Biên tập: Thị.
“Huynh bịa chuyện thì cũng phải tìm cái cớ nào hay hay chút chứ.” Thích Ẩn che mặt, “Ngoại trừ ta với tên lừa đảo Vân Tri kia ra thì huynh còn người bạn nào nữa đâu?”
“…” Thích Linh Xu trầm mặc, yếu ớt nhìn hắn. Trong phòng hoang vắng, gió lạnh qua cửa sổ lùa vào, vù vù lượn quanh bên người. Không biết tại sao, Thích Ẩn lại nhìn ra được ý “Đệ mà dám nói ra là ta giết đệ” trên khuôn mặt lạnh tanh không hề có cảm xúc của y.
Ông trời ơi, tên này động lòng phàm thật rồi. Không ngờ một Thích Linh Xu không vướn khói lửa nhân gian, đồ đệ đứng đầu Vô Phương cũng có lúc sẽ hạ phàm! Thích Ẩn kích động vô cùng, mặt mày hớn hở hỏi: “Người đó thích huynh chứ?”
Thích Linh Xu không trả lời, nhắm mắt lại, chỉ nói một câu: “Mời về cho, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Về gì mà về, này có liên quan đến việc lớn cả đời của huynh đấy, sư tôn huynh tức cha ta nếu như biết được, nhất định sẽ muốn ta giúp đỡ huynh đấy tiểu sư… Huynh!”
Sao không thay đổi được cái thói quen gọi y là tiểu sư thúc vậy, Thích Linh Xu rất bất lực, “Nếu đệ không đổi được, thì cứ gọi ta là tiểu sư thúc đi.”
“Tiểu sư thúc.” Thích Ẩn nói, “Cha ta trong ảo cảnh lưu ly có nói với ta rằng, nếu thích một cô nương thì huynh phải dốc lòng chăm sóc nàng, trời lạnh thì bảo nàng mặc quần áo ấm, hỏi nàng thức ăn của ba bữa, kề cận mỗi ngày, rồi có một ngày nàng sẽ thích huynh thôi.”
“Như vậy sao?” Thích Linh Xu chợt mở mắt.
Nhìn đi, bại lộ rồi chứ gì, đúng là giấu người trong tim rồi. Thích Ẩn xua xua tay, “Đương nhiên là không phải! Giống như huynh vậy đó, chắc chắn rồi thì không cần suy xét nữa. Huynh khôi ngô như vầy, kiếm pháp lại xuất sắc đến thế, huynh chỉ cần đứng trước mặt cô nương đó, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, nàng sẽ háo hức đến với huynh. Nếu như huynh ngoắc ngón tay không thành công, vậy thì huynh cười với người ta hai cái. Còn nếu như huynh cười hai cái mà vẫn không thành công…”
“Vậy phải làm sao?” Thích Linh Xu hỏi.
“Vậy thì hết cách.” Thích Ẩn buông tay, “Hoặc là nàng đã có người trong lòng, hoặc là nàng thật sự không hề có cảm giác gì với huynh.”
Thích Linh Xu không hỏi nữa, nhíu mày nói: “Đệ về đi.”
Thích Ẩn lại không chịu đi, hắn tháo vòng lưu ly khỏi cổ tay rồi đeo lên cổ tay của Thích Linh Xu. Vòng lưu ly màu xanh nhạt đeo trên cổ tay trắng muốt của y trông cực kỳ đẹp mắt, Thích Ẩn hài lòng gật gật đầu, quả nhiên chuỗi hạt kiểu này vẫn thích hợp với chàng trai trắng trẻo bọn họ hơn.
“Đệ làm gì vậy?” Thích Linh Xu sửng sốt, “Đây là đồ mà sư tôn để lại cho đệ mà.”
“Là cha ta để lại cho chúng ta.” Thích Ẩn nói, “Cha ta để lại hai thứ khác nhau, kiếm Quy Muội và vòng tay mười tám hạt lưu ly chả có tác dụng gì ngoài việc để ngắm. Ta ích kỷ một chút nên lấy kiếm Quy Muội rồi, chuỗi hạt lưu ly này thì huynh đeo đi. Ta phải đi với ca ta rồi, huynh nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe. Đeo nó thì huynh sẽ biết rằng cha ta ở trên trời đang phù hộ cho huynh đấy.”
