Gả Ma

Chương 62




Biên tập: Na.

Không phải chứ, tự mình chiến đấu? Thích Ẩn ngây người: “Ca, ta… ta đánh không lại.”

“Ta biết, đối thủ của đệ rất mạnh, dựa vào thực lực của đệ, bảy phần mười khả năng là chết dưới tay ông ta.”

Thích Ẩn chảy mồ hôi lạnh: “Ca, huynh đánh giá ta cao quá rồi, ta nghĩ khả năng chết của mình là mười phần đấy.”

“Cho nên bây giờ, ta nói câu nào đệ cũng phải nghe cho kỹ.”

Thích Ẩn cuống quít gật đầu.

“Thứ nhất, nguyên nhân các đệ không thể giết chết ông ta là do quả tim phàm nhân cuối cùng còn sót lại của ông ta. Tim yêu muốn bảo vệ quả tim kia, nên đã tạo ra những kết cấu xương ngực phức tạp để ngăn chặn từng bóng kiếm của các đệ. Nhưng Thích Linh Xu đã tạo cơ hội cho đệ, mưa kiếm của Thích Linh Xu đã phá hủy toàn bộ tim yêu và xương hộ tâm của ông ta, đệ chỉ cần tiêu diệt quả tim cuối cùng, chắc chắn ông ta sẽ chết.”

“Quả tim của phàm nhân…” Thích Ẩn ngơ ngẩn lặp lại.

“Không sai, đó là quả tim gốc của ông ta. Khả năng tự lành của tim phàm nhân vốn rất yếu, cho nên bây giờ ông ta không thể tự chữa lành thương được nữa.” Phù Lam nói.

“Nhưng mà…” Thích Ẩn nhìn cửa đá lung lay sắp đổ, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Ta phải làm sao mới nhắm trúng được quả tim kia?”

“Dùng kiếm Quy Muội, Tiểu Ẩn.” Phù Lam nói tiếp: “Kiếm Quy Muội rất mạnh, một khi nó trúng kẻ địch, trong phạm vi ba tấc xung quanh miệng vết thương, máu thịt sẽ bị đóng băng rồi hủy hoại. Nói cách khác, đệ không cần phải nhắm ngay vị trí tim của ông ta, chỉ cần đâm vào ngực là có thể giết được Thích Thận Vi rồi. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì đệ không thể phá giải phong ấn rỉ sắt của kiếm Quy Muội. Cho nên, ta sẽ sử dụng một chú thuật lên người đệ.”

“Chú thuật?”

Tiểu ngư màu xanh nhạt bay lên từ lòng bàn tay của Thích Ẩn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. Dường như có thứ gì đó đã thay đổi, Thích Ẩn cúi xuống nhìn thân thể mình, nhưng lại không nhận ra đã thay đổi chỗ nào.

“Từ giờ trở đi, trong thời gian một nén nhang, tất cả những vết thương trên người đệ sẽ tự lành trong nháy mắt.”

Mắt Thích Ẩn sáng bừng lên, kinh ngạc nói: “Thật sao?”

“Thật.” Phù Lam nhẹ giọng đáp, “Kể từ giờ phút này, mạng đệ là vô số, đệ có thể thử bằng cách liên tục đâm ông ta, đánh chết ông ta. Nhưng đệ nhớ kỹ, phải bảo vệ tốt quả tim của đệ. Bởi vì một khi tim đệ bị đâm thủng, hai ta sẽ chết.”

“Hả?…Này, này rốt cuộc là chú thuật gì vậy? Là bí pháp Vu La sao?” Một nỗi bất an dâng lên trong lòng Thích Ẩn, hắn cứ cảm thấy chú thuật này không đơn giản như những gì Phù Lam nói.

Phù Lam không trả lời hắn, đột nhiên hỏi: “Đệ đệ, đệ sợ sao?”

Thích Ẩn định lừa y bảo không sợ, nhưng lời đùa này vẫn không thể nói ra được, cuối cùng vẫn ủ rũ bảo: “Ca, đệ sợ.”

“Rất tốt.” Âm thanh của Phù Lam vừa điềm đạm vừa bình tĩnh: “Tổ tiên của đệ sống dưới sự xâm nhập của ác ma và uy hiếp của mãnh thú, vẫn có thể tồn tại và phát triển đến bây giờ. Chính nỗi sợ khiến họ tránh né nguy hiểm, thoát khỏi cái chết. Tiểu Ẩn, không cần phải sợ, nó sẽ giúp đệ tránh được công kích chí mạng, giúp đệ sống sót.”

Phù Lam rũ mắt vọng sang, đôi mắt màu máu yêu dị kia càng lúc càng gần, ma long trồi cái thân thể đồ sộ của nó từ dưới vực sâu lên, vảy rồng cứng cáp cọ vào vách đá Huyền Vũ, mài chúng thành bột mịn.

