Gả Ma

Chương 93




Biên tập: Bảo Bảo.

Trước mắt chỉ toàn một màu đen, không gian không ngừng quay cuồng, xoay tròn, va chạm, căn bản không kịp mở một tấm kết giới. Phù Lam ôm Thích Ẩn, mèo đen cắn chặt vạt áo y, hai người một mèo dốc hết sức lực duy trì cân bằng. Tuy vậy nhưng Thích Ẩn vẫn bị quay đến nỗi đầu váng mắt hoa, suýt nữa đã hộc máu. Bùn chảy nhanh chóng biến thành dòng nước, Thích Ẩn lờ mờ đoán được hẳn là bọn họ đã rơi vào một mạch nước ngầm. Dòng nước chảy quá nhanh, những bàn tay víu lấy bọn họ đều bị tách ra. Tuy nhiên dòng nước chảy xiết đã hoàn toàn nhấn chìm bọn họ, Thích Ẩn bị lăn lộn đến mức thất điên bát đảo, rơi vào hôn mê.

Thời gian trôi lâu đến mức tưởng chừng như một năm, tốc độ dòng nước dần dần chậm lại, cơ thể ướt sũng đắm trong dòng nước mát lạnh, hắn cảm thấy mình như một miếng hoa quả ướp băng. Trước mắt cuối cùng cũng có tia sáng, hai người một mèo cùng trồi lên mặt nước. Thích Ẩn lau mặt, phun bùn và nước tích đầy trong miệng ra, sau đó lồm cồm bò lên bờ.

Nơi này là một hang động thạch nhũ, các nhũ đá từ trên trần hang chảy xuống, cây nào cây nấy trông như một cái dùi băng treo ngược. Dưới mặt đất là tầng tầng lớp lớp măng đá, thoạt nhìn cực kỳ giống cao mỡ tan ra. Trong đó có chi chít những lỗ thủng, nhiều đến nỗi da đầu Thích Ẩn tê dại, cứ cảm thấy những bàn tay quỷ đó vươn ra từ mấy cái lỗ này. Nhũ đá xếp lớp nằm vắt vẻo lên nhau, có một số từ trần hang động rũ dài xuống mặt đất, tựa như một cái xà nhà chống đỡ hang động, bề mặt thô ráp, giống như tứ chi của côn trùng.

Tốt, nơi này chắc chắn không có yêu bướm đêm rồi.

Thích Ẩn cởi y phục rách nát ra, sau lưng bầm dập hết cả, may mà không tổn thương gân cốt. Thích Ẩn dãn cơ lưng một chút, lập tức đau đến mức nhe răng trợn mắt. Mèo đen tự bò lên bờ, Phù Lam vẫn chưa lên, lặn sâu xuống dưới đáy một hồi mới bò lên rồi lắc đầu. Thích Ẩn biết y đang tìm mấy bàn tay quỷ không biết ở đâu ra kia, song hình như cũng không phát hiện gì cả.

Mọi người ngồi xổm bên bờ sông tẩy rửa bùn trên cơ thể, quần áo Thích Ẩn không thể mặc được nữa, hắn dứt khoát vứt luôn, để trần nửa thân trên dùng linh lực hong khô y phục, coi như củi để nhóm lửa. Nơi này quá lạnh, hơi lạnh cứ liên tục phả vào gáy như thể có quỷ hồn đang hà hơi lên cổ hắn. Phù Lam đi vòng quanh sơn động kiểm tra, nơi đây chỉ toàn là măng đá nhũ đá dày đặc. Đây là một hang động kín, lối ra duy nhất là mạch nước ngầm ban nãy.

*Có thể bạn đã biết: măng đá là một dạng trầm tích hang động phát triển từ nền hang động đá vôi lên, có hình măng, nón thấp nhỏ… tạo thành do kết tủa CaCO3. Sự hình thành tương tự nhưng từ trần hang động xuống gọi là nhũ đá hay thạch nhũ (vú đá). Măng đá và nhũ đá gặp nhau tạo thành cột đá. (Wikipedia)

“Đây là đâu? Hai người đã từng tới đây sao?” Thích Ẩn hỏi.