Thích Linh Xu cụp mắt nhìn chuỗi hạt lưu ly sáng long lanh kia lâu thật lâu. Ánh mặt trời buông xuống, lông mi y rung lên nhè nhẹ tựa như cánh bướm, Thích Ẩn biết, chắc chắn trong đôi mắt y đã chứa đựng nỗi đau thương khắc cốt ghi tâm. Thích Linh Xu im lặng một lúc rồi nói: “Ta thường nghĩ rằng, sư tôn chém yêu trừ ma suốt mười năm, thức khuya dậy sớm, khoác sương hứng tuyết. Người mang thương tích đầy mình, chồng chất đếm không xuể, tất cả đều do cứu người trong tình cảnh khốn đốn mà ra, vì lẽ gì lại rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay? “Ông trời có mắt, sẽ phù hộ người lương thiện, vậy chuyện này thì sao?” “Thế cái gọi là Thiên Đạo, nó vốn có thật hay không?””
Từng câu mà y hỏi đều thấm đẫm sự đau thương, từng chữ gần như khóc ra máu, Thích Ẩn cũng rất đau lòng, đúng vậy, kiểu người tốt như cha mẹ hắn cớ sao lại phải chịu kết cục thế này? Thích Ẩn im lặng một lúc lâu, đến khi tinh thần của Thích Linh Xu tỉnh táo trở lại, y nói: “Xin lỗi, ta không nên nói với đệ những lời này.”
Thích Ẩn lắc đầu nói: “Những vấn đề này của huynh ta cũng không trả lời được. Chẳng qua ta nghĩ rằng, trời ơi cái vận mệnh này, người phàm như chúng ta đoán không ra mà cũng nhìn không thấu, đâu ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Nói không chừng hôm nay đang cùng nhau khoan khoái rửa thịt, ngày mai đầu ta lại va vào chậu hoa, đập đầu mà chết. Thôi bỏ đi, mặc cho ngày mai có bao nhiêu đau khổ, miễn là hôm nay vui sướng, tiêu dao khoái hoạt tựa thần tiên là được! Sau này cho dù là sống đầu đường xó chợ, tóc tai mặt mũi bẩn thỉu thì cũng có cái để làm hồi ức, đúng không?”
Hắn vỗ vai Thích Linh Xu rồi bước ra cửa, khắp nơi toàn là một màu trắng xóa của tuyết, bao la bát ngát. Phù Lam mặc đồ đen làm bằng vải bố, đeo tay nải may từ vải vụn màu xanh lam hình hoa, tay ôm Miêu gia đứng dưới hiên chờ hắn.
——————
Thời gian đang vào lúc chập tối, ráng chiều đổ xuống nền gạch màu xanh trên mặt đất tựa như một đốm lửa, toàn bộ phố núi chìm trong ánh hoàng hôn. Tiết trời dần dần ấm lên, cây liễu rủ bên bờ sông đang hé từng chồi non, dương liễu làm thành một cái chòi ở phía dưới, vài cái bàn vuông dính đầy dầu mỡ cùng với mấy chiếc ghế dài hẹp hình trụ. Năm sáu người đàn ông xắn tay áo đang chơi trò đố nhau uống rượu, uống đến mức hai má đỏ bừng. Người đi trên đường thưa thớt, mọi người đều đã dọn dẹp quầy hàng, đóng cửa hết cả rồi. Cả con đường dài nằm đối diện với mặt nước chỉ còn lại mỗi cái chòi lẻ loi này mà thôi.
*Đố nhau: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hoà.
“Cho hỏi đi đường nào để đến Nguyệt Nha cốc vậy?” Có người hỏi.
Mấy người đàn ông ngồi đó xoay mặt qua, đúng lúc trông thấy chàng trai đứng trên nền gạch xanh. Chàng trai ấy rất xinh đẹp, mặt mày thanh tú, nom có vẻ chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, trên cổ choàng một chiếc khăn lông cáo trắng như tuyết, cậu khoác một chiếc áo choàng, cúc áo màu bạc cẩn thận cài lại với nhau. Chỉ có đôi mắt hình như là không nhìn thấy đường, tối tăm mịt mờ, không hề có ánh sáng.
