Gả Ma

Chương 83




Biên tập: Thị.

Mẹ nó, ai mà tàn nhẫn đến vậy chứ? Đến cả đàn gà con mà cũng giết! Thích Ẩn hết sức đau buồn, đoạn nhặt một con gà con ôm vào lòng bàn tay, run rẩy thở ra một hơi, gà con gian nan chớp chớp đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, nghiêng cổ rồi chết hẳn. Thích Ẩn muốn đi tìm Phù Lam, tìm hết một vòng trong nhà sàn cũng không thấy Phù Lam với mèo đen đâu cả. Hắn đứng trên hành lang, lấy tay đẩy mái hiên che nắng lên nhìn xuống dưới, lúc này hắn mới phát hiện bên trong thôn trại vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều yêu quái. Có vài con yêu quái lông dẹp ngồi chồm hổm hút thuốc lá trên bức tường thấp bằng đá vụn ở đối diện nhà hắn, đã vậy còn thổi vòng khói cho hắn xem.

“Hắn là ai vậy?”

“Nghe nói là sủng thiếp do Đại vương dẫn về đấy.” Bọn chúng ngồi ở đó thì thầm to nhỏ, thấp giọng nói huyên thiên, “Mông vểnh thật đấy, da thịt cũng mềm, các ngươi nói coi hắn một lứa có thể sinh được mấy đứa?”

Thích Ẩn chịu hết nổi, gào lên: “Ông đây rõ ràng là một tên đàn ông, không có đẻ con! Đại vương của các người đâu rồi?”

Lũ yêu quái bị tiếng gào của hắn dọa giật hết cả mình, bèn chỉ cho hắn một hướng đi. Thích Ẩn men theo con đường đá đi xuống dưới, tới chính giữa thôn trại. Xung quanh nơi ấy là một vùng đất trống, ngày hôm qua vẫn còn vắng vẻ, hôm nay lại đông nghịt yêu quái, có sơn tước, hồ ly, lợn rừng, còn có rất nhiều yêu quái mà Thích Ẩn không nhìn ra được hình dạng của chúng. Đa số bọn chúng đều giắt dao ở thắt lưng, ngực choàng giáp sắt màu xanh lam, cổ tay đeo găng và vũ khí, tất cả đều ngồi dưới đất, ai nấy đều mang dáng vẻ đằng đằng sát khí. Một số tên thả một tấm án kiện dài đen thui ở ngay trước mặt, phía trên đặt cái thau vàng, hơn phân nửa là cướp từ trần gian về. Thích Ẩn trông thấy Chu Minh Tàng, con lợn đó ngồi ở phía trước bầy yêu quái, mặt mày dữ tợn, phơi nắng thành một màu vàng sẫm ảm đạm, hắn hất cằm, bội đao vắt trên đầu gối, trông có vẻ rất chi là đắc ý.

Phù Lam ngồi trên vương tọa long cốt ở trên cùng, xương rồng có màu đen tinh khiết, gai xương đông lại thành ánh sáng lạnh lẽo sắc bén tựa đao kiếm. Thích Ẩn cảm thấy ngồi trên đó nhất định sẽ rất cộm mông. Mèo đen làm ổ trong lòng Phù Lam, bộ dạng uể oải ngáp ngắn ngáp dài.

Dân trong thôn trại ngồi trên mái nhà xem náo nhiệt, đưa mắt nhìn xa xa thì thấy tất cả mái nhà ở trong trại đều chật ních cả rồi, một mảng đông nghịt, toàn bộ đều là yêu quái ngồi trên đó. Có nhiều con cửu đầu điểu cõng trà quả và đồ nhắm vỗ cánh bay tới bay lui bán hàng ở các mái nhà. Thích Ẩn nhìn mà không nói nên lời, chần chừ một hồi cũng không dám bước lên phía trước để đi tìm Phù Lam, cuối cùng vẫn tìm một cái mái nhà có tầm nhìn tốt rồi ngồi trên đó. Đúng lúc một con cửu đầu điểu bay đến trước mặt bán đồ ăn, Thích Ẩn thấy nó trông quen quen, phát hiện đây là một trong hai mươi tám yêu cơ của ca hắn.