Mèo đen lắc đầu, “Chưa từng, nhưng có lẽ là chúng ta cách Đại Xuân Nghìn Tuổi rất gần rồi.” Nó dùng móng vuốt vẽ một đường cong dưới đất, “Đây là con đường mà chúng ta đã đi qua sau khi bị kéo xuống, dòng nước đưa chúng ta về phía bắc, với tốc độ nhanh không kém gì ngự kiếm như thế, tính thêm khoảng thời gian bị va đập cỡ một nén nhang nữa thì hẳn là cách Đại Xuân Nghìn Tuổi không còn xa đâu.”

“Ta không đi nữa, ở đây là được rồi,” Thích Ẩn nói, “Dù sao nơi này cũng không có yêu bướm đêm hay thần vu trá thi. Lúc chúng ta vào thì vu thi đều nằm im thin thít, tới tối mới náo loạn, nói không chừng đám yêu bướm đêm cũng nghỉ ngơi vào ban ngày, đợi đến khi trời sáng chúng ta ra ngoài, ắt hẳn sẽ không gặp chuyện.”

Đại Xuân Nghìn Tuổi cũng không an toàn hơn thần điện bao nhiêu, kế hoạch đi đến đó hoàn toàn là bất đắc dĩ. Nếu nơi này an toàn, vậy lựa chọn ở đây là điều hiển nhiên. Phù Lam lấy nồi sắt ra nấu canh nấm. Ánh lửa nhảy nhót trong bóng tối, mọi người đều mệt lả, Thích Ẩn bảo Phù Lam chợp mắt một lát, còn hắn ôm kiếm ngồi gác đêm bên cạnh. Thực sự rất mệt, buồn ngủ đến mức mi mắt cứ díu vào nhau không mở nổi.

Nhắm mắt một lúc rồi cố gắng không để mình ngủ gật, hắn nhìn sang bên cạnh, vị trí của Phù Lam chẳng biết đã trống không từ khi nào. Thích Ẩn giật mình ngồi dậy, túi càn khôn của Phù Lam còn đó, mèo đen đang ngáy khò khò bên cạnh đống lửa. Thích Ẩn đứng lên đi tìm Phù Lam, sau đó thấy y ngồi một mình trên tảng đá lớn, không biết đang làm gì.

“Ca,” Thích Ẩn leo lên tảng đá, “Ngồi đây một mình làm gì đó?”

Tên này từ lúc ra khỏi thần điện rõ là trầm mặc hơn rất nhiều. Vốn dĩ đã giống như người câm rồi, giờ còn yên lặng hơn chẳng khác gì một cục đá. Thích Ẩn ngồi xuống cạnh y, cùng y ngắm những tảng đá gồ ghề cùng với sóng nước gợn lăn tăn trước mặt.

“Đệ cũng nhìn thấy, đúng không?” Phù Lam khẽ nói, “Con quái vật màu đen đó mọc ra khuôn mặt.”

Thích Ẩn không trả lời, đúng là hắn cũng nhìn thấy. Hắn nhớ rất rõ khi ánh trăng lướt qua song cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt đen thùi lùi của con quái lông đen kia, gương mặt vốn không hề có ngũ quan của nó dần dần hiện ra. Càng kinh khủng hơn là đường nét của con quái vật đó cực kì giống Phù Lam. Thích Ẩn vịn vai Phù Lam nói: “Vậy thì sao chứ? Chỉ cho huynh có mắt mũi miệng, người ta thì không được à?”

Phù Lam nhìn sóng nước lăn tăn lấp lánh trong bóng tối, giọng điệu nhẹ tênh như làn gió, “Tiểu Ẩn, ta là quái vật biến thành sao?”

Ánh lửa ảm đạm hắt lên sườn mặt tĩnh lặng của y, không biết là đang vui hay buồn. Thấy dáng vẻ không rõ vui buồn của y mà lòng Thích Ẩn rối bời, không biết nên nói gì cho phải. Dựa theo manh mối hiện có, thân thế của Phù Lam vẫn còn là một bí ẩn. Sao lại có nhiều người trông giống nhau như thế? Chuyện con quái lông đen kia là như thế nào? Chẳng lẽ Vu Úc Ly có một mảnh đất chuyên trồng một loại dưa, tất cả những quả dưa mọc ra từ mảnh đất đó khi lớn lên đều sẽ giống Phù Lam như đúc?