Sống lưng của ma long tựa như phủ một lớp giáp sắt, nó phà ra luồng hơi thở nóng rực. Ánh mắt u ám của nó nhìn chằm chằm Phù Lam, nó thấp giọng gầm gừ, giọng nói âm trầm vang vọng khắp Băng Hải.

“Phù Lam, tên quái vật trời đất bất dung này! Cuối cùng chúng ta… lại gặp nhau rồi.”

Bỗng nhiên ma long ngâm một tiếng thật dài, Băng Hải cuồn cuộn nổi sóng to, dòng nước chảy xiết vây quanh Phù Lam. Con rồng khổng lồ dữ tợn đó tuy bị xích đuôi nhưng vẫn có thể khiến sông cuộn biển gầm như vậy. Diệp Thanh Minh, mèo đen và trư yêu rúc người trong hang động, những làn sóng trắng chảy xiết cuồn cuộn như thủy triều quét qua vách đá cuốn lấy bọn họ, tựa như muốn xé nát bọn họ thành từng mảnh nhỏ. Phù Lam lơ lửng giữa lốc xoáy dữ tợn, hờ hững nhìn ma long đang rít gào. Y cách biển băng cuồn cuộn, nói với Thích Ẩn:

“Lời cuối cùng của ta. Đệ đệ, cho dù như thế nào, đệ cũng sẽ không cô đơn, bởi vì huynh đệ chúng ta cùng sống cùng chết.”

Vừa dứt lời, tiểu ngư lập tức biến mất, vầng sáng màu xanh nhạt giống như ngọn đèn nhỏ trước gió, lóe lên một cái rồi chợt tắt. Bóng tối bao trùm lấy Thích Ẩn một lần nữa, Thích Ẩn gọi ca ca mấy tiếng, nhưng không ai đáp lại. Ở nơi thần mộ âm u lạnh lẽo này, ba đồng bạn của hắn sống dở chết dở, chỉ còn lại một mình hắn đối mặt với yêu quái đáng sợ kia. Thích Ẩn hít hít mũi, sờ sờ trán mình, tiểu ngư đặt một nụ hôn lên đó, tựa như còn sót lại chút hơi ấm của ca ca hắn.

Phù chú kết giới bị sụp phân nửa, bên còn lại cũng sắp không xong rồi. Thích Ẩn đưa ba người Vân Tri vào sâu bên trong gian phòng nhỏ, đẩy ngã tượng vàng, dùng hết sức bình sinh lăn nó đến chỗ bọn Vân Tri để che chắn cho họ. Sau đó cắm kiếm Vấn Tuyết xuống, tạo nên một kết giới kiếm linh, nếu như hắn thất bại, ít nhất còn có thể ngăn cản được một lát.

Hắn ngồi xổm xuống xem Thích Linh Xu và Vân Tri, cầm tay của Thích Linh Xu đặt ở bên hông Vân Tri, sau đó cầm tay của Vân Tri đặt lên hông Thích Linh Xu, để hai người bọn họ thoạt nhìn giống huynh đệ tốt tương thân tương ái.

“Hai vị đại ca, bên dưới thần mộ nhờ hai vị chiếu cố, nếu như ta chết, ta sẽ ở trên trời phù hộ hai người.”

Đảo mắt nhìn qua Phương Tân Tiêu, cô nương này nằm sát hai người bọn họ, nom có hơi dư thừa. Thích Ẩn xoay người nàng đối diện vách đá, đưa lưng về phía Vân Tri và Thích Linh Xu, nói: “Xin lỗi, Tân Tiêu sư muội, vốn dĩ nên nghe lời ngươi đừng có chọc cha ta, kết quả liên lụy đến ngươi rồi. Ôi, sau này không cần phải tỏ ra quen biết với bọn ta, ca ca đầu đất kia của ta không xứng với ngươi, ngươi quên y đi.”

Đúng lúc này, cửa đá ầm ầm sập xuống, cả người yêu quái hung tợn như vừa tắm máu, đang rít gào ở cửa.

Thích Ẩn đứng dậy, rút kiếm Quy Muội ra, ngay khoảnh khắc ngước mắt lên, gương mặt dính đầy máu dơ đằng đằng sát khí, hệt như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ!

Hắn cất bước về phía trước, yêu quái cũng gào rống xông tới, cha con hai người đồng loạt lao vào nhau.Thích Ẩn đến vị trí cách yêu quái ba bước thì thụp xuống, ngửa người ra sau, mũi kiếm rỉ sắt của Quy Muội đâm vào hàm dưới của yêu quái rồi kéo dài đến tận đuôi, máu tươi nóng hổi dính nhớp giội lên người Thích Ẩn như cơn mưa xối xả.

