tam thúc, chỉ có thể làm chút nước canh để Tam thúc bồi bổ sức khỏe.”

Vừa nói vừa quỳ đến bên bàn nhỏ cạnh giường, dùng thìa chia một chén canh ra, Chu Oanh vẫn không dám nhìn hắn, tự cho mình thêm can đảm bằng cách không ngừng nói chuyện: “Bắc Minh ca nói Tam thúc bị ứ máu, chất nữ nhi dùng ma hoàng xích thược phối với đào nhân lộ, còn học theo phương thuốc của Lâm thái y, tuy không thể so sánh với thuốc thái y cho…”

Lơ đãng ngước mắt, chẳng biết hắn đã ngồi trước mặt từ lúc nào, cách chiếc bàn thấp, nàng ngẩng đầu, đôi mắt lơ đãng chạm vào đáy mắt sâu xa của hắn.

Đôi mắt của nàng hơi sưng còn lộ ra màu đỏ nhạt, rõ ràng là đã khóc.

Đôi mắt này vừa được nước mắt rửa qua nên càng trong veo sáng tỏ, trong con ngươi rõ ràng chiếu ngược bóng dáng của hắn.

Cố Trường Quân theo bản năng vê ống tay áo, cảm giác không được tự nhiên dần tăng lên.

Chu Oanh đối diện gương mặt lạnh như băng không có bất cứ biểu cảm của hắn.

Vượt quá bổn phận sao?

Nàng om sòm như vậy…

Chu Oanh cúi đầu, đứng lên lui về sau một bước hành lễ.

“Tam thúc nghỉ ngơi, ta lui xuống.”

“La Bách Ích.” Cố Trường Quân lên tiếng. “Ngươi quen biết?”

Chu Oanh sợ hãi run lên, chậm rãi lắc đầu: “Không biết, nghe nói… Là đồng liêu của Tam thúc?”

Cố Trường Quân khẽ cười một tiếng, khóe miệng không tự chủ chứa vẻ khinh bỉ.

“Thôi, ngươi đi đi.”

Bắc Minh từ bên ngoài quay lại, thấy canh thuốc đặt trên bàn, một bát canh đầy còn chưa động tới.

Cố Trường Quân ngồi sau bàn sách, trong tay cầm bút đang viết chữ trên sách lụa. Bắc Minh không dám quấy rầy, đi tới muốn thu dọn chén canh.

“Để đó đi.” Cố Trường Quân viết xong một chữ cuối cùng, nắm giấy thành một cuộn vứt trên đất, đặt bút xuống rồi cầm canh thuốc đã nguội lên.

Hắn thản nhiên uống hai ngụm, dường như nghĩ tới điều gì đó, ngước mắt phượng lên phân phó: “Cho người đi theo Ninh Lạc, mọi thứ liên quan tới hắn ta, bổn hầu đều phải biết.”

**

Trước một nhà hai lối ở hẻm Tĩnh Hoa, Ninh Lạc vội vã xuống ngựa.

Thiếu nữ ăn mặc trang phục nha hoàn đứng trước nhà, trong tay bưng lọ thuốc, thấy Ninh Lạc đi vào thì sắc mặt vui mừng.

“Nhị thiếu gia, ngài tới rồi! Tiểu thư bị phong hàn từ cuối năm đến bây giờ vẫn không khỏi, mỗi ngày nhớ đến ngài, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng!”

Ninh Lạc gấp gáp đến nỗi trên đầu toàn mồ hôi, nhẹ nhàng đẩy thiếu nữ ra, bước nhanh vào trong: “Ta biết rồi, không phải ta tới rồi sao?”

Hắn ta sải bước đi đến nội thất đi tới trước giường kéo màn ra: “Uyển Ngọc, muội có khỏe không? Ta tới rồi, ta đến thăm muội!”

Cô nương mười lăm mười sáu tuổi đang nằm trong giường, trên người mặc tẩm y mỏng manh, ngoại hình gầy gò, vô cùng ốm yếu.

Nghe giọng nói của hắn, cô nương mơ màng mở mắt ra, đôi mắt mệt mỏi do dự không chắc mà nhìn chằm chằm hắn ta trong chốc lát, cuối cùng mới nhận ra người: “Nhị ca!”

Nàng ta nhào tới trong lòng hắn ta, cúi đầu khóc.

“Nhị ca, huynh thật là độc ác, muội bệnh ở đây, huynh lại vẫn không chịu đến thăm muội.”

Nàng ta khóc đứt gan đứt ruột, bả vai run lên từng cái rất đáng thương. Trái tim của Ninh Lạc cũng thắt lại, hắn ta nâng cằm nàng ta lên, tham lam đánh giá nàng ta, mày nhỏ, cằm nhọn, đôi mắt đang rơi nước mắt.

Giọng nói của Ninh Lạc nghẹn ngào: “Uyển Ngọc, bọn họ không cho phép ta tới, hôm nay ta thừa dịp đi ra ngoài dự tiệc với ca ca của ta, nửa đường lén chạy ra ngoài. Muội sao rồi? Vẫn không khỏe sao? Mời lang trung khám chưa, uống thuốc gì?”

Uyển Ngọc khóc một lúc, đợi có chút sức lực lại đẩy Ninh Lạc ra: “Nhị ca cần gì phải giả bộ quan tâm muội? Không phải Nhị ca sắp lấy cô nương của Hầu phủ sao? Còn tới chọc muội làm gì? Để cữu mẫu biết lại trách muội không quy củ, cám dỗ con trai ngoan của bà ấy!”

Chóp mũi của Ninh Lạc ê ẩm, mắt đỏ lên ôm nàng ta: “Muội nói cái gì vậy? Uyển Ngọc, muội đang đâm vào tim Nhị ca. Muội biết rõ, trong lòng Nhị ca không có người ngoài, trừ muội ra, nhị ca sẽ không cưới bất cứ ai!”

Uyển Ngọc để hắn ta ôm chặt không thoát được, nước mắt chảy xuống không dừng: “Nhị ca không muốn cưới có ích gì? Nhị ca lay chuyển được cữu cữu và cữu mẫu sao? Cữu mẫu bảo Nhị ca đuổi muội ra ngoài, Nhị ca cũng không làm theo sao?”

“Đồ ngốc!” Ninh Lạc kề trán vào gò má nàng ta, nước mắt nóng làm ướt tẩm y của nàng ta: “Sao ta có thể bỏ muội? Không ai có thể chia cắt chúng ta, Uyển Ngọc, Nhị ca hứa với muội, thê tử của Nhị ca chỉ là muội, chỉ là Vương Uyển Ngọc muội!”

Dường như Uyển Ngọc hơi dao động, Ninh Lạc đánh bạo ôm eo thon của nàng ta, trong miệng nhẹ nhàng dụ dỗ, hai tay đẩy về phía trước một cái, đẩy ngã nàng ta trên giường. Hắn ta cởi áo ngoài, đá rơi giày ống, nhanh chóng thả màn xuống.

Trong màn truyền tới một tiếng rên khẽ, nha hoàn bưng thuốc đó đỏ mặt lui ra ngoài.