Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng

Chương 20: Trần gian (một)




A Mộc mặc một bộ quần áo đen, mái tóc đen, đôi cánh phượng màu đen mở rộng, sắc mặt lạnh lùng. Bình thường cũng không có gì lạ nhưng lần này lại thêm mấy phần mị hoặc.

Thiên sứ? Ác ma?

Lâm Hoa chảy nước miếng, có chút si mê nhìn A Mộc, quả nhiên người đẹp vì lụa, thay quần áo liền thay đổi cả dáng vẻ.

"Đi." A Mộc ôm Lâm Hoa đã biến thành gà rừng, cánh phượng khẽ phất, bay lên không.

Lâm Hoa quay đầu nhìn Mộng Vũ Thiên Cung, thở dài nói: "Rốt cuộc cũng có thể ra ngoài hóng mát một chút."

Vũ mộng Thiên cung mặc dù mỹ lệ vô song, nhưng mà lại như  một cái lồng giam tinh xảo vây khốn nàng, Lâm Hoa cảm giác mình thích hợp với cuộc sống ở núi Lạc Nguyệt hơn...... Gà rừng trong ổ Phượng Hoàng, thật sự không dễ làm.

Mới ra khỏi Vũ mộng Thiên cung không xa, liền thấy một nam tử áo đen đang chắp tay đứng nhìn trời, ngăn giữa đường.

A Mộc ôm Lâm Hoa trong ngực, dừng cách đó không xa, nhìn nam tử áo đen bồng bềnh.

Lâm Hoa nhìn hình dáng quen thuộc, nội tâm kêu rên không dứt, Yêu Hoàng cư nhiên đánh tới cửa rồi?

Đang suy nghĩ cách chạy trốn thì chợt tiếng gió rít, một tia sáng chói mắt đã bay tới trước mặt.

A Mộc ôm Lâm Hoa, nghiêng người lắc qua, dừng trên bề mặt đã trải dài sương lạnh, quát lên: "Ngươi là ai?"

Lâm Hoa lúc này mới nhìn rõ, người mặc áo màu đen, trên mặt che  một miếng vải, chỉ chừa đôi mắt, lúc này ánh mắt bốc hắn đang bốc lửa nhìn chằm chằm.

Thì ra không phải Yêu Hoàng, Lâm Hoa thở dài một  hơi nhẹ nhõm.

Người nọ không trả lời, thấy một chiêu thất thủ, liền cầm đao tiến lên muốn chém nữa. Lâm Hoa hít vào một hơi, há miệng muốn hô, lại thấy trên người hắn bốc lên ngọn lửa màu đen, chốc lát liền hóa thành tro bụi, theo gió bay đi.

Lâm Hoa há to mồm ngơ ngác nhìn người áo đen biến mất ngay trước mặt, hồi lâu mới nhắm lại, lộ vẻ sùng bái  ngửa đầu, nhìn A Mộc còn chưa kịp thu tay: "Không ngờ, trừ ăn ra, ngươi còn có bản lãnh khác......"

"......"

A Mộc hình như có chút tức giận, sắc mặt hắn âm trầm như muốn chảy ra nước, nhỏ giọng hỏi thăm: "Ai muốn giết ngươi?"

"Giết ta?" Lâm Hoa đưa cánh gà, không thể tin chỉ vào mình, "Giết ta ăn thịt sao?"

"......"

Lâm Hoa thấy trên trán A Mộc nổi đầy  gân xanh, thức thời  im lặng. Ta còn phải dựa vào ngươi đi trần gian, ta không nói lời nào, ta giả chết.

A Mộc hít sâu một hơi, liều mạng đè xuống ý muốn bóp chết con gà trong ngực, nàng là con gà thiếu gân, không so đo, không so đo.

Cánh phượng chợt vỗ, gió cuồn cuộn nổi lên, bóng dáng màu đen kia đã biến mất không thấy.

A Mộc, ta hận ngươi!!!!!

Lâm Hoa bị gió làm  ngất đi, suy nghĩ cuối cùng trước khi hôn mê chính là không biết con Hắc phượng hoàng này nổi điên cái gì, tự nhiên bay nhanh như vậy! Ta ngất a!!

Lâm Hoa là bị cảm giác rơi xuống đánh thức, lảo đảo chóng mặt, Lâm Hoa mở đôi mắt ti hí mờ mịt. Phía dưới là cảnh tượng đèn đóm leo lét  hùng vĩ. Còn chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp nhân gian, Lâm Hoa đã thấy rõ tình trạng bây giờ, cảm giác rơi xuống vẫn còn kéo dài, liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"A!!!!!"

Tiếng thét này phá vỡ bầu trời đêm yên lặng, truyền ra xa.

"Phanh."

Kèm theo tiếng thét chói tai, A Mộc ôm Lâm Hoa đã trở về hình dạng cô nhóc, nặng nề rơi.

Lâm Hoa hoa mắt  ngồi dậy, cẩn thận kiểm tra thân thể. May mắn, từ độ cao như vậy rơi xuống nhưng không có chút tổn thương gì, vận rủi của ta xem ra đã hết.

"Nhìn kỹ chưa?" Dưới mông truyền đến âm thanh suy yếu, "Còn không mau đứng dậy, ta sắp bị ngươi đè chết."

Lâm Hoa cuống quít đứng dậy, kéo A Mộc đang thoi thóp lên, lúng túng xoa tay, cúi đầu nhận tội: "Thật xin lỗi, ta không biết ngươi ở phía dưới."

"......"