Yêu quái rống lên vì đau đớn, nó cử động tám chi, sau đó xoay người lại.

Mẹ ơi, trật rồi, không trúng trái tim!

Thích Ẩn cùng tay cùng chân bò dậy, lật đật chạy ra khỏi gian phòng.

“Cha, ra đây! Con trai đánh với người!”

Yêu quái hoàn toàn bị hắn chọc giận, điên cuồng hét lên rồi vọt đến lần nữa.

Thích Ẩn chạy ra đại điện, mưa kiếm bàng bạc đuổi theo phía sau hắn, gần như dán sát gót chân của hắn rồi cắm xuống mặt đất. Gạch trong đại điện đã đầy lỗ thủng như những đám sâu mọt, thảm không nhìn nổi. Quay đầu lại xem thì thấy yêu quái đã cách gian phòng kia một khoảng xa rồi, Thích Ẩn cắn răng, bỗng nhiên xoay người, chạy nhanh về hướng yêu quái.

Hắn cần phải đến gần cha hắn, mới có thể chém ra một kiếm chí mạng!

Mưa kiếm điên cuồng, không đếm được có bao nhiêu thanh kiếm đã đổ xuống nữa. Hắn dốc toàn lực ngự kiếm, mười đầu ngón tay đã rỉ máu tươi. Thậm chí giờ phút này vượt xa phát huy của người thường, Quy Muội đang ngự bỗng nhiên động đậy, gào thét xoay quanh người hắn, ánh kiếm rét buốt uốn lượn thành những đường cong xanh trắng, ngăn chặn lại vô số bóng kiếm kia. Nhưng vẫn có những thanh kiếm né được Quy Muội, nhao nhao đâm vào lưng Thích Ẩn. Hắn không có thân pháp nhanh nhẹn như Vân Tri và Thích Linh Xu, hoàn toàn dựa vào trực giác để tránh né, dựa vào năng lực tự lành mạnh mẽ của Phù Lam cho hắn để chống cự!

Hắn trốn suốt cả đường đi, bò vào trong miệng của những khung xương yêu quái khổng lồ trên mặt đất, mưa kiếm theo sát hắn, nghiền nát những hài cốt tái nhợt đó thành bột mịn, hắn lại vừa lăn vừa bò ra khỏi lồng ngực chúng, toàn bộ xương yêu phía sau đã nát thành bột phấn trải đầy dưới đất. Đoạn đường này quả thực là con đường dài nhất mà hắn đi trong đời này. Có vô số lần, hắn tựa như một con chuột bị ghim trên mặt đất, vết máu phía sau hắn uốn lượn kéo dài, nhìn thôi đã ghê người. Bóng kiếm biến mất, cơn đau nhức trôi qua, toàn bộ miệng vết thương đều nhanh chóng phục hồi như cũ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, cách ba trượng, yêu quái đang rống giận ở giữa điện.

Kiếm Hữu Hối rít lên một tiếng rồi đánh úp về phía hắn. Quy Muội nghênh chiến, hai thanh kiếm chạm vào nhau xẹt ra tia lửa. Quy Muội văng ra ngoài, loảng xoảng rơi xuống đất, tất cả mưa kiếm bày trận lần nữa, sau đó đồng loạt chuyển hướng sang Thích Ẩn.

Thích Ẩn chưa dừng lại! Hắn cắn răng, chịu đựng đau đớn khắp người vẽ bùa, mở ra một cái kết giới lung lay sắp đổ bảo vệ trái tim của mình.

Rất nhiều năm trước, lúc hắn đi học ở Ngô Đường cũng thường xuyên bị đánh thành đầu heo giống như vậy. Hắn cuộn tròn ở góc tường sâu trong hẻm, giống như một con chuột sắp chết. Có vô số lần hắn đã ảo tưởng rằng phụ thân kiếm tiên của hắn sẽ từ trên trời giáng xuống, cứu vớt hắn trong lúc dầu sôi lửa bỏng. Đến lúc đó, hắn có thể dựa vào bảo kiếm lạnh lẽo của phụ thân, hóa thành hư ảnh rồi biến mất nơi cuối chân trời dưới ánh mắt ngưỡng mộ của vô số người. Nhưng phụ thân hắn chưa bao giờ xuất hiện, hắn giống một con chuột mặt xám mày tro, khổ sở lớn lên. Sau này hắn cẩn thận ngẫm lại, từ xưa đến nay, phàm là người làm đại sự đều có một thời thơ ấu bi thảm. Phục Hy, Nữ Oa, thần nữ tộc Vân Bố Vũ của Vu Sơn, Cung Công húc đổ núi Bất Chu, từ đó ra đời những vị thần viễn cổ hư vô, chưa từng nghe rằng vị thần nào có cha có mẹ cả. Nói không chừng kẻ đáng thương như hắn, rồi sẽ có một ngày cũng có thể biến thành một đại anh hùng được người người kính ngưỡng.