“Tiểu đệ cũng đến à! Ăn chút gì không? Ba đồng một bình rượu trái cây, một đồng một chung trà hoa quả… Thôi được, ngươi mới tới mà, tặng ngươi một bình!” Cửu đầu điểu kêu líu ra líu ríu, một cái đầu nghiêng mặt qua, ngậm bình rượu thả vào trong tay Thích Ẩn.

Thích Ẩn liên tục cảm ơn, sau đó mua hai chung hoa quả để ủng hộ việc buôn bán của nàng, đoạn hỏi: “Sao chị dâu lại làm công việc này vậy?”

“Hết cách rồi, lang quân nghèo quá, bọn ta chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi!” Cửu đầu điểu tiu nghỉu nói.

Đối diện lại có yêu quái nhao nhao lên đòi ăn đòi uống, nàng bận rộn vô cùng, chưa nói thêm được câu nào thì đã bay xa rồi. Thích Ẩn vẫn chưa hiểu tụ tập một đống bên dưới để làm cái gì, đành phải hỏi con yêu quái kế bên, “Ông anh, bọn họ đây là đang làm gì vậy?”

“Đây là đại triều nghị của Nam Cương bọn ta.” Một giọng nữ yêu mị vang lên bên tai, Thích Ẩn xoay mặt qua, xém chút nữa bị dọa cho té xuống dưới, là con hồ ly tinh Nữ La ngày hôm qua. Ả cười cười nhìn hắn, trong chốc lát đã biến ra dáng vẻ của một cô nương, “Hai mươi tám thủ lĩnh của bộ tộc tập hợp lại ở trại Đại Vương, sáng nay con heo Chu Minh Tàng kia chắn trước cửa nhà lang quân, bắt lang quân đến tham gia buổi thảo luận sáng sớm. Tiểu đệ, xem tạm đi, có kịch hay để coi đấy.”

Ả vừa dứt lời, một tiếng trống vang dội tựa sấm sét vang lên bên dưới. Trống đồng ở giữa sân vang lên ba tiếng, một con yêu quái choàng áo giáp như tháp sắt rống to: “Dâng tù binh!”

Ba người trùm vải đen trên đầu bị áp tải vào trong sân, binh lính yêu quái đè bọn họ quỳ xuống, tháo bỏ vải đen trên đầu, lộ ra ba khuôn mặt gầy gò vô cùng bẩn thỉu. Đó là người phàm, họ bị ánh mặt trời làm chói mắt, khó khăn lắm mới mở mắt ra được, sau đó nhìn thấy xung quanh toàn là yêu quái u ám kinh khủng, lập tức bị dọa đến nỗi nước mắt nước mũi chảy tùm lum, dưới đáy quần thấm đẫm nước, một mùi nước tiểu hôi thối lan tràn ra khắp chỗ ngồi.

Chu Minh Tàng đứng dậy, tức giận nói: “Ba người này, một người tên Phù Kình Thiên, một người tên Phù Lập Địa, một người tên Phù Hạ Thuỷ, chúng giả mạo làm con của bệ hạ, bôi nhọ uy danh Nam Cương. Chặt đầu bọn chúng, moi tim gan chúng ra tẩm xì dầu làm mồi nhậu!”

Thích Ẩn sững sờ, hắn không ngờ rằng ba đứa con gây ra sóng gió của Phù Lam không phải do yêu quái đóng giả mà lại là thổ phỉ.

Chu Minh Tàng vừa dứt lời thì có yêu quái quát to lên: “Đem đi!”

Xung quanh ai nấy cũng lớn giọng gào lên: “Đem đi!”

Một tiếng nối tiếp một tiếng, tính từ Chu Minh Tàng trở đi, cứ thế mà theo dòng người truyền xuống dưới, lần nào cũng rầm rộ như tiếng sấm, sau cùng thì truyền đến bên người ba tên tù binh. Con yêu quái cuối cùng tức giận mở mắt, gương mặt mang vẻ nghiêm nghị xen lẫn hung ác thét to: “Đem đi!”

