Màn đêm buông xuống, "vạn lại câu tịch" (không có một âm thanh).
Ánh lửa chiếu sáng không gian nho nhỏ, Lâm Hoa quấn giá ý ngồi sát vào đống lửa. Phượng Hoàng vàng kim giương cánh muốn bay trông rất sống động, tựa hồ như châm chọc, như mang theo một chút thương hại.
Giá y là dùng sợi vàng sáng nhất dệt thành, cho dù xinh đẹp, cũng không thể là áo bông giữ ấm.
Lâm Hoa ngồi cạnh đống lửa, cơ hồ muốn rúc vào trong đó, vẫn không cảm thấy ấm áp. Khí lạnh tận xương tủy, như sắp đông cứng, Lâm Hoa chợt co người lại, hồng quang thoáng qua, đã hóa thành một con gà rừng.
Có lông vẫn ấm hơn, Lâm Hoa híp đôi mắt ti hí cảm thán, khinh thường liếc mắt nhìn giá ý đỏ thẩm dưới cỏ. Tựa như nhớ tới cái gì, chân gà hung hăng đạp hai cái, lưu lại mấy vết bùn nhàn nhạt.
Lâm Hoa phẫn nộ thu hồi móng vuốt, co rúc bên cạnh đống lửa, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào ánh lửa ôn hòa, nội tâm vô cùng uất ức.
Đợi một ngày cũng không có ai quay lại tìm nàng. Nàng bị người ta vứt bỏ, mặc giá y đỏ thẫm, cô liêu đứng nơi hoang dã, nhìn hoàng hôn lặn về phía tây, mặt trăng lên cao.
Bắt ta lập gia đình nhưng không ngờ ngươi ngay cả mặt ta cũng không thèm nhìn. Đường đường là Yêu Hoàng, mỹ nữ bên cạnh tất nhiên nhiều như mây, sao có thể coi trọng một con gà rừng nho nhỏ. Ngươi xem, ngay cả đồ cưới ngươi cũng mang đi, bỏ lại tân nương ta cô đơn một mình. Ngươi đưa ta tới đây, chẳng lẽ là muốn làm nhục ta sao?
Nếu không phải kỹ thuật sinh tồn khi ta còn là gà rừng chưa mất hết, ngươi sẽ chỉ có thể nhìn thấy một con gà rừng đông lạnh ở đây.
Lâm Hoa suy nghĩ, lại cảm giác bùn đất phía dưới vô cùng không thoải mái, đành phải đứng dậy chui vào trong giá y. Ai, sống an nhàn sung sướng quá lâu, ngay cả ngủ cũng không quen ở nơi đất cát này.
Không ngăn được mỏi mệt đánh tới, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng cơn buồn ngủ ập tới, Lâm Hoa vừa nhắm mắt, chân vừa đạp liền tiến vào mộng đẹp.
Một bóng dáng màu đen yên lặng đứng trước mặt Lâm Hoa, đem con gà rừng ngủ say ôm vào trong ngực, động tác êm ái vô cùng, giống như trong ngực là trân bảo trên đời.
Nhận được ấm áp, Lâm Hoa tự động đến gần nguồn nhiệt, người nọ nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi rốt cuộc đã trở lại."
Người nọ nhìn lướt qua giá y trên mặt đất, đầu ngón tay ánh lên sắc đỏ, nhẹ nhàng bắn tới, giá y liền hóa thành tro bụi, theo gió bay đi.
Gió đêm thổi qua, chỉ còn lại đống lửa đang cháy.
Thiên cung Thần giới.
Trên án Thanh Ngọc, quả cầu thủy tinh trong suốt xuất hiện vết nứt, chỉ nghe "Kẽo kẹt" một tiếng, quả cầu liền hóa thành ngàn vạn mảnh vụn, lẳng lặng nằm trên bàn.
Thần Đế vê một mảnh vụn, đặt trong tay tỉ mỉ quan sát, hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía nam tử mặc áo hồng đứng trước mặt, nói: "Bị phát hiện rồi sao?"
Thương Nam Thần Quân vẻ mặt trầm tĩnh, ống tay áo vung lên, hỏa diễm dấy lên, đợi ngọn lửa tắt, trên
án hoàn toàn sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
Thần Đế cười nói: "Biểu ca quét dọn vệ sinh cũng quá tốt, chỉ là mảnh thủy tinh nho nhỏ, lại dùng Phượng hỏa phá huỷ, thật là chuyện bé xé ra to a."