*Tên ngốc (Phù Lam) là ngốc dưa 呆瓜.

“Sao có thể chứ?” Thích Ẩn bá vai y, “Cái đầu ngốc nghếch này chứa cái gì thế? Đừng nghĩ linh tinh nữa.”

Phù Lam cụp mi nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, “Ta đã biết từ trước, tại cõi trần này ta là một kẻ quái dị. Ta không thuộc về phàm thế, phàm thế cũng không dành cho ta. Năm ta mười hai tuổi từng xem qua thần tích ghi lại trong sách cổ, cũng đi qua dòng sông Vân Mộng, cả cánh rừng cổ ở núi Cửu Nghi, ta ném thẻ dưới chân tượng thần, dập đầu hỏi lai lịch của chính mình. Ta có cha mẹ hay không, có người thân hay không, trên đời này liệu có ai chảy cùng một dòng máu với ta hay không… Rốt cuộc ta là ai? Nhưng ta chưa bao giờ nhận được câu trả lời cả.”

“Ca…” Thích Ẩn ngơ ngẩn nhìn y.

“Sinh linh phàm thế đều có tổ tiên, đó là gốc rễ của các đệ, là cội nguồn truyền thừa huyết mạch. Vì thế nên các đệ biết mình từ đâu đến, khi chết lá sẽ rụng về cội, lòng hướng về cố hương. Nhưng ta không có, ta không biết mình từ đâu đến, muốn đi đến nơi nào.” Dưới ánh lửa tịch mịch, Phù Lam nâng mắt, ai cũng có thể thấy được sự khổ sở trong ánh mắt y, “Nếu ta là quái vật biến thành, đệ có ghét ta không?”

Hai người ngồi đối diện nhau, ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt bọn họ. Thích Ẩn giơ tay cốc Phù Lam một cái thật mạnh. Phù Lam bị cốc nên đực ra, ngơ ngác nhìn hắn. Thích Ẩn nói: “Tổ tiên gì đó đều là vô nghĩa, được chưa. Phàm nhân bọn ta đều nói rằng Phục Hy Nữ Oa là tổ tiên sơ khai của bọn ta, nhưng người ta đầu người mình rắn, thần thông quảng đại, nào có giống với bọn ta chứ? Yêu ma Nam Cương các huynh nói tổ tiên của mình là Bạch Lộc, chỉ một con nai thôi mà sinh ra đời đời con cháu hình thù kỳ quái như vậy, có khỉ có lợn rừng, còn có rùa với mấy con sâu khổng lồ nữa, huynh tin nổi không?”

Phù Lam ngơ ngác suy tư một chốc, đoạn nói: “Nghe có vẻ thuyết phục.”

“Nhảm nhí, lời của ta sao lại không thuyết phục cho được? Cho nên mấy chuyện tìm kiếm huyết mạch của mình như này chỉ là nói mò thôi. Nếu ngày nào đó huynh có thể hô mưa gọi gió, đừng nói chi là đời sau, người đương thời cũng sẽ vội vàng nhận huynh làm tổ tiên. Đừng hỏi thần nữa, ta thấy bộ dạng của họ không uy tín cho lắm.” Thích Ẩn gãi gãi đầu, sau đó nắm tay y đặt lên ngực mình, “Nếu huynh cảm thấy mình không có cội nguồn, vậy cứ đặt lên người ta đi. Nếu sau này có người hỏi huynh là ai, huynh phải trả lời với họ rằng huynh là ca ca của Thích Ẩn.”

Hàng mi dài cong cong của Phù Lam rũ xuống, nương theo tầm mắt của y, dưới bàn tay ấy có một nhịp tim kiên định và mạnh mẽ, tựa như một ngọn lửa nhỏ ấm áp.

“Cho dù là quái vật biến thành cũng chẳng sao cả,” Thích Ẩn cười bảo, “Đệ đệ vĩnh viễn cũng không ghét ca ca, đệ đệ vĩnh viễn thích ca ca.”