Trong ánh mắt đầy sợ hãi của tù binh, hồ ly lạnh lùng rút thanh đao dài ra khỏi vỏ, thanh đao sáng bóng bổ xuống, ba tụ máu đồng thời bắn tung toé, nhỏ lách tách xuống mặt đất. Ba cái đầu giống như quả cầu bị vứt ra xa rồi lăn vào chỗ của lũ yêu quái. Tất cả các chỗ ngồi đều nhốn nháo hết cả lên, yêu quái trên mái nhà mở rộng vạt áo, nện bồm bộp vào ngực, cao giọng gầm rú. Trong nháy mắt, tiếng gào của bọn yêu quái cứ đây lên đó xuống, dệt thành một mảng vang dội cả khung trời. Phù Lam ôm mèo đen ngồi ở vương tọa, ánh mắt không hề để vào cái đầu người phía trên, không nhìn ra được vẻ mặt y là thích hay giận. Cả thôn trại đều đang sôi sục với việc chém tù bình, chỉ có y là hờ hững, cứ như không thèm đếm xỉa đến.

Trống đồng gõ thêm lần nữa, xung quanh khôi phục lại sự im lặng, hai hàng sứ giả mặc áo choàng đen đưa bốn gánh quà tặng lên phía trước, quỳ ở bên chân Phù Lam, “Đại tư tế ở Cửu Cai vừa mới được bổ nhiệm, Nguyên Như Kỳ, kính dâng lễ vật cho ngài đây, kính chúc bệ hạ sớm có quý tử, sống mãi ngàn đời, ân huệ được lan truyền khắp nơi!”

“Ui, đại tư tế mới nhậm chức.” Nữ La cười ở bên tai Thích Ẩn, “Nghe đâu là báu vật hạng nhất đấy, đi hết một vòng dưới Uyên Sơn, đám quái vật ở sông Mặc Thuỷ đều phơi bụng hết lên, ngươi đoán coi là bị làm sao? Hoá ra là bị hại cho mắc bệnh tương tư!”

Thôi được rồi, với ánh mắt của yêu quái Nam Cương bọn họ, đoán không chừng lại là một bộ dạng đầu heo mặt chó. Thích Ẩn không cho là đúng, hắn ngồi quan sát mấy con quái vật ở xa xa. Bọn chúng trông đen thui, mỏ nhọn răng hô, thoạt nhìn công phu không được cao siêu cho lắm, quái vật có công phu thấp còn có thể thông qua.

“Sao thế? Ngươi không động lòng sao?” Nữ La nheo đôi mắt to tròn nhìn hắn, đuôi mắt yêu mị chứa đầy ý cười, “Tên nhóc nhà ngươi không lẽ cũng là trời sinh mang một trái tim bằng đá giống như ca ngươi ư? Nhìn dung mạo khí phách của ngươi, chị dâu đây thật sự rất thích. Bây giờ mặt trắng nắm quyền rồi, ta vẫn thích bé đen như ngươi đây, có khí khái của đàn ông lắm. Tiểu đệ à, thận dương của ngươi vẫn còn, chị dâu giúp ngươi phá thân trai nhé, thấy sao?”

“Cảm ơn chị dâu nâng đỡ, tiểu đệ không chịu nổi đâu.” Thích Ẩn cười khan.

Thích Ẩn ngồi cách xa nàng một chút, Chu Minh Tàng ở bên kia đứng lên, chắp tay về phía Phù Lam ở nơi xa, “Lưu Đề vợ ngài có thai là tin vui đầu năm của Nam Cương ta! Bệ hạ, ngài nên mau chóng thăng cho Lưu Đề từ thiếp thành vợ, phong cho đứa nhỏ trong bụng nàng thành thái tử! Bệ hạ đã cai quản được khoảng một năm, hậu cung này vẫn chưa có hoàng hậu để cầm quyền. Giờ đây Lưu Đề đã sinh con, chức vị to như hoàng hậu Nam Cương là hoàn toàn xứng đáng!”

“Kịch hay bắt đầu rồi.” Nữ La thấp giọng cười.