“Lâu lắm rồi không quay về, vậy mà lại lạc đường mất tiêu.” Chàng trai nở một nụ cười mang hàm ý xin lỗi, không biết có phải vì lạc đường mà quẫn bách hay không, “Làm phiền mấy vị đây chỉ hướng đi dùm ta với.”
“Ngươi đi đến đó làm gì, nơi đó sương mù dày đặc, người đi vào bên trong thì cũng không thấy đường về nữa, nguy hiểm lắm đấy.” Mấy gã đàn ông say bí tỉ bao quanh chàng trai, “Một tên nhóc con như ngươi, cha mẹ ngươi đâu rồi hử?”
Chàng trai không thưa đáp gì cả, có người xoa tay cười, “Trông cũng không tệ, mấy huynh đệ, có muốn mang về nhà chơi đùa chút không? Rồi sau đó bán cho tú bà, chúng ta sẽ có tiền rượu cho nửa năm kế tiếp.”
Dường như chàng trai nghe không hiểu, chàng nở nụ cười nhạt, dáng vẻ vẫn nho nhã lễ độ như cũ, “Có thể chỉ hướng đi cho ta chứ?”
“Đi đi đi, bọn ta dẫn ngươi đi!” Có người thò tay ra ôm lấy vai chàng.
Chàng trai lùi lại một bước, đúng lúc tránh được cánh tay đang chìa qua chỗ cậu. Gã đàn ông không được vui cho lắm, gã nói: “Sao thế, ông đây dẫn ngươi đi mà ngươi còn không chịu?”
Chàng trai bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Mấy gã đàn ông nhìn nhau một cái, bao vây xung quanh chàng trai, đôi mắt hung ác nham hiểm để lộ ham muốn dâm dục. Chàng trai nhất quyết không nhúc nhích, cười cười cúi đầu xuống, dường như không hề có chút phòng bị nào. Tất cả mọi người quát to một tiếng, sắp sửa bổ nhào về phía trước, vài luồng sáng lạnh lẽo từ dưới áo choàng bay ra, như dao nhíp tàn nhẫn cắt qua mí mắt, mọi người bị chói hết cả mắt. Lưỡi dao lượn vòng trong căn chòi nhỏ tựa như làn gió, giây phút đó củi bay tứ tung, máu bắn tung tóe khắp nơi. Bọn chúng đều lùn bớt đi một khúc, tựa như tín đồ cúi lạy thần linh, bọn chúng ngã lăn ra đất, bởi vì đôi chân của chúng đã bị lưỡi dao tựa gió kia cắt đứt.
Chàng trai xinh đẹp dẫm lên máu, dừng lại bên cạnh một gã đàn ông, từ trên cao nhìn xuống. Gã đàn ông gian nan ngước mắt lên, gã trông thấy chàng trai vẫn mang nụ cười ấm áp như cũ, đến cả độ cong của khoé miệng cũng chưa từng thay đổi.
“Ta đã hỏi đến lần thứ ba rồi đấy.” Chàng trai cười khổ, dáng vẻ trông rất phiền não, “Đi đường nào để đến Nguyệt Nha cốc?”
Gã đàn ông run rẩy chỉ tay về một hướng, chàng trai gật đầu rồi nói: “Đa tạ.”
Dứt lời, chàng trai hóa thành một đàn bướm tím rồi tan biến không thấy tăm hơi đâu cả. Gã đàn ông định kêu cứu thì một lưỡi dao nhanh như gió xẹt qua yết hầu của bọn họ, ngay lúc đó máu tươi chảy thành dòng, trong căn chòi không còn một âm thanh nào nữa.
Bướm tím xuyên qua khe núi tựa như rãnh trời bị một cái rìu lớn chặt xuống, bay qua tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, dọc theo dòng suối chảy róc rách, bay đến hẻm núi ẩn mình trong núi sâu. Hai bên bậc núi ngoằn ngoèo khúc khuỷu treo đầy đèn lồng màu hồng nhạt làm từ giấy dầu, chàng trai đang trượt chân leo lên bậc đá phủ đầy rêu xanh. Ngay lập tức có người phụ nữ đang giặt đồ bên suối chú ý đến chàng, đứa nhóc đang nghịch nước bên suối ngây ngẩn một hồi liền kêu to rồi chạy qua: “A Ly đại nhân, A Ly đại nhân về rồi!”