Âm thanh Thương Nam Thần Quân trước sau như một: "Dao Hoa đã vào Yêu Giới, trong vòng trăm năm, họa lớn Yêu Giới nhất định có thể trừ."
Dáng vẻ tươi cười của Thần Đế vụt tắt, sắc mặt nặng nề, nói: "Biểu ca, mặt mũi Thần giới đã mất hết, nếu vẫn không trừ được, sợ rằng Thần giới không còn thời gian xoay sở."
Thương Nam Thần Quân khom người nói: "Bệ hạ an tâm, lần này nhất định có thể được việc."
"Như thế thì tốt."
Một giấc ngủ cực kỳ thoải mái, Lâm Hoa chậm rãi mở hai mắt, trước mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn được phóng đại .
Lâm Hoa nháy mắt, có chút không rõ tình huống. Chỉ cảm thấy khuôn mặt trước mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, rất đáng yêu. Ma xui quỷ khiến thế nào, tay Lâm Hoa sờ sờ hai gò má bạch ngọc, cảm giác của tơ lụa như sữa bò, cảm xúc hết sức tuyệt vời. Lâm Hoa nổi hăng hái, lật lại khẽ bóp, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhéo đến biến hình.
"Cái đồ nữ nhân đáng chết, chẳng những xấu xí mà lòng dạ lại quá độc, ngươi muốn phá hủy gương mặt tuấn tú, ngàn vàng của Bổn vương sao?"
Đứa bé kia từ tránh thoát ma trảo của Lâm Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn bị Lâm Hoa bóp đỏ bừng, đứng bên giường, thở phì phò chỉ vào Lâm Hoa, tố cáo nàng cực kỳ tàn ác.
Âm thanh này cực kỳ quen tai, Lâm Hoa hoàn toàn tỉnh táo, liền lăn một vòng từ trên giường xuống, mím miệng cười gượng: "Cái đó… chào tiểu Thiên vương......"
Lâm Hoa mắt ướt nhòa, nhìn xem vận xui của ta vẫn chưa đi, tại sao lại rơi vào tay hắn?
"Đừng khóc, khóc còn xấu hơn."
"......"
Ngươi không thể không đề cập tới từ xấu xí sao?
Phong Thanh Vân ghét bỏ nhìn nàng một cái, sải bước ra ngoài, đi tới cửa, quay đầu lại, cực kỳ không cam lòng ác thanh nói: "Còn không qua đây, ăn cơm."
Lâm Hoa mừng rỡ, vui vẻ bò dậy, tóc tai bù xù đi theo phía sau hắn. Khóe miệng Phong Thanh Vân không ngừng co quắp, tức giận nói: "Ngươi có phải là nữ nhân không? Mặc xong y phục rồi ra!"
Nói xong mặt đỏ bừng đi ra ngoài.
Lâm Hoa hậu tri hậu giác cúi đầu, cái yếm màu xanh lỏng lẻo muốn rớt, cùng màu với quần ngủ. Cánh tay trắng nõn và bắp chân lộ ra ngoài nhiễm hơi lạnh trong không khí.
Ta nói… tại sao lại lạnh như vậy.
Lâm Hoa cười mỉm, thay bộ quần áo xanh lá trên giường, thắt lại tóc. Đợi tất cả đều chỉnh tề, liền đẩy cửa gỗ ra ngoài.
Ngoài cửa, ngói xanh tường xám, ngẩng đầu nhìn lên, trời trong không một bóng mây. Ánh trăng trong trẻo trên bầu trời đen đầy sao.
Lâm Hoa nháy mắt mấy cái, trấn định tự nhiên giơ tay khép lại cằm. Chậm rãi đi tới giữa sân, tỉ mỉ quan sát bốn phía.
Viện phía tây có một cái giếng nước, bên cạnh giếng để một cái thùng vẫn còn ướt như vừa có người dùng qua. Cạnh đó là một giàn nho, dây nho leo trên giàn tre, phía dưới lủng lẳng từng chùm nho tím. Viện cánh đông, là một bụi Đoàn Tụ khổng lồ, lá Đoàn Tụ mảnh khảnh tựa như múa, những bông hoa hồng như cái ô mọc thành từng cụm, xinh đẹp tuyệt trần, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Cảnh sắc cực đẹp, Lâm Hoa quan sát một hồi, lại phát hiện viện này, không có cửa.
Lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Lâm Hoa chống nạnh đứng ở trong viện, trung khí mười phần hô to: "Phong Thanh Vân, ngươi đi ra cho ta."