“Thần tán thành.” Có một con yêu quái già nuôi râu dê nói, “Thần đã đến nhân gian một chuyến, biết được rằng từ xưa đến nay, nhân gian phong mẫu nghi thiên hạ ở trong cung là để ổn định Đông Cung, làm vững xã tắc. Nam Cương lần đầu sử dụng lễ nhạc, người kế thừa là cội nguồn của một quốc gia, đương phải lập vị từ sớm!”

Lũ quỷ bốn phía sôi nổi tán thành, chỉ có vài con sơn tước ở trong góc cất tay vào ống tay áo không nói lời nào. Thích Ẩn đếm sơ sơ, ước chừng có hơn nửa số yêu quái ở đây đồng ý việc phong hậu cho Lưu Đề, Chu Minh Tàng ôm đao đứng chính giữa cười to.

“Nàng thiếp Lưu Đề là do Chu Minh Tàng dâng cho ca ta sao?” Thích Ẩn hỏi.

“Hỏi thừa.” Nữ La trợn mắt, “Nhìn bộ dạng đầu heo mặt heo của hai người bọn họ, vừa nhìn đã biết là do một mẹ sinh ra rồi.”

Khi đã phong hậu, cho dù có như thế nào đi nữa, trên danh nghĩa thì Lưu Đề chính là vợ chính thức của Phù Lam. Trong lòng Thích Ẩn có cảm giác bức bối khó tả, giống như đậy nắp nồi vậy, khó chịu đến mức buồn bực, “Căn bản là ca ta không muốn làm vua.” Thích Ẩn cúi đầu nhìn mũi chân mình.

“Không muốn làm cũng phải làm.” Dưới ánh mặt trời, Nữ La nhìn móng tay đỏ tươi của mình, tay áo màu son trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như tuyết. Ả thất vọng nói: “Ai kêu y lại mạnh như vậy chứ? Chắc là ngươi đã từng nhìn qua bản đồ của Nam Cương, có biết Hoành Sơn nằm ở phía nào của Nam Cương không?

“Không, sao thế?” Nữ La lấy một tấm bản đồ từ trong túi càn khôn ra, chỉ vào vị trí của Hoành Sơn, “Hoành Sơn ở chỗ này. Ngươi nhìn đi, phía bắc là rừng heo của Chu Minh Tàng, phía tây là núi Đại Tuyết, nơi đó toàn là những ngọn núi cao chót vót và những rặng núi cheo leo, tuyết rơi quanh năm, là một nơi đất cằn sỏi đá. Phía nam là hố trời Cửu Cai, phía Đông là núi Bách Linh của cửu đầu điểu. Quái vật ở Cửu Cai, cửu đầu điểu cùng với lợn rừng của Chu Minh Tàng đều là yêu quái siêu cấp hung ác tàn nhẫn. Không giống với đám chim núi ở bên tây nam suốt ngày chỉ biết mổ hạt gạo.” Đôi môi đỏ của ả nhếch lên, “Nhìn ra được gì chưa?”

Thích Ẩn trợn mắt nhìn tấm bản đồ một lúc lâu, sau đó ngập ngừng hỏi nàng: “Đây là… Sống vây quanh ca ta sao?”

“Thế mà có hơi thông minh đấy.” Nữ La lắc lắc chân, “Lang quân trời sinh mang sức mạnh ghê gớm, là duy nhất trên thế giới này. Nếu chàng là yêu quái thì còn đỡ chút, tiếc là chàng không phải người, không phải yêu cũng chẳng phải ma. Để cho chàng làm vua, một mặt là mong chàng tiếp tục bảo vệ Nam Cương, mặt khác là phòng ngừa lỡ đâu một ngày nào đó chàng nảy sinh tâm tư khác rồi đến nhân gian, trở thành tai hoạ của Nam Cương. Lũ yêu ma quỷ quái kì dị này tặng Hoành Sơn cho lang quân rồi sống ở xung quanh chàng là có ý định vây chàng trong nội địa Nam Cương.” Ả nở nụ cười trào phúng, “Tiếc là mặc dù kế hoạch tốt đấy nhưng lại vẫn để người chạy mất. Năm ngoái lang quân nhảy xuống sông Gia Lăng, chớp mắt một cái đã biến mất không để lại dấu vết gì. Chu Minh Tàng dẫn người đến nhân gian tìm kiếm cả nửa ngày trời, ngược lại còn để Vô Phương Sơn tóm được, rốt cuộc lang quân vẫn là người đến giải vây.”