Đám nhỏ giống như một đàn bướm nhỏ xiêu vẹo vây quanh hắn, Vu Úc Ly lấy mấy món đồ chơi như hoa cỏ làm bằng nhung, con hổ làm bằng vải từ dưới áo choàng ra rồi chia cho bọn nhỏ. Tụi nhỏ quây quần bên hắn, cùng nhau đi vào vực sâu của Nguyệt Nha cốc. Người phụ nữ đang giặt đồ đứng dậy lau tay vào vạt áo, nàng nói: “A Ly đại nhân lại biến nhỏ nữa rồi.”
“Đúng vậy.” Một người phụ nữ trung niên nói, “Ta đã nhìn thấy lần thứ hai rồi đấy, vừa quay đầu liền trông thấy A Ly đại nhân biến nhỏ, nhìn bộ dạng chỉ tầm tám tuổi thôi.”
“Đây là chuyện riêng của A Ly đại nhân, mấy người đừng có chen vào.” Có người cắt ngang bọn họ, “Nhờ có A Ly đại nhân mà mấy người góa phụ không có nhà để ở như chúng ta đây mới có thể thoát khỏi móng vuốt của yêu quái, còn có nơi để nghỉ ngơi nữa. Dọn dẹp dọn dẹp đi, còn phải về nhà kìa. A Ly đại nhân thích uống trà, ta đi gói chút trà Vân Vụ cho người nha.”
Người sống trong Nguyệt Nha cốc đều là góa phụ, mỗi một gian phòng thấp bé đều có một người mẹ cùng vài đứa nhỏ. Đa số bọn họ toàn may mắn thoát thân khỏi nạn yêu quái, được Vu Úc Ly thu nhận. Tượng thần Bạch Lộc cao lớn đứng sừng sững ngay giữa cốc, khoác lấy ánh sáng của vầng trăng cùng với đôi sừng nai điểm hoa. Vu Úc Ly ngồi bên dưới tượng thần Bạch Lộc, lau chùi cây sáo trắng thuần làm từ xương. Mấy đứa trẻ từ lớn cho đến bé cứ tụ lại xung quanh hắn, nằm bò lên chân của hắn.
Có đứa nhóc lẩm bẩm hỏi: “Hôm nay A Ly đại nhân không chơi đàn sao?”
Vu Úc Ly mỉm cười lắc đầu: “Hôm nay vui nên thổi sáo.”
“Nhưng mà trước đây A Ly đại nhân toàn chơi đàn.” Đứa nhóc ngây thơ hỏi, “Thổi sáo mới vui vẻ, vậy trước đây mỗi khi chơi đàn, A Ly đại nhân đều rất buồn sao?”
Vu Úc Ly không trả lời, chỉ nghiêng đầu hỏi: “Muốn nghe chuyện xưa không?”
“Muốn!” Mấy đứa nhóc lớn tiếng đáp.
Vu Úc Ly rủ rỉ: “Rất lâu rất lâu trước đây, khi mà đại thần Bạch Lộc còn bay xuống nhân gian, cậu thường hay ra ngoài dạo chơi nô đùa. Vào mỗi đêm khuya, khi ánh trăng treo lên cao, đại thần Bạch Lộc sẽ khoác lấy ánh trăng quay về từ nơi xa xôi, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ trong bụi cây, có một đại vu sẽ cầm cây sáo bằng xương thổi khúc ca cho cậu nghe.”
“Người đó đang chào đón thần trở về sao?” Tụi nhóc hỏi.
Trong ánh mắt Vu Úc Ly biểu lộ vẻ ấm áp nhỏ bé, hắn nâng tay lên, bươm bướm bay ra từ lòng bàn tay, chúng vỗ vỗ đôi cánh, huỳnh quang lấp lóe rồi tan vào nơi núi xa. Dường như hắn lại trông thấy linh hồn của con nai trắng kia đang đạp ánh trăng bay xuống, sau đó bước về phía hắn. Vào giây phút ấy, trong đôi mắt mờ sương của hắn bỗng hiện lên ánh sáng rực rỡ.
“Đúng, không sai.” Hắn thấp giọng nói, “Người đó đang chào đón thần của hắn… Quay về!”
———-