Phù Lam ngây người một lúc lâu, sau đó gật đầu cái rụp, “Ca ca cũng thế.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt trắng nõn của Phù Lam, tranh tối trang sáng, có một sự dịu dàng điềm tĩnh. Tay của tên nhóc này còn đặt trên ngực Thích Ẩn, bàn tay lạnh lẽo dán lên lồng ngực nóng bỏng, nó không hề giúp Thích Ẩn hạ nhiệt mà còn khiến củi khô lửa cháy, muốn ngừng lại mà không được. Bọn họ cách nhau quá gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Một dòng máu nóng vọt lên mặt Thích Ẩn, bỗng nhiên hắn có một xúc động khó nhịn xuống, trong lòng như có một con ngựa đang ngo ngoe rục rịch.

Hôn huynh ấy. Thích Ẩn nghĩ.

Thích Ẩn chăm chú nhìn y, sắc môi nhạt màu sạch sẽ, cho đến tận bây giờ chỉ từng chạm qua Thích Ẩn. Nghĩ đến điều này, trong lòng Thích Ẩn khó mà dằn được cảm giác thỏa mãn khi chiếm hữu Phù Lam. Muốn hôn huynh ấy. Ý niệm này như thiêu đốt lòng hắn, tựa như một con ngựa sắp thoát khỏi dây cương lao đi vun vút. Trời ơi, hắn đã làm chuyện này bao giờ đâu. Hắn hồ đồ rồi, không rảnh quan tâm bất kỳ hậu quả gì hết. Tim hắn đập như nổi trống, giữa nhịp tim bất an đang nảy điên cuồng kia, hắn cúi người, cánh môi lướt qua ánh lửa đỏ.

“Mặc dù thực sự không muốn quấy rầy các ngươi,” mèo đen ở dưới nói, “Nhưng các ngươi nên qua đây nhìn cái này.”

Thích Ẩn sực tỉnh, vội vàng ngồi dậy ho khan một tiếng. Phù Lam hoang mang nhìn hắn, “Tiểu Ẩn muốn hôn sao?”

Bộ dạng của cái tên này cứ bình tĩnh như thế, giống như hôn môi chỉ là chuyện bình thường như bung ô ngày mưa vậy. Cũng đúng, y đâu có bao giờ biết bối rối là gì, lúc y hôn môi Thích Ẩn, nhịp tim vẫn đều đặn như khi rút đao giết người, không có gì khác biệt. Thích Ẩn có hơi mất mát, hắn biện bạch trái lòng mình: “Không phải! Trên tóc huynh có cọng cỏ, ta định lấy xuống thôi.”

Phù Lam mờ mịt, ở đây có cọng cỏ nào đâu.

Thích Ẩn xoay người bước xuống tảng đá, sau đó ngồi xuống cạnh mèo đen, tức giận hỏi: “Gì?”

“Ngươi xem cái này đi, có phải giống mặt người không?”

Vách đá gập ghềnh, chỗ mèo đen đang chỉ vừa khéo lồi lên, lờ mờ thấy được đường nét của một khuôn mặt người.

“Có khi là trùng hợp thôi, lúc ta xem vân gỗ cũng hay nhìn ra mặt người lắm.” Thích Ẩn nói.

“Lão phu vừa tỉnh ngủ đã nhìn thấy gương mặt này trừng lão phu, không khoét ra nhìn thử thì lão phu cảm thấy khó chịu lắm.” Mèo đen dùng móng vuốt moi vách đá. Thôi được, dù sao cũng rảnh không có việc gì làm. Thích Ẩn xách nó ra, dùng kiếm Quy Muội cạy đá, Phù Lam cũng tới giúp một tay, một lúc sau bụi đá mịt mù, đá vụn rơi ầm ầm xuống. Thích Ẩn bịt mũi miệng lại, chờ bụi tan hết, sau khi nhìn thấy thì lập tức sửng sốt.

Phía sau vách đá là vô số bộ xương trắng xếp dày đặc. Có người, cũng có yêu ma, kích cỡ của yêu ma rất lớn, gần như chiếm trọn cả vách đá. Mà xương người xếp chồng chồng lớp lớp, như thể bị đóng băng trong bức tường, bày ra dáng vẻ vặn vẹo đau đớn.

“Đấy, y chóc lão phu nói. Ban nãy mơ thấy ác mộng, cứ cảm thấy có người khóc lóc bên tai.” Mèo đen cả giận, “Đúng là đám cô hồn dã quỷ này gây sự.”