“Dùng như vậy sao?” Thích Ẩn bất lực, “Ca ta là một người tính tình ngay thẳng, căn bản không để mấy cái khúc mắc vòng vèo này ở trong bụng. Y giúp họ giết ma long dẹp loạn mà bọn họ vẫn không nhìn ra được tấm lòng y dành cho Nam Cương sao?”

“Đương nhiên, lang quân là kẻ ngốc như thế nào trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, hôm qua chàng còn đồng ý làm bộ quần áo nhỏ cho bầy heo con của Lưu Đề đấy.” Nữ Lan nhún vai, sau đó nhìn xuống lũ yêu quái đang sôi sục tinh thần quần chúng, đoạn nói, “Tiếc là lũ yêu ma quỷ quái này lại không biết, chúng chỉ biết cái tên Phù Lam này là một kẻ ngoại tộc không phải người không phải yêu cũng chẳng phải ma.”

Yêu quái ngồi chật cứng yêu cầu lập hậu, Chu Minh Tàng giơ tay ra hiệu mọi người im lặng. Hắn gật đầu với Phù Lam, “Bệ hạ nghĩ sao? Thần đã chuẩn bị ổn thoả mệnh lệnh, không thì nhân buổi đại triều hôm nay chúng ta sắc phong luôn đi!”

Phù Lam lặng lẽ nhìn hắn, chỉ nói đúng hai chữ.

“Không lập.”

Chu Minh Tàng giật mình, sau đó nói: “Ngươi nói gì cơ?”

“Ta nói là không lập.” Phù Lam cúi đầu vuốt ve mèo đen, “Ta đã có tân nương rồi, đợi tim ta đập lại sẽ lập tức cưới đệ ấy, ta sẽ không cưới Lưu Đề.”

Chu Minh Tàng nổi trận lôi đình, rống to: “Cái tên Quy Nhi nhà ngươi, ông đây…”

Lũ yêu quái vừa kéo hắn lại vừa xoa ngực giúp hắn bình tĩnh, “Nguôi giận, nguôi giận nào! Ngài là trọng thần của Nam Cương, không thể thất lễ được!”

“Ta rất bận, các ngươi đã làm chậm trễ chuyện của ta lâu lắm rồi.” Phù Lam nói, “Hỏi các ngươi một chuyện cuối cùng rất quan trọng.”

Chu Minh Tàng tạm thời kiềm nén, bình ổn lại giọng điệu. Thôi được, đã biết trước tên rùa đen này sẽ không làm theo, chuyện lập hậu cứ từ từ mà vạch kế hoạch, hơn nữa cũng không nhất thiết phải vào thời điểm này. Chỉ không ngờ là tên Phù Lam này cũng muốn xin ý kiến về việc nước. Trước kia kêu y tham dự triều nghị, không phải không thấy bóng người thì cũng là đang ngủ, người ngồi trên vương tọa mà cứ như trong suốt, muốn y mở miệng thôi mà làm như ép gái nhà lành đi làm kỹ nữ vậy. Cuối cùng bây giờ y cũng có lời muốn nói, Chu Minh Tàng vui vẻ an tâm được vài phần, đoạn nói: “Thôi, ông đây không so đo với ngươi nữa, có chuyện gì thì nói đi.”

Bốn phía lặng ngắt như tờ, ai cũng đợi Phù Lam đưa ra câu hỏi. Ban ngày gió nhẹ, tiết trời ấm áp, gió vi vu thổi làm cho bóng cây đung đưa trên đỉnh đầu yêu quái. Chàng trai ôm con mèo ngồi trên vương tọa long cốt hỏi: “Ai trong các ngươi giết bầy gà con của ta?”