Nhưng mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, hắn bé nhỏ thường ghé vào bệ cửa sổ trên gác mái nhìn Ngô Đường xa xa dưới ánh trăng, lắng nghe tiếng lòng của bản thân mình.

Hắn không muốn làm đại anh hùng, hắn chỉ muốn tình thương của cha.

Hắn biết nam nhân kia ở một nơi gọi là Vô Phương, nơi đó tiên khí lượn lờ, linh kiếm bay khắp nơi. Hắn muốn một ngày nào đó đến xem thử, ít nhất hắn cũng phải đến nhìn một cái xem cha hắn là người thế nào, cao hay thấp, đẹp hay xấu. Dù sao hắn cũng phải biết, huyết mạch của hắn đến từ phương nào.

Giờ đây, hắn tới rồi.

Thích Ẩn lê cả người đầy máu, cuối cùng cũng xuyên qua được hàng ngàn mưa kiếm đi tới trước mặt phụ thân hắn. Hắn dang đôi tay, ôm lấy con yêu quái xấu xí này.

Linh lực gần như khô kiệt, đây là biện pháp chế trụ duy nhất của hắn.

Phụ thân hắn điên cuồng, tám con mắt đỏ như máu phản chiếu bóng dáng đẫm máu của hắn. Hắn dùng hết sức lực toàn thân ôm người nam nhân bị biến thành yêu quái này, nhẹ giọng nói: “Cha, con tha thứ cho người.”

Mặc kệ người là người tốt hay người xấu, mặc kệ người đã vì điều gì mà rời xa mẹ con con, con đều không trách người.

Phượng Hoàn · Ngự Kiếm Quyết.

Linh lực toàn thân đang dần hao hụt, trong nháy mắt thân thể hắn như có gì đó bị rút ra ngoài, cả người lập tức khô cạn. Kiếm Quy Muội động đậy, phát ra tiếng than khóc thê lương. Lớp rỉ sắt dơ bẩn bong tróc từng mảng, lộ ra thân kiếm băng giá như sương. Máu tươi che phủ tầm nhìn, ngay lúc ý thức Thích Ẩn dần dần bị tiêu tán thì hắn bỗng nghe thấy được nhịp tim đập của kiếm. Thoáng chốc tựa như hắn được trở về Tư Quá Nhai của Phượng Hoàn Sơn, Phù Lam che đôi mắt hắn, đưa hắn đi nghe tiếng tim đập của đất trời.

Thịch —— thịch —— thịch ——

Tiếng tim của Quy Muội đập như trống đồng, cộng hưởng với nhịp tim của hắn.

Hắn khàn giọng rống to: “Kiếm tới!”

Sương hoa uốn lượn quanh thân kiếm, Quy Muội ngâm dài một tiếng, bóng kiếm lạnh giá như ánh trăng chuyển động. Mũi kiếm kia ngưng tụ thành ngôi sao lạnh lẽo, vẽ ra đường cong xinh đẹp, nó thét lên rồi đâm vào giữa lưng Thích Thận Vi, cắm vào ngực phải Thích Ẩn. Lực đâm của Quy Muội giống như núi băng ập vào mặt, Thích Ẩn lảo đảo, Quy Muội xuyên qua thân thể hắn, ghim hắn và Thích Thận Vi xuống đất như xiên thịt.

Ngực phải đau nhức, nửa thân thể ngưng kết thành những băng sương nhỏ li ti, tay phải của Thích Ẩn mất đi tri giác.

Kết thúc rồi, lần này thật sự kết thúc rồi.

Duyên phận cha con của hắn và Thích Thận Vi tựa như sợi dây cuối cùng trên đàn cầm, cuối cùng cũng đứt đoạn.

“Chó Con…” 

Đột nhiên, một tiếng gọi khe khẽ vang lên bên tai hắn.

Tiếng gọi này không giống với những âm thanh quỷ mị lúc trước, nó khàn khàn bi ai, cất giấu tưởng niệm sâu sắc.

Hắn ngơ ngẩn quay đầu lại, nhìn khuôn mặt trắng bệch thảm thương bên vai phải của mình. Đôi mắt Thích Thận Vi đã mất đi tiêu cự, mờ mịt vô thần.

Bi thương và đau xót bất giác trỗi dậy từ sâu dưới đáy lòng, thần mộ lạnh băng, cõi lòng hắn cũng lạnh lẽo.

“Ca,” Thích Ẩn nhắm mắt lại, nước mắt chảy vào tóc mai, “Cha ta mất rồi, ta không còn cha rồi.”