“Tuổi tác của đống xương trắng này chắc cũng khá lâu rồi, lệ quỷ hung tàn gì cũng đã hồn phi phách tán từ đời nào. Có lẽ là hang động hơi ẩm ướt, làm cho ngươi gặp ác mộng.” Thích Ẩn dùng vỏ kiếm lay đống xương đó, “Đống hài cốt này sao lại ở trong vách tường? Bọn họ làm thế nào mà vào được?”

Phù Lam đập nát một vách đá khác, bên trong cũng chôn đầy hài cốt.

“Có phải là hiến tế không?” Thích Ẩn hỏi.

“Không có khả năng,” mèo đen nói, “Lễ nghi của thần điện không có chuyện chôn vật hiến tế vào tường, hiến tế là dâng cho thần linh khắp đất trời núi sông, đặc biệt là đại thần Bạch Lộc. Ngươi chôn vào tường làm sao mà đại thần hưởng dụng được?”

“Tuẫn táng? Ở đây có một cái mộ?”

“Cũng không có khả năng, đây là thần điện Ba Sơn, ai mà to gan dám xây mộ bên cạnh thần điện như vậy? Đó là tội lớn xúc phạm thần linh!”

“Có thần vu.” Phù Lam lấy một chiếc mặt nạ Bạch Lộc từ trong vách đá ra, “Bọn họ cũng xuyên qua mạch nước ngầm tới đây giống như chúng ta.”

“Vì sao?” Thích Ẩn hỏi.

“Bởi vì chỉ có một con đường nước đó thôi.” Mèo đen nhắc nhở hắn, “Hang động này kín, muốn đến nơi này, chỉ có một lối duy nhất là nhảy xuống đầm lầy, sau đó bị những bàn tay quỷ đó lôi vào đây. Xem ra nơi đây cũng không an toàn tuyệt đối, nếu người thường tới nơi này chắc chắn sẽ tìm mọi cách để rời khỏi, nhưng bọn họ đều chết ở đây, chứng tỏ đường nước đó không đi được, quá nửa là bị đám tay quỷ không biết từ đâu ra đó lôi về. Bọn họ ở hang động này, không biết vì sao mà chết bên trong vách tường.”

Tinh thần và thể xác của Thích Ẩn bây giờ quá mệt mỏi, từ lúc vào cái chỗ quỷ quái này đến bây giờ không có chuyện nào ra hồn cả. Mọi người sắp xếp lại đống xương trắng vừa rơi ra khỏi vách đá ban nãy rồi trải trên mặt đất. Dù sao cũng là lão tổ tông, cần phải tôn kính, tránh để bọn họ chết không nhắm mắt bèn tác quái hại người. Thích Ẩn đốt một lá bùa coi như thiêu vàng mã cho bọn họ, “Các vị tổ tông, đừng chê nhé, vãn bối nghèo lắm, thật sự chỉ có nhiêu đây, mọi người nhận tạm đi. Tiện thể hỏi thăm Bạch Lộc dùm vãn bối, nếu có lối ra xin hãy chỉ dẫn, vãn bối vô cùng cảm kích!”

Lá bùa cháy thành tro, chung quanh yên ắng, không có chuyện gì xảy ra cả. Thích Ẩn thở ngắn than dài, trong lúc lơ đễnh nhìn sang bên cạnh thì thấy chỗ chôn xương ban nãy có một dòng chữ. Thích Ẩn giật mình một cái, sau đó cùng mèo đen và Phù Lam bước qua, “Thấy chưa, lão tổ tông để lại lời nói kìa.”

“Biết đâu là di ngôn sắp chết.” Mèo đen chép miệng.

Mọi người đến gần, chữ trên vách đá là chữ Kim Thác, mèo đen kiểm tra bài Thích Ẩn học hành thế nào, bảo hắn dịch thử. Thích Ẩn đọc từng chữ một: “Đại thần… Khương Ương, thần vu Tiểu Nguyệt Nha… đến đây chơi? Hả? Gì vậy trời? Đám tổ tông này lâm vào khốn cùng, nên viết ra di ngôn này hả?”

———